Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 621: Chương 621

Biểu cảm của Ngọc Yêu Nương nghiêm túc, lạnh giọng nói với đầu bên kia điện thoại: "Bây giờ anh lập tức phát người tới đây, ngay lập tức!"

Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, sắc mặt của Ngọc Yêu Nương hơi dịu đi, sau khi cúp điện thoại, bà ta đặt tay lên đỡ trán, dường như cực kỳ buồn rầu, Điền Tĩnh cắn chặt quai hàm, lấy hết dũng khí tiến lên: "Đại nhân, ngài bị làm sao vậy?"

Đương nhiên cô ta không quan tâm đến Ngọc Yêu Nương, chỉ là muốn biết vì sao khi đề cập đến Cố Nguyệt Hoài và quân khu thứ tám, bà ta lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, Cố Nguyệt Hoài chẳng qua chỉ là một quân y nhỏ trong quân khu mà thôi, nhiều nhất là có chút quân công trong người, vì sao lại phải kiêng kị?

Ngọc Yêu Nương không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Lo quản việc của cô đi, cái gì không nên hỏi đừng hỏi."

Mấy chữ này của bà ta, mang theo hơi m.á.u tanh lạnh lẽo, vẻ mặt Điền Tĩnh trong nháy mắt cứng đờ, trở nên im lặng.

Lúc này, một người đàn ông cơ thể cao lớn, dung mạo anh tuấn đi từ trên lầu xuống, anh ta mặc bộ đồ ngủ màu đen, trong tay còn cầm ly nước, ánh mắt đảo qua Ngọc Yêu Nương và Điền Tĩnh: "Hai người đang tranh cãi điều gì sao?"

Sự xuất hiện của Khương Đồng lập tức xoa dịu bầu không khí lạnh băng và căng thẳng trong phòng khách đi phần nào.

Sắc mặt trầm ngâm lạnh lùng vốn có của Ngọc Yêu Nương cũng tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bà ta đứng dậy nhìn về phía Khương Đồng, giọng nói nhẹ nhàng êm ái: "Đánh thức con rồi sao? Có đói bụng không, có muốn ăn thêm bữa khuya không?"

Khương Đồng cũng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: "Không cần làm phiền đâu, con đi uống ly nước rồi đi lên liền đây."

Ngọc Yêu Nương gật đầu, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, chần chờ trong chớp mắt, nói: "A Đồng, đêm nay con vẫn là đừng ở lại Vạn Bình Trai, trở về nhà đi."

Khương Đồng nhíu mày, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Có vẻ như Ngọc Yêu Nương cũng không muốn giấu anh ta, không khỏi lạnh lùng cong cong khóe môi.

"Con cũng biết đó, dì đã chịu phản phệ, đồng nghĩa với việc lão già Tần Hữu Công kia đã tỉnh lại, vốn dĩ dì chỉ cho răng phe Tần tìm được một giáng đầu sư khác tới, chỉ là chúng ta không thể thu được tin tức mà thôi, hiện giờ xem ra, mọi chuyện không phải là như thế."

Nói rồi, Ngọc Yêu Nương nhẹ liếc Điền Tĩnh một cái, trong mắt dâng lên thần sắc tàn nhẫn và lương bạc.

Điền Tĩnh hít sâu một hơi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, cô ta không phải kẻ ngốc, giọng the thé nói: "Cố Nguyệt Hoài? Là Cố Nguyệt Hoài sao?!"

"Cố Nguyệt Hoài?" Sắc mặt Khương Đồng cũng đột nhiên thay đổi, tin tức của quân khu thứ tám là do anh ta liên hệ, tự nhiên quen thuộc với cái tên này, anh ta nhíu mày: "Là quân y mà Từ Xuyên Cốc từ quân khu thứ tám gửi đến, Cố Nguyệt Hoài?"

Ngọc Yêu Nương gật đầu, trên mặt có hơi nghiêm trọng: "Quả nhiên là cô ta."

Khương Đồng khó hiểu, trên mặt lộ ra vẻ tràn đầy không tin: "Cô ta không phải chỉ là một cô gái mười chín tuổi thôi sao, nhiều nhất chính là gả cho Yến Thiếu Ngu, có thể có bản lĩnh gì chứ? Thế mà cô ta có thể phá giải thuật hàng đầu của dì, cứu Tần Hữu Công tỉnh lại? Sao có thể?"

"Hơn nữa, Cố Nguyệt Hoài thế mà đã đến thủ đô rồi? Vì sao người của chúng ta lại không gửi tin tức tới?"

Sắc mặt Khương Đồng xanh mét, phe Khương biết rõ tin tức về quân khu thứ tám, nhưng sau khi trong lộ trình xuất hiện vụ việc quân khu thứ tám cứu du thuyền của nước E, dường như sự việc đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo đã dự tính ban đầu.

Nếu như Cố Nguyệt Hoài đến thủ đô, vậy chẳng phải đồng nghĩa với Lovshkin và Catherine đều đã đến rồi sao?

Tin tức trọng yếu như vậy mà phe Khương lại không có người nào đến thông báo, phe Tần thật sự đã phí không ít tâm tư.

"Vốn dĩ dì cũng không để tâm đến người này, nếu không có Sử Uyển Đình, dì cũng không nghĩ tới Cố Nguyệt Hoài."

Ban đầu bà ta tưởng rằng có giáng đầu sư khác bí mật đến thủ đô, phá hỏng thuật pháp của bà ta, mới có thể tạo thành phản phệ và bị thương.

Nếu như Tần Hữu Công đã tỉnh, vậy ông ta chắc chắn sẽ trả thù, bà ta nghĩ sớm muộn gì cũng phải ra tay với giáng đầu sư kia, sợ ảnh hưởng đến Khương Bính Nhung cho nên đã đến Vạn Bình Trai, nơi này thanh tịnh, g.i.ế.c người đương nhiên cũng không có gì phải cố kỵ.

Chỉ là, có lẽ bà ta đã nghĩ sai rồi.

Bà ta xem người khác trở thành con cá trong chậu con chim trong lồng, ba ba trong bình, nhưng ai biết được những người khác có nghĩ về bà ta như vậy không?

Một cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi, nữ quân y, mặc cho ai cũng không hề xem nhân vật bé nhỏ không đáng kể nào vào mắt, càng không ai sẽ nghĩ đến việc cô có thể phá thuật pháp của bà ta, nếu không có lời nói đêm nay của Điền Tĩnh, bà ta cũng sẽ không nghi ngờ.

Nhưng từ dấu vết trong lời nói này để lại cũng biết, Cố Nguyệt Hoài này, chắc chắn là người có thiên mệnh khí vận, nhận được sự chiếu cố của Thiên Đạo.

Nếu là bình thường nghe tới một người như vậy, bà ta chắc chắn sẽ dốc hết sức lực mượn sức, thúc đẩy phát triển rộng khí vận của phe Khương, cũng giống như năm đó bà ta hao hết miệng lưỡi thuyết phục Khương Bính Nhung mượn sức Tống Lâm vậy, cả gia đình Tống Lâm đều được vận may chiếu rọi, đứa con trai đó càng được bao phủ bởi ánh sáng vàng kim.

Chẳng qua, nếu như Cố Nguyệt Hoài đã gả vào nhà họ Yến, vậy nhất định phải đứng ở mặt đối lập với phe Khương.

Hơn nữa, cô còn có được thủ đoạn khắc chế giáng đầu sư, một người như vậy, bà ta không thể nào để cho cô sống sót bình yên.

Mặt mày Khương Đồng trở nên lạnh lùng, nghĩ đến việc đại sứ nước E đều đã đến thủ đô, mà phe Khương thì vẫn chưa nhận được tin tức gì, anh ta liền cảm thấy bực bội sâu sắc: "Cho dù Cố Nguyệt Hoài thật sự cứu được Tần Hữu Công, chẳng lẽ dì còn sợ cô ta không bằng? Cần gì cháu rời đi?"

Ngọc Yêu Nương nhất thời không biết nên cảm thấy vui mừng trước sự tín nhiệm của Khương Đồng, hay là cảm thấy lo lắng vì sự kiêu ngạo của anh ta.

Nếu như Cố Nguyệt Hoài chỉ là quân y tình cờ cứu Tần Hữu Công tỉnh lại, vậy thì bà ta tất nhiên chẳng có gì phải lo lắng, nhưng cố tình cô lại không phải, nếu như lúc trước cô có thể g.i.ế.c Điền Tĩnh, người mang theo quỷ tử, lại cứu Tần Hữu Công tỉnh lại, vậy tất nhiên là có bản lĩnh thực sự.

Tuy rằng đã hoành hành ở thủ đô nhiều năm như vậy, nhưng bà ta cũng không cuồng vọng đến mức vô địch thiên hạ.

Ánh mắt Ngọc Yêu Nương tối nghĩ, vẫn nhẹ giọng nói: "A Đồng, con nghe lời dì, rời đi trước đi."

Khương Đồng không nói gì, đi đến bên cạnh ghế sô pha, bấm gọi một cuộc điện thoại, để thuộc hạ của mình mau chóng điều tra rõ nơi dừng chân của Lovshkin ở đâu, ngày mai anh ta sẽ tự mình tới cửa đi mời, lần hợp tác này cần được thúc đẩy!

"Rầm" một tiếng cúp điện thoại, Khương Đồng bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha: "Được rồi, dì cũng ngồi xuống đi, không nghiêm trọng như những gì dì nghĩ đâu, chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, huống chi Tần Hữu Công vừa mới tỉnh, chẳng lẽ đêm nay bọn họ liền có hành động chắc?"

"Phe Tần đã là châu chấu sau thu, không còn nhảy nhót được hai ngày đâu, yên tâm đi."

Khương Đồng nhìn Ngọc Yêu Nương vẫn còn nhíu chặt mày, không nói gì, có chút mất kiên nhẫn: "Con nói, ngồi xuống."

Ngọc Yêu Nương mím môi, thật sự nghe lời ngồi xuống ghế sô pha.

"Dì Ngọc, dì yên tâm đi, người khác đều biết xưa này dì không rời xa cha dù chỉ một tấc, cho dù muốn trả thù, cũng là đi đến phía cha con bên kia, sao có thể chạy đến Vạn Bình Trai? Huống chi, với bản lĩnh của dì, mặc cho ai tới cũng vô dụng!"

Khương Đồng thả chậm giọng nói, thái độ cũng tôn trọng hơn vài phần.

Điền Tĩnh ở một bên im lặng nhìn cảnh này mà không nói một lời, ở trong lòng phỏng đoán về mối quan hệ giữa Ngọc Yêu Nương và Khương Đồng.

Không biết nhìn bao lâu, đồng tử của cô ta co rút lại, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, hai người đang ngồi song song nhau, dáng vẻ thế mà lại cực kỳ giống nhau, chỉ là Ngọc Yêu Nương trông trẻ quá mức, hai người nhìn sơ qua giống như anh em vậy.

Khương Đồng nhíu mày, vẻ mặt không vui mà nói với Điền Tĩnh: "Nhìn cái gì? Cút về đi."

Điền Tĩnh cúi thấp đầu, yên lặng xoay người đi lên lầu.

Ngọc Yêu Nương nhìn lướt qua bóng dáng của cô ta, vừa định nói chuyện, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, đứng dậy đi nhanh đến bên cửa sổ, xốc bức màn lên một khe hở nhỏ nhìn nhìn, bên ngoài ngoại trừ gió đêm cùng tiếng dế kêu khúc khúc, còn lại không có cái gì.

Nguyệt

Khương Đồng cũng đứng dậy đến bên cạnh bà ta, nhìn màn đêm tĩnh lặng, không nói nên lời: "Lại làm sao vậy? Lúc kinh lúc rống."

Ngọc Yêu Nương hít một hơi thật sâu, đôi mắt quyến rũ tràn đầy dữ tợn: "Chúng ta thật sự đã đánh giá thấp Tần Hữu Công."

Bạn cần đăng nhập để bình luận