Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 178
Mạnh Hoài Sơn còn lo Tạ Tiểu Ngọc không đủ tiền tiêu: "Tiểu Ngọc, tiền lương của cháu phải nuôi ba đứa bé, các cháu có đủ tiền tiêu không, hay là hàng tháng ông ngoại gửi một nửa lương hưu cho các cháu nhé."
Tạ Tiểu Ngọc không cần, tiền trong tay cô vẫn đủ dùng, tiền lương hưu của ông ngoại là tiền dưỡng lão của ông ấy, cô không thể nhận được.
Cô nói với ông ngoại, đến giờ mình vẫn chưa động vào năm nghìn tiền tiết kiệm của Nghiêm Dặc.
Với lại, chờ hai năm nữa thị trường mở cửa, Tạ Tiểu Ngọc định lấy ra chút tiền đầu tư ở chỗ Hứa Xương, chờ Nghiêm Dặc tốt nghiệp đi làm sẽ có tiền lương, tính thế nào cũng đủ tiên chỉ tiêu.
"Ông cứ giữ lại tiền tiết kiệm cho anh họ cưới vợ đi ạ."
"Nó thì thôi bỏ đi, nó không tìm được đối tượng đâu, ông ngoại đã không còn ôm ảo tưởng gì vào nó nữa rồi."
Vừa nhắc tới cháu trai, giọng điệu của Mạnh Hoài Sơn đã không được tốt cho lắm, cháu trai ông ấy hai mươi lăm tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được đối tượng.
Cũng may ngày cưới của cháu ngoại gái đã được ấn định, ông ấy cũng coi như là giải quyết được một nửa nỗi tâm sự của mình.
Nếu, ông ấy chỉ nói là nếu thôi nhé, nếu chuyện hôn sự của cháu trai được giải quyết, ông ấy thật sự không cầu gì khác.
Lúc bọn họ về nhà trời cũng đã tối, nhưng anh họ Cảnh Niên vẫn chưa trở về. Mạnh Hoài Sơn thật sự rất tức giận, gọi điện thoại tới đơn vị, người ở đầu bên kia nói Phó đoàn trưởng Mạnh đang có cuộc họp khẩn cấp.
Mạnh Hoài Sơn cũng là quân nhân đã về hưu, ông ấy đương nhiên là hiểu tính chất quan trọng của cuộc họp này, nên đành phải cúp máy.
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng thảo luận với nhau ở trong phòng bếp, đoán chắc là đang họp bàn giải quyết chuyện của Thạch Tiến Hoành.
Nghiêm Dặc cau mày nói: "Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ, chờ anh họ trở về rồi xem xem anh ấy nói thế nào."...
Đến tận đêm khuya Mạnh Cảnh Niên mới trở về, Mạnh Hoài Sơn lớn tuổi, ngủ ở dưới tầng một, Tiểu Ngọc Nghiêm Dặc và ba đứa trẻ ngủ ở tầng hai.
Anh ấy không làm kinh động đến ông cụ Mạnh, sau khi lên tầng hai cũng không trở về phòng của mình, mà khẽ gõ cửa căn phòng bên cạnh. Nghiêm Dặc và Cá Lớn Cá Nhỏ ngủ ở trong phòng này, anh lập tức thức dậy, mặc quần áo vào đi ra mở cửa. Nhìn thấy người bên ngoài là anh vợ, anh lập tức hiểu ra chuyện gì, đại khái là Thạch Tiến Hoành tỉnh lại trở về, vẽ lại hình dáng của người đã cứu mình.
Dựa theo tính cách của anh vợ, anh ấy chắc chắn sẽ tìm anh hỏi cho rõ.
Anh nói năng không khéo bằng Tiểu Ngọc, có mấy lời vẫn nên để Tiểu Ngọc nói thì tốt hơn. Vì vậy, không chờ Mạnh Cảnh Niên lên tiếng, anh chủ động hỏi: "Anh cả có chuyện muốn hỏi em?"
Mạnh Cảnh Niên "ừ" đáp lại: "Cậu còn rất tự giác đấy."
Nghiêm Dặc cười cười, nói: "Em không giấu Tiểu Ngọc chuyện øì cả, anh cả cũng biết em không giỏi biểu đạt, để em đi gọi Tiểu Ngọc."
Mạnh Cảnh Niên:...
Hai người này, quả nhiên là làm bậy sau lưng anh ấy.
Nếu Tiểu Ngọc biết hết tất cả mọi chuyện của anh, vậy Mạnh Cảnh Niên cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Sau khi Thạch Đầu trở về đơn vị, anh ta báo cáo mình được một người trẻ tuổi đeo khẩu trang kín mít tìm được mình đang hấp hối ở trong núi, cõng anh ta về bệnh viện.
Thạch Đầu bị hôn mê giữa chừng, chờ đến khi anh ta phẫu thuật xong tỉnh lại, chuyện đầu tiên là hỏi thăm về người đưa mình tới bệnh viện, nhưng bác sỹ nói anh ta bị hôn mê hơn một ngày, người ta đã sớm rời đi rồi.
Sau khi báo cáo xong tình hình, Thạch Đầu vẽ ra hình dáng của người cứu mình, dựa theo miêu tả của Thạch Đầu, chàng trai trẻ tuổi đó lại có phần giống với em rể anh ấy...
Mạnh Cảnh Niên thản nhiên xem bản báo cáo, còn nói người này khá giống với em rể mình, hơn nữa em rể anh ấy từng đi qua Tô Châu mua sính lễ.
Anh ấy nói như vậy, lại xua tan nghi ngờ của mọi người.
Đầu tiên, người cứu Thạch Đầu chắc chắn không có ác ý; thứ hai, nếu đối phương thật sự là em rể của Mạnh Cảnh Niên, vậy đây được coi là lập công, tại sao anh phải lén lén lút lút, không nói ra.
Vì vậy, có lẽ đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng Mạnh Cảnh Niên lại không nghĩ đây là sự trùng hợp, quá nhiều trùng hợp sẽ trở thành đáng ngờ.
Anh ấy đặt tờ giấy phác thảo vào trên bàn sách, nhìn em gái và Nghiêm Dặc ở phía đối diện, thở dài nói: "Nói đi, hai đứa làm chuyện gì sau lưng anh?"
Nghiêm Dặc rũ thấp mi mắt xuống, quả nhiên là vẫn lộ tẩy, nhưng chắc chắn anh vợ đã bao che cho anh.
Tạ Tiểu Ngọc thấy tình hình thế này cũng biết là không thể giấu giem được nữa, đành phải nói ra sự thật.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận