Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 136
Bài viết thái quá kia, anh ấy vừa nhìn liền biết là em gái mình, lại hỏi thăm, biết được em gái đã bị bệnh viện khuyên về nhà nghỉ ngơi.
Sao lại có lý lẽ này!
Mạnh Cảnh Niên ngồi suy nghĩ một hồi, Tiểu Ngọc cũng không biết anh ấy ở lại đại học công an Bình Thành tập huấn, anh đã từng nói với em gái, nếu có việc gấp, thì cứ gọi điện thoại đến đơn vị để nói cho anh ấy.
Đây đều là báo buổi sáng, có thể em gái sớm đã gọi điện thoại, nhưng việc anh ấy đến tập huấn cũng là bí mật, em gái ở bên kia cũng không có cách nào biết.
Anh gọi điện thoại về đơn vị, tìm Chu Thành Phong hỏi: "Hôm nay em gái tôi có gọi điện thoại cho đơn vị để tìm tôi không?"
Chu Thành Phong:... Tên ma quỷ kia không phải ở Bình Thành sao, có việc thì anh cũng có thể trực tiếp đi tìm em gái anh chứ, gọi về đơn vị cái gì mà gọi, anh ấy không phải là tìm được em gái thì liền mất trí đó chứ?
Chu Thành Phong nói: "Không có, có điều ông nội anh có gọi vài cuộc điện thoại, hỏi chúng tôi muốn địa chỉ và số điện thoại bên kia của anh, còn hỏi anh chừng nào thì đem cháu gái bảo bối về... "
"Kêu ông ấy cứ chờ đi." Mạnh Cảnh Niên trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Anh ấy trái lo phải nghĩ, em gái anh có việc tại sao lại không tìm anh, khả năng là sẽ tới trường học để tìm đối tượng của cô ấy cũng nên?
Trong lòng anh ấy chua xót, cố ý đi tìm bảo vệ hỏi một chút: "Xin hỏi, đối tượng của Nghiêm Dực hôm nay có tới tìm cậu ta không?"
Người gác cửa run rẩy, đây là tình huống gì vậy, tại vì sao mà một huấn luyện viên còn muốn quan tâm đến đối tượng của Nghiêm Dực, anh ta vội vàng lắc đầu: "Không có, cô gái ngọt ngào kia hôm nay không tới."
Đứa em gái kia khẳng định là có cách của mình rồi, anh đã nói mà, gặp khó khăn thì cứ tìm anh trai trước, so với đối tượng anh trai càng đáng tin cậy hơn!
Trần Niên ngồi xổm trong một góc cũng run bần bật, may mắn không có bị huấn luyện viên ma quỷ phát hiện.
Sau khi huấn luyện viên Mạnh rời đi, anh nhanh như chớp chạy đến ký túc xá, vượt qua một đống bạn cùng phòng mệt mỏi muốn thành chó, chạy đến trước mặt Nghiêm Dực chuẩn bị đi tắm rửa, khẩn trương hỏi: "Anh Dực, huấn luyện viên ma quỷ kia có quan hệ gì với đối tượng của anh vậy?"
Nghiêm Dặc bỗng nhiên kinh ngạc, Trần Niên ngu xuẩn này nhận thấy được cái gì sao, chắc hẳn là không đúng chứ?
"Tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
Trần Niên cộc lốc: "Vừa rồi tôi chuẩn bị trèo tường ra trường mua thịt ăn, nhìn thấy Diêm Vương mặt lạnh hỏi thăm bảo vệ, đối tượng của cậu có tới tìm cậu hay không, cậu nói có kỳ quái hay không?"
Nghiêm Dực nghĩ, chuyện xảy ra khác thường tất nhiên sẽ có điều cổ quái.
Anh cũng bất chấp không thèm tắm rửa, tìm đến ký túc xá nơi mà Mạnh Cảnh Niên nghỉ ngơi, chỉnh sửa quần áo, gõ cửa, chờ sau khi cửa mở ra, anh kính lễ với anh vợ tương lai: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn xin nghỉ hai tiếng đồng hồ. "
Mạnh Cảnh Niên cười lạnh, đây là muốn di tìm Tiểu Ngọc đi, cũng không biết là ai đem chuyện vừa rồi anh ấy đến phòng bảo vệ nói cho tiểu tử này, suy nghĩ rất nhanh nhẹn mà, đoán được là bên Tiểu Ngọc gặp phải chút chuyện.
Anh ấy nói: "Tôi thấy tinh lực của cậu vẫn còn rất tràn đầy, không ngủ được thì đi chạy thêm hai mươi vòng nữa."
Nghiêm Dặc:.. Chờ đã, thế mà lại có một ngày anh phải quay đầu lại cầu xin người anh vợ này!
Anh thật sự rất muốn tốt nghiệp sớm một chút, như vậy thì có thể sớm được tự do, anh như bị ma xui quỷ khiến liên hỏi: "Huấn luyện viên Mạnh, có phương pháp nào để tốt nghiệp sớm hơn không?"
Mạnh Cảnh Niên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười: "Có chứ."...
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đi làm, mang theo bài báo đã viết xong chạy đến nhà Dư Thư Phương, ở dưới lầu nhà cô, nhìn thấy Hứa Xương đeo một cái túi da rắn, trốn tránh trông rất khả nghi.
Tạ Tiểu Ngọc lặng lẽ đi đến phía sau Hứa Xương, nhìn theo tâm mắt của anh ấy hướng lên trên nhìn, vừa đúng tầm mắt là hướng tầng lầu của nhà Dư Thư Phương.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh Hứa Xương, anh lại quay lại làm nghề cũ à, mẹ nuôi mà biết thì sẽ đánh chết anh."
Hứa Xương hoảng sợ: "Sao em lại chạy tới đây?"
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Em tới tìm Dư Thư Phương."
Hứa Xương đang phát sầu, nghe cô nói như vậy thì cũng nở nụ cười, đưa túi da rắn trong tay cho cô: "Vậy thì thật là đúng lúc, đây là thứ mà cô ấy đặt, em mang lên cho cô ấy, anh phải đi rồi, phải quét đường, còn nữa, đừng nói với mẹ anh, để lát nữa anh đưa đến nhà em hai cân khoai lang."
Tạ Tiểu Ngọc:...
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận