Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
"Không mang đi, để bà tiếp tục ngược đãi con bé à?”
Nghiêm Dặc đã quyết định sẽ đến thôn Thanh Sơn tìm cha, cũng muốn dẫn em gái theo.
Một tuần trước, anh đang học ở trên trường đột nhiên bị hàng xóm gọi về nhà, em gái anh bị nôn tiêu chảy, Hà Tú Phân chỉ mua thuốc rồi bảo người giúp việc đút cho em gái uống, còn nói là không cần đi bệnh viện.
Anh tức giận gọi điện thoại cho ông nội, sau đó mượn tiền của nhà hàng xóm, đưa em gái đi bệnh viện.
Bây giờ em gái đã xuất viện, Nghiêm Dặc cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nhà này nữa.
Nghiêm Chính Sinh đi đến khu căn cứ cách mạng cũ tham dự lễ truy điệu bày tỏ lòng kính trọng đối với những người đồng đội đã khuất, nhận được điện thoại cũng lập tức chạy về.
Ông ấy cũng không đồng ý để cháu trai đưa cháu gái đi: "Tinh Tinh còn nhỏ, cha cháu bị hạ phóng xuống nông thôn, bản thân nó chăm sóc mình còn khó khăn, sao còn chăm sóc được cho hai anh em cháu nữa." "Vậy cũng còn hơn là ở lại đâu, mẹ cháu mất được nửa năm, Tinh Tinh đã bị bệnh bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ ông bà không tự đếm được!"
Hà Tú Phân hừ lạnh nói: "Là do nó yếu sẵn rồi, sao có thể trách bà chăm không tốt."
"Hà Tú Phân, lúc bà chăm sóc cho con gái bà, cháu ngoại bà, tại sao bà không nói những lời này?"
"Bà là bà nội cháu đấy, cháu dám gọi thẳng tên bà?"”
Nghiêm Dặc gay gắt nói: "Bà không phải là bà nội của cháu, Nghiêm Bạch Huệ cũng không phải là cô cháu, các bà cứ chờ đấy, chờ một ngày nào đó cháu trở lại, cũng là lúc cháu báo thù thay cho mẹ cháu!"
Nghiêm Dặc thu dọn quần áo của mình và em gái, trong nhà còn nửa lon sữa bột, một túi bánh quy, anh đi theo thanh niên trí thức xuống nông thôn, bế em gái đi đến thôn Thanh Sơn tìm cha.
Nghiêm Dặc không biết cách chăm sóc cho đứa trẻ hai tuổi, trên đường đi anh pha sữa bột hai lần nhưng đều không thành công, một lần quá quá lạnh, một lần quá nóng, đến lần thứ ba mới căn chuẩn được nhiệt độ.
Em gái ăn bánh uống hết sữa bột, ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.
Các thanh niên trí thức đồng hành với nhau đều ôm theo hoài bão đi xây dựng tổ quốc, trên đường đi bọn họ hào hứng trò chuyện với nhau, chỉ có cậu thiếu niên tên là Nghiêm Dặc này be em gái, hỏi một câu mới đáp một câu.
Sau một ngày đồng hành, bọn họ mới biết anh bế em gái đi đến thôn Thanh Sơn tìm cha.
Về phần lý do là gì, anh lại không muốn nói.
Đến thôn Thanh Sơn, trưởng thôn sắp xếp cho đội trưởng mỗi đội sản xuất tiếp nhận thanh niên trí thức mới đến, chỉ có Nghiêm Dặc là không có nơi để äi.
Lúc anh đi ông nội từng nói, nếu không thể sống được ở đây, anh cứ gọi điện thoại về nhà, người nhà sẽ gửi tiền đi đường về thành phố cho anh, sắp xếp cho anh công việc.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là anh phải xin lỗi Hà Tú Phân và Nghiêm Bạch Huệ, cam kết sau này sẽ không đề cập tới chuyện báo thù nữa.
Các thanh niên trí thức đều được đội trưởng đội sản xuất đón đi, chỉ còn lại mình anh bế em gái, em gái vẫn luôn gào khóc đòi mẹ, khóc lóc vì lạ lẫm với hoàn cảnh nơi này, la hét đòi ăn bánh bích quy.
Nghiêm Dặc thầm cảm thấy đắng chát trong lòng, anh còn không biết cha đang ở đâu.
Còn cả em gái, anh phải nuôi em gái thế nào ở thôn Thanh Sơn này.
Chẳng lẽ phải quay về Bắc Kinh?
Vậy mẹ chết oan uổng sao?
"Anh là anh Nghiêm Dặc à?” Chợt có giọng nữ trong veo như tiếng chim hoàng oanh trên cành cao vang lên, Nghiêm Dặc kinh ngạc quay sang nhìn, tại sao lại có người ở thôn Thanh Sơn biết anh?
Anh quay sang nhìn, đối phương là cô bé xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh, mỉm cười chờ câu trả lời của anh.
Anh gật đầu.
Cô bé nở nụ cười càng ngọt ngào hơn: "Em tên là Tạ Tiểu Ngọc, để em dẫn anh đi tìm bác Nghiêm."
Trước khi tới đây, Nghiêm Dặc từng gửi điện thư cho cha, anh đoán chắc cô gái này được cha nhờ tới đón anh.
Cô gái nhỏ này còn cho anh nửa chiếc bánh làm từ bột mỳ trắng, trong bánh còn có cả trứng gà, cắn một miếng hương thơm tràn khắp khoang miệng, cái bụng đói cả ngày trời của anh cũng mới dễ chịu hơn.
Tinh Tinh cầm nửa chiếc bánh còn lại, gặm còn nhanh hơn cả anh.
Tạ Tiểu Ngọc dẫn đường, vừa đi vừa giải thích: "Bức điện thư anh gửi tới được em nhận của người trong làng rồi mang về cho bác Nghiêm, đây là em gái Tinh Tinh đi, cô bé đáng yêu quá."
Nghiêm Dặc cảm thấy cô cũng rất đáng yêu, hầu hết người dân nơi này đều dễ thương tốt bụng.
Anh gặp được cha ở chuồng bò, mới nửa năm không gặp, bên tóc mai của cha đã điểm mấy sợi bạc.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Hoàn chính văn
- Chương 254: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (1)
- Chương 255: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (2)
- Chương 256: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (3)
- Chương 257: Phiên Ngoại - Lần Đầu Tiên Nghiêm Dặc Gặp Tiểu Ngọc (4)
- Chương 258: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (1)
- Chương 259: Phiên Ngoại- Bảo Vệ Cả Đời (Góc Nhìn Nam Chính) (2)
Bạn cần đăng nhập để bình luận