Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 112
Không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn.
Lúc này, Minh Chi Tuệ đang đứng ở chiếc du thuyền nhỏ có hơi chút dở khóc dở cười. Cô ấy không thể không phá vỡ vẻ giương cung bạt kiếm của hai người đàn ông này.
"Cái đó, mọi người ai phụ tôi một chút kéo tôi đi ra với."
Tạ Tiểu Ngọc:.. Nhìn đi nhìn đi, ghen đến nỗi quên mất cả chị họ rồi!
Cô vội duỗi tay kéo Minh Chi Tuệ lên sau đó giới thiệu đơn giản về các nhân vật ở đây cho chị họ biết, sau đó cô lại nói cho Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, đây là chị họ của anh."
Cô chớp mắt với Nghiêm Dặc: "Em từng nhìn thấy ảnh chụp của chị họ rồi, hôm nay đi tới công viên vừa lúc lại đụng phải, anh nói xem có trùng hợp hay không?”
Nghiêm Dặc suy đoán chắc hẳn Tiểu Ngọc đã nhìn thấy được chị họ ở thế giới song song. Anh cũng đã từng nghe qua ba nói đến chị họ, không phải chị ấy đi theo cậu đến nông trường rồi sao? Chị họ kể lại đơn giản một chút chuyện sửa lại án xử sai đã trải qua: "Chị suy đoán là do chú hỗ trợ."
Sau khi Lạc Chí Thanh tốn một chút công sức nói mấy câu, cuối cùng anh ta cũng được nhân viên công tác cứu hộ thả ra, còn chưa kịp đến bến tàu thì anh ta đã rống to: "Chi Tuệ, đợi anh đã."
Tạ Tiểu Ngọc chỉ vào tên đàn ông tâm cơ kia: "Anh Nghiêm Dặc, cái tên kia cứ muốn làm anh rể của anh ý, anh đánh anh ta đi!"
Nghiêm Dặc đi lên phía trước vài bước, anh đứng từ trên cao nhìn xuống tên cẩu đồ vật giống như nhìn con gà rớt khỏi nồi canh rồi hỏi: "Anh thích dây dưa với chị họ của tôi sao?"
Thật ra Lạc Chí Thanh cũng chưa từng nhìn thấy Nghiêm Dặc, từ xưng hô này của anh thì anh ta cũng đoán ra được đây là em trai họ của Minh Chi Tuệ.
Anh ta vội vàng duỗi tay lên kéo Nghiêm Dặc: "Xin chào em họ, anh là anh rể tương lai của em..."
Nghiêm Dặc không nói hai lời, anh nâng một chân lên đá anh ta xuống lại hồ một lần nữa rồi nói bằng giọng lạnh như băng: "Chị họ của tôi căn bản không có bạn trai, quả nhiên anh là tên thối lưu manh!"
Nhân viên công tác giúp đỡ anh ta lúc trước vừa nghe thấy em trai họ của người ta đã chứng thực như vậy nên sôi nổi phỉ nhổ nói: "Đen đủi, tự nhiên lại đi cứu cái tên lưu manh. Đừng có động đến anh ta nữa để tự anh ta bò lên đi."
Mạnh Cảnh Niên nhìn về phía Nghiêm Dặc gật đầu, về điểm hung dữ này có thể bảo vệ được em họ rồi.
Thế nhưng về sau ai làm anh rể của anh thì cũng đủ xui xẻo, có cậu em vợ hung dữ như vậy đúng là không dễ đối phó!
May mắn là mấy năm gần đây anh ấy đang bận bịu nên cũng chưa có kế hoạch tìm bạn gái cho nên cũng không có phương diện phiền não này. Mà kể cả dù cho về sau có kế hoạch thì cái kiểu cậu em vợ thế này thì ai mà chịu nổi.
Nghiêm Dặc cũng nhìn chằm chằm vào Mạnh Cảnh Niên để quan sát, bạn gái là của anh, chị cũng là chị của anh thế mà Mạnh Cảnh Niên còn làm ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp hoạ là có ý gì?
Anh nói: "Cảm ơn anh đã cứu chị của tôi, lấy thân báo đáp gì đó thì anh không cần phải suy nghĩ, ơn cứu mạng này nhà chúng tôi sẽ dùng một phương thức khác để báo đáp."
Mạnh Cảnh Niên:... Quả nhiên là cái thứ có gai.
Đúng là tức giận mà, anh ấy thật sự muốn đánh cậu ta một cái. Chờ tới khi nào anh ấy nhận lại em gái rồi để xem cậu ta còn kiêu ngạo được như vậy nữa không?
Trên bến tàu, gió lạnh thổi làm người ta chịu không nổi, thêm vào đó cô gái kia vừa mới rơi xuống nước nên nhu cầu cấp thiết nhất bây giờ là thay quần áo, Mạnh Cảnh Niên không tiện quấy rây cả nhà người ta đoàn tụ.
Anh ấy lấy một bút máy và tờ giấy ghi chú từ trong túi áo ra, viết địa chỉ khách sạn và số phòng Bình Thành rồi đưa cho Tạ Tiểu Ngọc.
"Thật ra, lần này anh đến đây để tìm người thân, có chút manh mối nên mới muốn hỏi thăm đồng chí Tạ, nhưng bây giờ nhìn tình hình không thích hợp, nên khi em đưa người thân về nhà rồi có thể đi đến khách sạn và tìm anh không?"
Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, cất mẫu giấy ghi chú vào trong túi.
Nghiêm Dặc:...
Anh xoay sang hỏi anh ấy: "Thế đồng chí Mạnh không để ý tôi đi với người yêu của mình chứ?"
Mạnh Cảnh Niên nhíu mày, tên nhóc này không phân biệt được nặng nhẹ, nhìn con người giống như chưa từng u sầu.
Còn có mấy chi tiết anh muốn hỏi em họ nhỏ này một chút, dù sao chuyện liên quan đến đời trước nhà họ Mạnh cũng là chuyện riêng, anh ấy không muốn có người ngoài ở đó.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận