Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 248
Tạ Tiểu Ngọc thấy ánh mắt của Mặc Hồng Vũ chứa đầy hâm mộ nhưng không ghen ty, cười nói: "Nhà này là được anh họ tôi, chị họ của chồng tôi mua tặng cho chúng tôi."
"Họ hàng nhà các chị tốt thật đấy." Mặc Hồng Vũ thật lòng nói.
"Vậy họ hàng người thân nhà em không tốt à?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.
Mặc Hồng Vũ lắc đầu nói: "Em không muốn nói tới bọn họ."
Tạ Tiểu Ngọc thầm hiểu ra, đó là đáng ghét tới mức độ nhất định.
Nếu muốn chiếm được niềm tin của cô ấy, vậy đầu tiên là bày tỏ chính mình.
Tạ Tiểu Ngọc kể cho cô ấy nghe chuyện của mình: "Kỳ thực trong nhà chị cũng có một số người thân rất đáng ghét, cha ruột tính toán chị, tính toán mẹ chị. Mẹ kế của chị lại khỏi cần phải nói, cuối cùng đẩy cả mạng mình vào."
"Lúc trước mẹ chị bị người giúp việc trong nhà ông ngoại trộm đi, sau này anh họ tìm được chị, họ hàng bên nhà ông ngoại chị đặc biệt tốt." Mặc Hồng Vũ nghe đến ngây người, hóa ra cô gái này cũng có tuổi thơ cơ cực, nhưng cô vẫn sống rất lạc quan tích cực.
Mặc Hồng Vũ vội vàng nói: "Em cũng không hơn gì đâu, hoàn cảnh của nhà em sống cùng bà nội cũng rất gian nan, cuối cùng em giúp được mẹ em ly dị với người cha nhu nhược kia. Các chị không biết đâu, lúc em bảo cha em thoát khỏi quan hệ với bà nội, cha em lại đánh cho em một trận, từ đó trở đi, em xem thường ông ta, coi như không có người cha này."
"Em thật là dũng cảm!" Tạ Tiểu Ngọc thật lòng bội phục cô ấy, thời đại này không có quá nhiều người dám thuyết phục cha mẹ ly dị.
Nhưng Mặc Hồng Vũ làm được, quá trình này hẳn là cực kỳ khó khăn, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm nhận được, nhà bọn họ có thể nhận cô em họ này!
Mặc Hồng Vũ ngượng ngùng cười cười: "Chị là người đầu tiên khen em đấy, người ở thôn em đều nói em khuyên cha mẹ ly dị là chuyện đại nghịch bất đạo, có thể là do mẹ em chỉ sinh được một mình em, cha em cảm thấy nhà không có con trai thì không thể ngóc đầu lên được, mẹ em ở nhà chồng trở thành người ai cũng có thể bắt nạt được, hồi trước em còn có nhỏ không có cách nào giúp mẹ, nhưng giờ cuối cùng em đã làm được rồi."
Tạ Tiểu Ngọc bảo Mặc Hồng Vũ chờ trong chốc lát, mình ra bên ngoài bàn bạc với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, em cảm thấy em họ là người có thể giữ bí mật, em sợ đêm dài lắm mộng, anh xem có nên nói thẳng với cô ấy không?"
Nghiêm Dặc nói: "Em chờ một lát, để anh đi gọi điện thoại cho bác Tống."
"Được"
Nghiêm Dặc quay sang liếc nhìn em họ của mình, cô bé này là người cứng cỏi, nhưng cô gái có cứng cỏi hơn nữa, cũng có khả năng chịu thất bại, cũng sẽ sụp đổ, chẳng hạn như người mẹ cô ấy yêu nhất qua đời vì không được điều trị kịp thời.
Đây chính là cô ruột của anh, Nghiêm Dặc thầm đưa ra quyết định, anh phải thuyết phục cục trưởng Tống Liêm.
Mặc Hồng Vũ tò mò, đi ra hỏi: "Chị và chồng chị thần thần bí bí gì đấy?"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em cũng biết nghề nghiệp của anh ấy rồi đấy, có một số việc bản thân anh ấy không thể làm chủ được, anh ấy đi gọi điện thoại, sẽ sớm trở về thôi."
Mặc Hồng Vũ lại thầm lo lắng, đừng nói là liên quan đến giao dịch giữa cô ấy và Nghiêm Bạch Huệ đấy nhé?
Khoảng hai mươi phút sau, Nghiêm Dặc trở lại, ánh mắt tràn đầy kích động, gật đầu với Tạ Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc cũng vui vẻ, bên phía cục trưởng Tống đã đồng ý, đồng nghĩa với việc kéo em họ vào trong đội. Cô bắt đầu kể cho em họ nghe về chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước.
Hơn ba mươi năm trước, có một tổ chức tình báo đã lập ra kế hoạch chọn một gia đình lớn ở Bắc Kinh, gia đình này đã sinh bốn người con trai, cái thai thứ năm là con gái. Buổi tối hôm đó phòng sinh bất ngờ bị cháy, may nhờ có tiếng khóc của trẻ con đánh thức người lớn, mới cứu được người cả phòng đấy.
"Lửa bùng lên là do có người cố tình châm lửa, đêm hôm đó bé gái cũng bị đánh tráo, gia đình bì đánh tráo con đó, chính là nhà chồng chị."
"Vì vậy Nghiêm Bạch Huệ mà em nhìn thấy hôm nay, kỳ thực không phải là cô ruột của chồng chị, ông nội đã biết chuyện này, hiện tại em cũng được biết."
Mặc Hồng Vũ thầm cảm khái, chuyện xảy ra với nhà họ Nghiêm thật sự rất bi thảm. Hơn nữa, vừa rồi cô còn nghe nói, người cô giả này từng cử báo mẹ chồng của Tạ Tiểu Ngọc, thật là đáng hận.
Nếu... nếu cô ấy nói thật ra, bọn họ bảo cô ấy đi cử báo, cô ấy cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Cô ấy nói: "Nhưng các chị kể cho tôi nghe những chuyện này để làm gi em cảm thấy mình không giúp được gì cho các chị cả. "
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận