Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 170
Thấy ông ấy về, mấy thím bác trong đại viện còn tưởng cha con, mẹ con đã hóa giải ân oán, hỏi ông ấy đã sắp hết năm rồi, khi nào Nghiêm Dặc dẫn đối tượng và các em về nhà ăn tết.
Tết Nguyên Đán là dịp lễ lớn để các thành viên trong gia đình đoàn tụ, Hà Tú Phân đã lải nhải nhắc tới việc này với mọi người trong đại viện từ sớm.
Quả nhiên là vậy, mẹ ông ấy lại bắt đầu tác oai tác quái rồi, vì con gái bảo bối, bà ta thật sự không coi con trai và cháu trai ra gì.
Có phải Hà Tú Phân nghĩ, mặc kệ bà ta thiên vị thế nào, con trai và cháu trai bà ta đều sẽ nhẫn nhịn đúng không?
Các anh trai và cháu khác thì ông ấy không biết, còn Nghiêm Bình Châu sẽ không nhịn.
Nghiêm Bình Châu về đến nhà, vừa lúc Nghiêm Bạch Huệ cũng ở nhà.
Mấy người con trai nhà họ Nghiêm đều không sống cùng cha mẹ, ngược lại là Nghiêm Bạch Huệ thường xuyên về nhà, mỗi lần đều ở mấy ngày mới trở về nhà chồng, tuy bà ta đã đi lấy chồng, nhưng lại không khác gì là tuyển chồng ở rể.
Nghiêm Bạch Huệ vẫn rất sợ anh tư nhà mình, xa cách mấy năm, bà ta phát hiện ra hận ý của anh tư với bà ta vẫn không hề giảm bớt.
Bà ta không cam lòng, người chết cũng đã chết rồi, trong khi bà ta là em giá được các anh trai yêu quý nhất.
Trước khi anh tư kết hôn, anh tư thương yêu đứa em gái duy nhất trong nhà là bà ta nhất. Nhưng sau khi kết hôn, trong lòng trong mắt anh tư chỉ có vợ mình.
Bà ta nói: "Anh tư, anh về đấy à."
Nghiêm Bình Châu cảm thấy nói chuyện với bà ta cũng buồn nôn, ông ấy phớt lờ bà ta, nói chuyện với Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân: "Tiểu Dặc muốn đi tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc bàn ngày cưới, năm nay thằng bé sẽ ăn tết ở bên đó tháng giêng trở lại."
Nghiêm Chính Sinh không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn trách con trai nhắc nhở quá muộn: "Sao bây giờ con mới nói, giờ cha có muốn gửi đồ cho Tiểu Dặc cũng không kịp nữa."
Trong nhà có ít lá trà hảo hạng, rượu thuốc lá, còn cả một hộp nhân sâm núi, mang qua làm quà sẽ không mất mặt, nhưng giờ không thể gửi kịp nữa.
Nghiêm Bạch Huệ cảm thấy kích thích như có người đâm gai vào lòng mình, châm chọc nói: "Lại một người có vợ quên người thân, chuyện lớn như đính hôn mà nó không đích thân nói với ông nội à?"
Nghiêm Chính Sinh cắt ngang lời của bà ta: "Con im miệng, Tiểu Dặc vừa gọi điện thoại cho cha rồi, cha chưa kịp nói với mọi người."
Hà Tú Phân bất mãn, nghĩ cháu trai mình nên đặt người nhà lên trên hết.
"Sao giờ nó mới gọi điện thoại về thông báo, nó cố tình đúng không, để người nhà không có thời gian trở về. "
Bà ta nói: "Tại sao nó không trở về ăn tết, chờ tháng giêng qua bên kia bàn chuyện đính hôn không được à, chưa gì đã để người nhà ra sau, vậy tháng giêng nó đừng trở về nữa."
Tiểu Ngọc suy tính rất chu đáo, Hà Tú Phân là kiểu người bới lông tìm vết, mặc kệ bọn họ làm thế nào, bà ta vẫn sẽ không hài lòng.
Nghĩ năm xưa Nghiêm Bạch Huệ tìm đối tượng, trước khi kết hôn, năm nào đối tượng của bà ta cũng ăn tết ở nhà họ Nghiêm, tại sao bà ta không nói gì?
Nhưng Nghiêm Bình Châu đã lười phản bác lại, không có ý nghĩa gì cả.
Ông ấy trở về nhà chuyến này, chỉ là thông báo cho người trong đại viện biết, con trai phải tới nhà đối tượng bàn bạc ngày cưới.
Nghiêm Bình Châu cười lạnh nói: "Nếu mẹ không hài lòng, vậy cứ để Tiểu Dặc ở rể nhà Tiểu Ngọc đi."
Không chờ hai ông bà Nghiêm hoàn hồn lại, ông ấy đã xoay người rời đi. Nghiêm Bạch Huệ đuổi tới cửa: "Anh tư, anh thật sự không thể tha thứ cho em sao?"
Tình cảm anh em Nghiêm Bình Châu dành cho bà ta, đã mất hết kể từ ngày bà ta cử báo.
Ông ấy nói: "Muốn anh tha thứ cho em phải không? Vậy để vợ anh sống lại đi, à không, dù cô ấy có sống lại, anh cũng sẽ không tha thứ cho em đâu."...
Sau khi gọi điện thoại về thông báo cho người nhà ở Bắc Kinh xong, Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc cùng chia nhau ra hành động, anh đi Tô Châu tìm Thạch Tiến Hoành, lặng lễ cứu được anh ta, do lịch trình bị trì hoãn, bọn họ tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc chậm mất hai ngày.
Trùng hợp là, địa điểm nơi Thạch Tiến Hoành thực hiện nhiệm vụ là ở Tô Châu, có người ở thế giới song song nhắc nhở, Nghiêm Dặc cứu Thạch Tiến Hoành một cách suôn sẻ.
Thạch Tiến Hoành được đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời, chờ sau khi tỉnh lại, chắc anh ta sẽ gọi điện thoại về báo cáo với cấp trên trước tiên.
Lúc cứu Thạch Tiến Hoành, Nghiêm Dặc đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, nhưng Thạch Tiến Hoành xuất thân từ lính trinh sát, lại là cấp dưới được anh vợ đào tạo, năng lực quan sát của anh ta rất mạnh.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận