Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 82
Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, bảo cô bé mau ăn sáng đi.
Kỳ thực tiền này là do mẹ cô bé cho cô bé....
Quay trở lại phòng nghỉ, có người nói Chu Cảnh Họa tới tìm cô. Tạ Tiểu Ngọc thấy tinh thần của cô ấy rất tốt, đi bộ mang theo gió, chỉ là mang thêm khẩu trang, cô cười hỏi: "Hoa khôi của đoàn, sao cô tới khoa nhi vậy?"
Chu Cảnh Họa buồn rầu nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tôi sắp chết rồi, cô mau cứu tôi đi."
Tạ Tiểu Ngọc:...
"Cô bị bệnh... Phải đi tìm cha cô chứ!"
"Không phải."
Chu Cảnh Họa kéo khẩu trang xuống, trên chóp mũi của cô ấy có một cái mụn trứng cá rất to, trên cằm cũng có lấm tấm mấy chiếc mụn, cô ấy tìm cha mình nghĩ cách, cha cô ấy cũng không có cách nào, bảo cô ấy kiểm soát chế độ ăn uống, còn nói đây là điều bình thường ở tuổi vị thành niên.
Nói người nhà họ Chu bọn họ đều như vậy cả, cô ấy còn đỡ, chứ tầm mười sáu mười bảy tuổi, ông ấy và bác cả, còn cả mấy người anh của Chu Cảnh Họa đều mọc đầy mụn, tình trạng của bọn họ nghiêm trọng hơn Chu Cảnh Họa rất nhiều.
Chu Cảnh Họa gần như muốn khóc nói: "Nhưng tôi là cô gái, còn là hoa khôi của đoàn, thế này bảo tôi gặp người thế nào."
Tạ Tiểu Ngọc không muốn cười, nhưng Vưu Tiểu Ninh đã dẫn đầu cười đến gập cả bụng đấm bàn, Tạ Tiểu Ngọc cũng không nhịn được cười nhạo cô ấy, chuyện bé tí mà hại cô suýt nữa nghĩ cô ấy bị bệnh nan y.
Chu Cảnh Họa giậm chân nói: "Tạ Tiểu Ngọc, tôi coi cô là bạn tốt, cô còn giễu cợt tôi à, lúc trước cô từng nói trong thôn các cô có một cô gái bị mụn đầy mặt, bị ghét bỏ không tìm được nhà chồng, sau đó nhờ cô chữa khỏi, đối phương gả vào trong thành phố. Cô nói dối lừa tôi phải không!"
Tạ Tiểu Ngọc vội nói: "Không lừa cô, có thể chữa được, trong trạm xá ở nông thôn chúng tôi không phân khoa, sư phụ tôi bệnh gì cũng từng gặp, mấy cái mụn này của cô chỉ cần mấy ngày là chữa khỏi."
Cô bắt mạch cho Chu Cảnh Họa, kê một đơn thuốc Trung y để điều chỉnh lại nội tiết tố trong người cho Chu Cảnh Họa, bảo cô ấy đến tiệm thuốc bắc hốt thuốc, uống trong vòng nửa tháng.
Chu Cảnh Họa gấp gáp chạy đi lấy thuốc, Vưu Tiểu Ninh hỏi: "Tiểu Ngọc, người bị mụn nghiêm trọng hơn bạn cô có chữa được không?" Tạ Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt trắng mịn của Vưu Tiểu Ninh, hỏi: "Là người thân nhà cô à?"
"Là chị họ tôi, chị ấy bị mụn nên tự ti không dám ra cửa, vừa lúc hết ca, giờ cô đi theo tôi đến nhà chị họ tôi xem thế nào có được không?"
Tạ Tiểu Ngọc định đi tới hợp tác xã cung tiêu xếp hàng mua bông vải, cô nói: "Tôi nghe nói hôm nay hợp tác xã cung tiêu có nhập một lô bông vải, tôi phải đi xếp hàng, nếu không nhà tôi sẽ không thể vượt qua mùa đông này."
Vưu Tiểu Ninh cười nói: "Mẹ tôi làm việc ở hợp tác xã cung tiêu, để tôi dẫn cô đi."
Nghe thấy Tạ Tiểu Ngọc có thể trị được mụn, mẹ Vưu Tiểu Ninh không giấu nổi niềm vui, bà ấy nói với Tạ Tiểu Ngọc là lô bông vải mới nhập về hôm nay đều đã bị đặt trước: "Nửa tháng nữa có một lô mới về, dì sẽ để cho cháu ba giường, cháu xem có còn muốn mua gì nữa không?"
Tạ Tiểu Ngọc hỏi xem có sữa bột không, muốn mua một lon trở về bồi bổ cho Tinh Tinh.
Mẹ Vưu Tiểu Ninh lấy cho cô một lon sữa bột, Tạ Tiểu Ngọc cám ơn đối phương, bọn họ không có cách nào lấy được sữa tươi, có sữa bột là đã tốt lắm rồi.
Cô và Vưu Tiểu Ninh đi tới nhà chị họ cô ấy, tình trạng của chị họ cô ấy thật sự rất nghiêm trọng, trên mặt gần như không có phần da nào lành lặn, vết sẹo mới chồng chéo lên vết sẹo cũ. Cô bắt mạch cho Dư Thư Phương, lại hỏi chế độ ăn uống của cô ấy Tạ Tiểu Ngọc kê đơn thang thuốc bắc cho cô ây uống trong một tháng, bảo cô ấy cứ uống trước.
"Điều trị theo cách này cô không thể sốt ruột được, cứ uống thuốc trong một tháng để điều chỉnh nội tiết tố bên trong đã."
Dư Thư Phương đã uống rất nhiều thuốc bắc, nhưng đều không có hiệu quả, lần này cũng coi như là ngựa chết làm ngựa sống, vậy nên cô ấy lập tức đi bốc thuốc bắc với em họ....
Loay hoay một lúc cũng đã tới tận trưa, Tạ Tiểu Ngọc đi tới nhà Hứa Xương, vừa lúc anh ấy đang ăn cơm ở nhà. Triệu Hương vừa ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị đi tới trường học, thấy cô tới, bà ấy vội hỏi sao Tạ Tiểu Ngọc lại tới đây.
Tạ Tiểu Ngọc lấy mấy lát nhân sâm và cẩu kỷ ra: "Mẹ nuôi, con mua ít nhân sâm và cẩu kỷ, mỗi ngày mẹ pha mấy lát nhân sâm cho cha nuôi uống, dưỡng thân thể."
Nhân sâm rất đắt tiền, Triệu Hương sống chết cũng không chịu nhận.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận