Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 597: Chương 597

Triệu Bổn Tường hít một hơi khí lạnh vào, người đã tỉnh rồi?

Ông ấy vội vàng tiến lên bắt mạch cho chiến sĩ nhỏ vừa nôn mửa, sau khi kiểm tra, chỉ trong chốc lát đã ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt phức tạp, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Bọn họ tỉnh rồi, đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

Triệu Bổn Tường nói xong, bốn phía vang lên một trận hoan hô ngất trời.

Với Mạnh Hổ dẫn đầu, mấy đồng chí của trung đội 168 hất cằm lên thật cao. Nếu như có cái đuôi ở phía sau, chỉ sợ đều đã vểnh lên tận trời. Ánh mắt bọn họ nhìn Cố Nguyệt Hoài, hoàn toàn tin tưởng.

Từ lúc ở tiền tuyến, khi bọn họ đều đang chờ chết, chính một tay Cố Nguyệt Hoài đã cứu bọn họ thoát khỏi tay thần chết.

Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng, thuốc cô dùng đều là đồ khử độc bình thường. Thứ thật sự có tác dụng chính là thuốc bột được điều chế từ nước giếng trong không gian, cùng với năng lực chữa trị rất nhỏ, nếu không độc tố kịch liệt này nhất định sẽ lấy tính mạng của những đồng chí này.

Cô quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, cầm lấy băng gạc bắt đầu băng bó cánh tay đang chảy m.á.u cho anh.

Yến Thiếu Ngu khẽ thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt với cô. Mặc dù biết cô có năng lực chữa trị, hẳn là có thể giữ được tính mạng, nhưng vẫn sợ trong đó xảy ra sai lầm gì đó, tâm trạng vẫn rất căng thẳng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn vết thương dữ tợn trên cánh tay anh, nhíu mày: “Mấy ngày này không được xuống nước.”

Nguyệt

“Thời tiết bắt đầu ấm lên, rất nhiều sinh vật biển đều đã bắt đầu hoạt động, hơn nữa tốc độ di chuyển còn rất nhanh, hằng ngày các anh huấn luyện vẫn phải cẩn thận một chút. Thậm chí một số rắn biển còn mang độc tố khiến người ta mất mạng chỉ trong mấy giây, rất nguy hiểm.”

Sức lực của cô có hơi mạnh, hung hăng trừng Yến Thiếu Ngu một cái, đôi mắt hẹp hơi cong, lộ ra một nụ cười lấy lòng.

Mạnh Hổ lại gần, nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, tôi cũng không cố ý quấy rầy hai người nhưng hai người xem biểu cảm của đại tá Hồ đi.”

Hồ Vĩ Bân nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt khiếp sợ, liên tục quay đầu nhìn chiến sĩ đang liên tiếp nôn mửa rồi tỉnh lại.

“Không phải, quân y Cố, cô có bản lĩnh này mà sao không nói sớm? Đây là, chúng tôi có mắt không tròng mà!” Tính cách Hồ Vĩ Bân vô tư, ban đầu còn khiếp sợ mà giờ đã chuyển thành vui mừng, còn tự mình tiến lên chào kiểu quân đội với cô.

Thấy thế, tất cả chiến sĩ đều học theo, Yến Thiếu Ngu và Mạnh Hổ cũng vậy.

Cho dù da mặt của Cố Nguyệt có dày hơn nữa cũng thấy hơi nóng, vội xua tay nói: “Đây cũng không phải công lao của một mình tôi, đại tá thật sự khách sáo rồi. Huống chi tôi là người quân y, trị bệnh cứu người chính là chức trách của tôi, mọi người làm vậy tôi không nhận nổi đâu.”

Hồ Vĩ Bân cắt mang lời của cô, vẻ mặt không tán thành nói: “Quân y Cố, cô không thể nói như vậy được. Bản lĩnh của cô chúng tôi đã hiểu rõ như ban ngày, là cô cứu lấy tính mạng của những chiến sĩ trẻ tuổi này, đáng để tất cả chúng tôi kính trọng!”

Lúc này, Triệu Bổn Tường tiến lên, đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, lộ vẻ mặt ham học hỏi: “Quân y Cố, ờ, có thể cho tôi biết lúc cô chữa trị đã dùng thuốc gì không?”

Đúng là mới đầu ông ấy không tin tưởng Cố Nguyệt Hoài cho lắm, dù sao cô còn quá trẻ, nhưng trải qua chuyện này thì cũng đã hiểu ra, có vài người trời sinh đã thuộc về nghề này, có thể theo người ta học hỏi một chút cũng tốt.

Đối mặt với Triệu Bổn Tường khiêm tốn thỉnh giáo, Cố Nguyệt Hoài cũng không giấu giếm, lần lượt nói ra những dược liệu mà mình đã dùng, chỉ trừ thứ quan trọng nhất là nước giếng không gian. Nhưng dù là như vậy, nghe xong lời cô nói, Triệu Bổn Tường vẫn mang vẻ mặt kích động.

Không chỉ là Triệu Bổn Tường, các bác sĩ của phòng y tế khác cũng tiến lên, đứng vây quanh Cố Nguyệt Hoài, chăm chú lắng nghe.

“Trước đây tôi từng đọc qua một số sách, có chút hiểu biết về sinh vật biển có độc tính. Thật ra không chỉ là sứa hay rắn nước, thậm chí một số động vật có vỏ và san hô đều có chứa kịch độc. Chúng ta ở bờ biển quanh năm, cần hết sức cẩn thận.”

Cố Nguyệt Hoài không chỉ nói về chuyện dược phẩm, còn thuận tiện phổ cập về sinh vật chứa độc tính và biện pháp cứu chữa.

Một y tá trẻ tuổi lộ vẻ mặt sững sờ: “Động vật có vỏ mà cũng có độc sao? Sao có thể chứ?”

Những động vật có vỏ phổ biến thường được mọi người coi là sinh vật biển vô hại không có độc, không gây nên thương tổn gì đối với nhân loại, nhưng hôm nay nghe những gì Cố Nguyệt Hoài nói, thật sự đã mở ra một cánh cửa thế giới mới, ngay cả động vật có vỏ cũng không thể tùy tiện chạm vào?

“Đương nhiên, mặc dù chỉ là thiểu số, nhưng không phải là không có. Ví dụ như ốc nón là một loại ốc hoa hình nón, độc tính rất mạnh. Nếu không cẩn thận bị đ.â.m sẽ lập tức trúng độc ngay, thậm chí sẽ phát sinh triệu chứng tim ngừng đập và suy hô hấp.”

“Nếu lúc huấn luyện các anh không cẩn thận đụng trúng, phải lập tức áp dụng biện pháp cấp cứu, dùng nước nóng rửa sạch vị trí vết thương. Không có nước nóng thì dùng nước biển, tuyệt đối đừng dùng nước ngọt, như vậy sẽ tăng tốc độ phóng thích và khuếch tán nọc độc.”

“Ngoài ra còn có rắn biển, độc tính cũng dữ dội. Một khi bị cắn cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng độc tố sẽ bị hấp thụ, rất nguy hiểm.”

“Còn có một điều nữa, sau khi trúng độc phải tiến hành cấp cứu trước, không nên mù quáng đưa tới phòng y tế. Có đôi khi di động cơ thể sẽ khiến m.á.u lưu chuyển quá nhanh, khiến độc tố khuếch tán. Cầm m.á.u thì có thể lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, dùng các thứ như dây giày để buộc chặt miệng vết thương ở gần vị trí tim.”

“…”

Những thứ này đều đọc từ trong sách ở kiếp trước, tuy rằng chưa có áp dụng thực tiễn nhưng vẫn là kiến thức hữu ích đối với kiếp sau.

Cố Nguyệt Hoài chậm rãi nói, cuối cùng không chỉ là bác sĩ và y tá quân đội, ngay cả chiến sĩ đến khám bệnh cũng tới gần để nghe. Những kinh nghiệm thường ngày và biện pháp cấp cứu này có thể cứu mạng khi cần thiết, nghe nhiều một chút cũng không có gì không tốt.

“Khi huấn luyện trên biển, vẫn nên làm tốt các biện pháp bảo vệ và cố gắng tránh tiếp xúc với sinh vật biển.”

Suy nghĩ một chút, Cố Nguyệt Hoài vẫn lên tiếng đề nghị: “Tuy rằng phòng y tế cách bờ biển không xa, nhưng tôi vẫn đề nghị lúc huấn luyện nên sắp xếp hai quân y đi theo, như thế sẽ an toàn hơn.”

Thời đại này huấn luyện quân sự vẫn rất thô sơ, các phương diện cũng không hoàn thiện, nên có tính nguy hiểm nhất định.

Nghe xong lời cô nói, ánh mắt của Hồ Vĩ Bân sáng lên, trịnh trọng gật đầu: “Quân y Cố nói có lý, đều để bảo đảm an toàn tính mạng cho các đồng chí, tôi sẽ nói chuyện này với thủ trưởng! Đảm bảo có thể thực hiện!”

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, quay đầu lại đi kiểm tra cơ thể của chiến sĩ trúng độc, thật sự đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong cơ thể vẫn còn sót lại độc tố. Dưới sự xuyên thấu của của năng lực chữa trị, tản ra những chấm ánh sáng đen.

Cô thở dài một hơi, các chiến sĩ xa xứ bảo vệ quốc gia, thật sự đã chịu không ít khổ sở.

Biết người đã không sao, cũng đều tỉnh lại, Hồ Vĩ Bân bèn mang theo những người khác rời khỏi phòng y tế. Yến Thiếu Ngu cũng không ở lại lâu, mà đi theo, anh chỉ bị thương cánh tay, cơ thể không có gì đáng ngại.

Cố Nguyệt Hoài cũng không ngăn cản, lại yên lặng dùng năng lực chữa trị để trị vết thương cho anh.

Khi nhóm ông Ngụy vội vàng chạy tới thì nhìn thấy các chiến sĩ đã có thể tự ngồi dậy ăn cháo.

Đợi nói rõ phương thức trị liệu, nhóm ông Ngụy đưa mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy trong này cũng không có loại thuốc hay trình tự gì quá ghê gớm. Nhưng đối với việc Cố Nguyệt Hoài cứu được tính mạng của tám đồng chí, vẫn hết sức tán dương.

Giờ đây mới nhậm chức ngày đầu tiên, Cố Nguyệt Hoài đã lập công lớn.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của phòng y tế quân khu số 8!

Bạn cần đăng nhập để bình luận