Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 68
"Tiểu Ngọc, nếu mẹ em bị người hại chết, em có để thân tình tha thứ cho kẻ đầu sỏ không?"
"Tuyệt đối không!"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em cũng sẽ không tha thứ cho hung thủ hại chết mẹ chồng."
Trái tim Nghiêm Dặc đập rộn lên, Tiểu Ngọc đã nhận mẹ là mẹ chồng, lần đầu tiên anh cảm thấy mình không còn cô độc với sự kiên trì của mình.
Vậy anh cũng phải đứng về phía Tiểu Ngọc, giống như lúc đó cha không quan tâm đến lời khuyên nhủ của gia đình, kiên định đứng ở bên mẹ.
Nghiêm Dặc nắm lấy tay cô, nói: "Em đừng để người ta cảm thấy em là người cháu dâu đại nghịch bất đạo, không hiếu thuận, điều này có thể ảnh hưởng đến công việc của em ở Bình thành, còn về những chuyện khác, em muốn làm gì thì làm."
Tạ Tiểu Ngọc hằm hè nói: "Anh yên tâm, em sẽ cân nhắc nặng nhẹ, dù sao giới hạn cuối cùng là đón Tinh Tinh về, cũng không làm ảnh hưởng đến bác Nghiêm và danh dự của chúng ta, đúng không."
"Đúng."
Nghiêm Dặc bật cười, nghe giọng điệu đầy tự tin này của Tiểu Ngọc, có vẻ lần này bà nội không thể lấy đạo hiếu ra để "Bắt cóc" cha và anh được rồi.
Mấy người bọn họ đi ra khỏi ga tàu, có cảnh vệ lái xe tới đón, Tạ Tiểu Ngọc nhận ra đối phương là cảnh vệ lần trước tới thôn Sơn Thanh đón bác Nghiêm.
Cảnh vệ cười nói: "Phó sư đoàn Nghiêm ra lệnh cho tôi tới đưa các vị đến đơn vị. "
Nghiêm Dặc cám ơn: "Triệu đại ca, bà nội có thường xuyên tới đơn vị tìm cha tôi không?”
Cảnh vệ Triệu thở dài nói: "Lúc tôi đi ra đây, bà nội cậu cũng vừa rời đi, bảo là hôm nay các cậu trở về, ở nhà sẽ làm một bàn đồ ăn cậu thích ăn, dặn cha cậu nhất định phải đưa em gái cậu về nhà ăn cơm, phải để em gái gặp anh trai."
Ý là, nếu con trai không chịu trở về nhà, bà ta sẽ không để cháu trai đi, Nghiêm Bình Châu muốn gặp con trai, chỉ có thể về nhà ăn "Bữa cơm đoàn viên", vậy nên phó sư đoàn Nghiêm ra lệnh cho anh ấy tới đây đón người....
Tạ Tiểu Ngọc gặp được Nghiêm Tinh đã chia tay gần một tháng ở ký túc xá của bác Nghiêm.
Nghiêm Tinh chạy bước nhỏ đi tới, nhào vào trong lòng cô, đâm bím tóc bị buộc lộn xộn đến trên cổ cô, ủy khuất nói: "Chị Tiểu Ngọc, chị mà không tới nữa, tóc em sẽ bị cha chải đến hói mất, mỗi lần cha em buộc tóc cho em, đều làm tóc em rụng rất nhiều, em không muốn bị hói đâu."
Tóc của Nghiêm Tinh vừa dày vừa cứng, Tạ Tiểu Ngọc tự tay pha chế tinh dầu, mỗi lần gội đầu xong đều ủ tinh dầu dưỡng tóc cho cô bé, nếu không hôm sau tóc sẽ rất khó chải.
Cô thử dùng ngón tay chải vuốt lại cho cô bé, nhưng không được, tóc đã bết lại.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Lần này chị tới đón em trở về Bình thành, chờ khi nào trở về, chị sẽ dùng tỉnh đầu dưỡng tóc cho em, dưỡng một tháng là tóc em sẽ vừa mượt vừa đẹp."
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi." Nghiêm Tinh kéo Tạ Tiểu Ngọc muốn rời đi luôn.
Tạ Tiểu Ngọc:...
"Tinh Tinh, em không tạm biệt cha em à?”
Tinh Tinh cũng không thèm quay đầu lại: "Ngày nào em cũng tạm biệt cha em, giờ đã tạm biệt rất nhiều lần rồi. Chị Tiểu Ngọc, chúng ta đi mau đi, bị bà nội ngăn lại là chúng ta sẽ không đi được đâu."
Tạ Tiểu Ngọc bật cười, bế cô bé trở về, giới thiệu với cô bé về hai thành viên gia đình mới, Cá Lớn Cá Nhỏ.
"Đây là em trai chị, người ở khóe mắt có nốt ruồi đón lệ là anh Cá Lớn, tính cách của Cá Lớn rất tốt, em chắc chắn sẽ thích Cá Lớn, còn người có tính cách thối thối kia là anh Cá Nhỏ, nhưng nó cũng rất tốt." Nghiêm Tinh đã sớm nghe cha nhắc tới, lần này qua đó, cô bé sẽ có thêm hai người anh.
Cô bé gật đầu nói: "Hai anh trai này rất dễ phân biệt, em sẽ không bắt nạt anh đâu, giờ chúng ta đi thôi."
Tạ Tiểu Ngọc bảo cô ấy đừng có vội, bọn họ vẫn phản trở về nhà một chuyến, nếu không người bên ngoài sẽ mắng cha và anh cô bé bất hiếu.
"Chúng ta đi luôn bây giờ là không lễ phép, phải về nhà chào ông bà nội của em, có thể còn phải ở qua một đêm nữa."
Nghiêm Tinh miễn cưỡng đồng ý.
Tạ Tiểu Ngọc chỉ chỉ về phía sau cô bé: "Đến bây giờ em vẫn chưa thèm liếc nhìn anh trai em đâu, hình như anh ấy đang tức giận đấy..."
Nghiêm Tinh xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thối hoắc của anh ruột, cô bé lập tức nở nụ cười còn rực rỡ hơn hoa hướng dương.
Cô bé chạy tới chỗ anh ruột: "Anh ơi, Tinh Tinh rất nhớ anh, nhớ đến mức ăn không vô."
Nghiêm Dặc:... kẻ lừa đảo này, tin bé mới là lạ.
Ý của Nghiêm Bình Châu là muốn Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc mang Nghiêm Tỉnh đi luôn bây giờ.
"Cha đã mua xong vé tàu về cho các con rồi, lát nữa sẽ để cảnh vệ đưa các con ra nhà ga."
Tạ Tiểu Ngọc:....
Nghiêm Dặc:...
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận