Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 70
"Vậy không được." Miêu Xảo Chân nói: "Văn Tiến dặn em là phải nhìn theo chị dâu, chị dâu làm gì, nói gì, em sẽ làm cái đó nói cái đó, không được tự ý quyết định."..
Nhà của Nghiêm Dặc là căn nhà hai tầng xây gạch đỏ, bước vào đại viện, Nghiêm Dặc đưa tay chỉ.
"Căn nhà sáng đèn phía trước đó là nhà của ông bà nội, đám người đứng ở cửa kia là cả gia đình cô, gia đình cả bác dâu cả và bác gái ba cũng trở về."
Lúc này, Hà Tú Phân đang nắm lấy tay cô của Nghiêm Dặc, đưa mắt nhìn về phía cổng đại viện.
Nhìn thấy mấy người Tạ Tiểu Ngọc, Hà Tú Phân nức nở bước xuống bậc thang: "Là tiểu Dặc đấy à, cái thằng chết tiệt này, sao bây giờ cháu mới trở về, bà nội nhớ cháu muốn chết đi được."
Nghiêm Dặc trầm mặc, năm ấy anh nhặt được hòn đá dính máu nói mẹ anh bị người hại chết, cô cũng là kẻ đầu sỏ, nhưng bà nội chỉ khóc lóc nói đó là tai nạn, ông nội cầm thắt lưng da đánh anh, không cho phép anh nhắc lại.
Sau đó sức khỏe của em gái càng ngày càng kém, anh bế em gái tới bệnh viện, bác sĩ nói em gái ăn phải đồ ăn tương khắc sinh ra độc tính, em gái còn quá nhỏ không thể chịu nổi. Khoảnh khắc đó, anh đã không còn tình cảm gì với cái nhà này rồi.
Ngoài miệng nói quan tâm, muốn sống muốn chết, nhưng tại sao lại chăm sóc cho em gái một cách qua loa lấy lệ như vậy?
Nếu không nhờ có hàng xóm nhà bên cạnh chạy đến trường tìm anh, có lẽ anh đã không biết, trong lúc anh ở trường, em gái không có ai chăm sóc, bảo mẫu kia không biết chăm trẻ con, cho em gái anh ăn uống bừa bãi. Lúc đó, bà nội chỉ khóc nói là mình sơ suất.
Nhưng anh từng nghe cha kể, hồi cô còn nhỏ, bà nội thương cô chăm cô rất tốt, sao đến em gái anh lại thành sơ suất...
Nghiêm Dặc biết đám hàng xóm nhiều chuyện đều đang đứng ở cửa, theo dõi hành vi cử chỉ của anh.
Năm anh rời đi, thanh danh của anh đã bốc mùi.
Bốn năm sau mới trở lại, nếu anh vẫn không có øì thay đổi, người của cả cái đại viện này sẽ khinh bỉ anh, sẽ trách cha anh không biết dạy dỗ con trai, theo đó cũng nói cha anh bất hiếu.
Nhưng nếu muốn anh giả vờ làm cháu ngoan, anh không làm được, cha anh cũng không làm được, vì vậy cha anh mới lựa chọn ở ký túc xá của đơn vị không trở lại.
Nghiêm Dặc nhìn thấy cả gia đình nhà cô đứng ở sau lưng bà nội, thời đại này đã tốt hơn trước, cô đeo vàng bạc khắp người, quần áo gọn gàng xinh đẹp.
Hai mắt của anh dần trở nên đục ngầu.
Mẹ của anh chết, vậy mà cô càng sống càng dễ chịu, giờ còn muốn anh phải bắt tay giảng hòa với cô, anh không làm được.
Chờ lát nữa bà nội nhào tới, anh có khả năng sẽ vô thức tránh né, đến lúc đó sẽ lại bị mọi người trách cứ, khiến thanh danh của anh càng thối hơn....
Tạ Tiểu Ngọc thở thật dài, lúc bà nội Nghiêm Dặc sắp nhào tới ôm cháu trai khóc lóc, cô đẩy Nghiêm Dặc đã sắp không thể đè ép được oán khí ra.
Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc khóc còn lớn tiếng hơn cả Hà Tú Phân, giống như người tìm được người thân sau nhiều năm thất lạc.
Cô đi tới đỡ lấy Hà Tú Phân, hét lên: "Bà nội, cháu cũng nhớ bà muốn chết nha."
Hà Tú Phân dụi dụi mắt, ai đây...
“Cháu là?"
"Bà nội, cháu chính là cháu dâu mà bà vẫn luôn nhớ mong đây, tự dưng có thêm nhiều người thân thế này, cháu không nhịn được khóc."
Tạ Tiểu Ngọc hết cười lại khóc, vừa khóc lại cười, như thể cô thật sự rất xúc động.
Hà Tú Phân:... Tạ Tiểu Ngọc thút thít mấy cái, lau sạch nước mắt.
Tới đi, cứ biểu diễn đi, sao không diễn tiếp nữa. Chậc, vẫn còn kém xa Tạ Đông Hải!
Lúc trước cô và Tạ Đông Hải cùng diễn vai cha hiền con hiếu, chỉ có người thông minh như ông Qúy mới nhìn ra, không biết ở đây được mấy người nhìn ra.
Ha ha ha:......
Hà Tú Phân lập tức điều chỉnh lại trạng thái, trách cứ nói: "Cháu xem cháu giỏi ăn nói chưa này, tuy đều là mấy lời dỗ bà, nhưng bà vẫn rất vui."
Hà Tú Phân cười híp mắt nói, xem ra đối tượng cháu trai bà ta tìm, là một người miệng lưỡi trơn tru.
Mới lần đầu gặp mặt đã suy nghĩ nhiều thế này, bà ta tin mấy người hàng xóm của bà ta đều nhìn ra được.
Người ngoan ngoãn biết điều mới khiến người thích, đối tượng cháu trai tìm láu cá tỉnh ranh thế này, chắc hàng xóm và ông cụ nhà bà ta đều sẽ không thích.
Quả nhiên, đám hàng xóm xung quanh đều tỏ ra khinh bỉ, coi thường hành vi này của Tạ Tiểu Ngọc, theo đó cũng có ấn tượng không tốt với cô.
Tạ Tiểu Ngọc làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, xúc động nắm lấy bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của Hà Tú Phân, giải thích.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận