Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 53
Tiết Diệu Mạnh hét ầm lên như con heo bị chọc tiết: "Mẹ ơi, chân con bị đá gãy rồi..."
Lữ Thu Mai hét ầm lên gọi cảnh sát, yêu cầu Tống Liêm phải bắt Nghiêm Dặc lại.
"Hung thủ, cậu ta là hung thủ đánh người, mọi người đều nhìn thay rồi đấy, tôi muốn báo cảnh sát, cảnh sát các anh mau nhốt cậu ta đến chết đi!"
Tạ Tiểu Ngọc nghiêm mặt lại, âm trầm đe dọa Lữ Thu Mai: "Nếu bà dám động vào anh tôi, tôi sẽ tố cáo con trai bà đùa bỡn lưu manh với tôi."
"Cô không biết xấu hổ hả Tạ Tiểu Ngọc?"
Lữ Thu Mai đã sắp tức giận đến hộc máu rồi, bà ta chưa từng thấy con tiểu tiện nhân nào không biết quý trọng thanh danh của mình như vậy.
Tạ Tiểu Ngọc bật cười nói: "Thanh danh nào quan trọng bằng anh tôi, nếu bà dám báo cảnh sát hoặc là đi tới trường học quấy rầy anh tôi, tôi sẽ lập tức tới cục công an tìm bác Tống, tố cáo con trai bà đùa bỡn lưu manh với tôi, tất cả mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay đều làm chứng cho tôi, bà không sợ con trai mình ngồi tù thì cứ thử xem."
Lữ Thu Mai sợ hãi không dám làm gì, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, trong lòng càng hận chết nhà Quý Hương Hàn tự ý quyết định hơn...
Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh đi theo xe của Quý Tuân. Lúc đi, ông Qúy nói với Tạ Đông Hải: "Cậu nghỉ mấy ngày đi, giải quyết cho xong chuyện trong nhà rồi hãy đi làm."
Tạ Đông Hải chợt lạnh cả lòng: "Nhưng mấy ngày nay đang bầu chọn lãnh đạo..."
Ông Qúy nói: "Cậu vẫn còn trẻ, gấp cái gì, chờ lần tới đi."
Nghe thấy vậy, trái tim của Tạ Đông Hải lập tức rơi vào đáy cốc, đã vậy còn phải cẩn thận tiễn bọn họ đi.
Chờ lúc tất cả mọi người giải tán, Quý Thục Cầm khóc sướt mướt nói: "Đông Hải, ông nhất định phải đi tìm nhà họ Tiết nói chuyện nhà chị họ tôi."
"Tôi không quản được."
Tạ Đông Hải uể oải nói: "Quý Thục Cầm, bà về hưu non đi."
"Về hưu non?"
Quý Thục Cầm cũng mới bốn mươi tuổi: "Ngay khi Trương Xuân Ni thăng chức chuyển đi, tôi sẽ được thăng chức."
Tạ Đông Hải không cho bà ta có cơ hội thương lượng: "Sự nghiệp của bà quan trọng hay là sự nghiệp của tôi quan trọng, nếu bà không về hưu non, vậy đừng trách tôi li dị vạch rõ giới hạn với bà."
Quý Thục Cầm chán nản trở về nhà, căn nhà mới đây thôi còn ầm T1, giờ chỉ còn lại hai người bà ta và Quý Hương Hàn.
Bà ta tiếc hận nói: "Cháu tự làm ra chuyện gì vậy, dì sắp trở thành đoàn trưởng đoàn văn công rồi, đến lúc đó dì nhất định có thể giúp cháu vào đoàn. Giờ thì hay rồi, Tạ Đông Hải muốn dì về hưu non, nếu không sẽ ly dị với dì, ông ta cũng sẽ không quản hôn sự của cháu với nhà họ Tiết đâu."
Quý Hương Hàn vốn đang chán nản, quyết định sẽ ăn vạ nhà họ Tiết, cho dù Tiết Diệu Mạnh là tên cặn bã, nhưng nhà họ Tiết rất giàu.
Giờ đột nhiên nghe thấy dì mình nói kỳ thực mình không cần làm chuyện phí công vô ích kia, mình có thể danh chính ngôn thuận vào đoàn văn công, chỉ là phải chờ lâu hơi mà thôi, nhưng tất cả những chuyện này đều đã bay theo gió vì Quý Thục Cầm không nói cho cô ta biết.
Lúc này, cô ta cảm thấy mình như vừa nghe thấy sấm sét giữa trời quang, đột nhiên lao về phía Quý Thục Cầm cào mặt bà ta như phát điên.
"Dì có thể làm đoàn trưởng đoàn văn công, tại sao lại không sớm nói cho cháu biết..."
Quý Thục Cầm ôm bên mặt bị cào, không dám tin nhìn cháu ngoại mình: "Cháu nổi điên cái gì, cháu và mẹ cháu tự quyết định có nói cho dì biết đâu, tại sao bây giờ lại quay sang trách dì?" Quý Hương Hàn lạnh lùng nhìn Quý Thục Cầm, nhìn mẹ ruột của cô.
Để tái hôn với Tạ Đông Hải, hai người bọn họ ước định đều không mang theo con riêng của mình, Tạ Đông Hải đưa Tạ Tiểu Ngọc trở về quê, Quý Thục Cầm đưa cô ta qua kế cho nhà dì.
Bởi vì Tạ Đông Hải và Quý Thục Cầm đều muốn sinh con trai, vì muốn con trai, bọn họ đều cảm thấy con gái chướng mắt, không xứng ở trong căn nhà ấm áp được bọn họ xây dựng lại kia.
Cô ta châm chọc nói: "Dì và Tạ Đông Hải tái hôn với nhau, vẫn luôn muốn sinh con trai, nhưng dì có biết tại sao mãi mà mình vẫn không sinh được không?"
Quý Thục Cầm không hiểu gì hỏi: "Chẳng lẽ cháu biết?"
Quý Hương Hàn bật cười ha ha: "Đó là vì Tiêu Lai Phượng đã cho dì phẫu thuật triệt sản vào năm di sinh non, như vậy dì mới có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ cháu, hỗ trợ nhà mẹ đẻ."
"Nhưng bây giờ dì đã vô dụng rồi, cháu hận dì!"
"Con tiểu tiện nhân kia, sao cháu không nói sớm!"
Quý Thục Cầm đã hoàn toàn mất hết hy vọng sau khi biết được chân tướng, bà ta vung tay lên tát Quý Hương Hàn thật mạnh....
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận