Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 605: Chương 605

Cố Vĩ và Lovshkin được thị trưởng thành phố Lăng An và thư ký tiếp đón, hai người sóng vai đi xuống thuyền quân sự, theo sau là một nhóm phóng viên nước ngoài do Catherine dẫn đầu, trong tay bọn họ đều cầm máy ảnh để ghi lại cảnh tượng lịch sử này.

Du thuyền Anapus va phải đá ngầm, trên thuyền có tổng cộng một trăm ba mươi bảy người, cuối cùng còn một trăm ba mươi hai người sống sót, đây là một kỳ tích xuất sắc trong lịch sử cứu viện, năng lực và công lao của quân khu số tám quá rõ ràng.

Yến Thiếu Ngu dẫn đầu các chiến sĩ của quân khu số tám, bọn họ đều mặc quân trang gọn gàng, xếp hàng ngay ngắn đi xuống.

Tất cả các phóng viên Trung Quốc và nước ngoài ở đây đều nhấn máy ảnh, ghi lại tư thế oai hùng của các chiến sĩ.

Hai chiếc ô tô quân sự trên thuyền quân sự vững vàng đỗ ở bến tàu, việc cấp bách bây giờ vẫn là chuyện bệnh tình nghiêm trọng của lãnh đạo phe Tần. Cố Vĩ vẫn chưa nói chuyện được nhiều với thị trưởng thành phố Lăng An và thư ký, ông ấy ngồi vào ô tô dưới sự hoan hô của quần chúng.

Thị trưởng thành phố Lăng An vốn muốn giữ Lovshkin lại, để ông ấy ở lại thành phố Lăng An hai người, chiêu đãi cẩn thận và an ủi.

Thế nhưng lần này Lovshkin đến Bắc Kinh cũng có chuyện quan trọng cần xử lý, khi ở trên thuyền Cố Vĩ mời ông ấy, ông ấy vẫn chưa từ chối, cứ như vậy, những nạn nhân gặp nạn trên du thuyền được chuyển giao từ thành phố Lăng An sang đại sứ quán, tiếp tục xử lý công việc sau đó.

Đoàn người vội vàng đến vội vàng đi, làm cho lần cứu viện anh hùng lần này mang thêm một tầng bí mật.

Thư ký thành phố Lăng An tự mình sắp xếp ô tô cho Lovshkin, Cố Vĩ, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu ngồi một chiếc.

Vừa lên xe, Cố Vĩ nói thẳng: "Quân y Cố, lần này đến Bắc Kinh, cầu xin cô hãy cứu lãnh đạo, không thể để cơ hội đàm phán với Lovshkin rơi vào tay phe Khương! Như vậy chỉ khuyến khích phe Khương kiêu căng, lương thực mậu dịch cũng phát đến tay quần chúng nhân dân dưới danh nghĩa của phe Khương, đối với phe Tần mà nói sẽ là đả kích trí mạng."

Chuyện này vô cùng quan trọng, ông ấy cũng không quanh co lòng vòng.

Khi nói chuyển, ánh mắt của Cố Vĩ rời từ Cố Nguyệt Hoài sang Yến Thiếu Ngu.

Thủ đô từng được chia thành ba thiên hạ, phe Khương, phe Tần còn có nhà họ Yến của Yến Thiếu Ngu, mặc dù nhà họ Yến ở vị trí trung lập, nhưng tay nắm quân quyền, vì nước vì dân, từ trước đến nay người quan đều biết thủ đoạn của nhà họ mềm dẻo hơn phe Tần.

"Thiếu Ngu, tôi cũng là một người già ở quân khu số 8, biết thủ trưởng Yến trong sạch, ông ấy tuyệt đối không thông đồng với địch để phản quốc, đó đều là những chỉ trích vớ vẩn, nhưng phe Khương mạnh lên, phe Tần suy yếu, hiển nhiên Bắc Kinh đã trở thành thiên hạ của mình bọn họ.

Cố Vĩ nói đến đây, ông ấy thở dài: "Có những lời tôi không nên nói, nhưng bây giờ thật sự là lửa cháy đến nơi, một khi chính quyền của phe Tần sụp đổ, chính quyền ở Bắc Kinh đều thuộc về phe Khương, đến lúc đó, cậu cảm thấy cha mẹ cậu còn có cơ hội ra ngoài sao?"

Phe Khương và nhà họ Yến đối chọi gay gắt đã không phải là bí mật ở chính quyền nước Z, Cố Vĩ làm tâm phúc của lãnh đạo phe Tần, những lời này có tính giật dây, nhưng ai dám nói những điều ông ấy nói không phải sự thật.

Ông ấy im lặng một lát, tiếp tục nói: "Cậu trưởng thành rất nhanh, nhưng vẫn chưa đủ, cậu có hiểu được lời tôi nói không?"

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cô lo lắng nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ngu rũ mắt, dưới ánh nắng mặt trời lông mi dài của anh có màu vàng nhạt: "Thủ trưởng Cố không cần kích tôi, từ khi thủ trưởng đã giải thích mức độ nghiêm trọng của sự việc, vợ tôi nhất định sẽ dùng hết sức để cứu lãnh đạo."

Cố Vĩ thở phào, ông ấy kích động vỗ lưng ghế dựa: "Thiếu Ngu, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu!"

Nguyệt

Yến Thiếu Ngu lớn lên trong vòng luẩn quẩn của Bắc Kinh, anh có vẻ lạnh lùng, nhưng suy nghĩ rất nhanh nhẹn, không phải là một người thành thật cái gì cũng không hiểu, có những lời nếu anh không nói rõ ràng, là để tự bảo vệ bản thân.

Phải biết rằng, chuyện này không đơn giản là cứu một người, mà là thay đổi tình thế ở Bắc Kinh!

Đoạn đường tiếp theo, Cố Vĩ giống như thả lỏng bản thân, ngồi ở phía sau nói chuyện vặt vãnh với Cố Nguyệt Hoài, ông ấy lại hỏi cô học y với ai, có nắm chắc bệnh của lãnh đạo phe Tần hay không, vân vân.

Thật ra ông ấy không tin Cố Nguyệt Hoài, dù sao cô vẫn còn rất trẻ!

Thế nhưng ông ấy cũng mơ hồ nghe nói bệnh của lãnh đạo phe Tần có điều kỳ lạ, bên trong có bóng dáng của giáng đầu sư, ông ấy là một người ở quân khu nhiều năm, đương nhiên biết loạn giáng đầu sư chấn động nhiều năm trước, đối với chuyện này ông ấy vừa gấp rút vừa tức!

Phe Khương đã quen dùng những thủ đoạn không hợp pháp như vậy, nhưng thủ đoạn đó khiến bọn họ không thể đáp trả lại!

Ban đầu ông ấy cũng gửi thư về thủ đô, bảo phe Tần sai người đến Nam Dương tìm giáng đầu sư, đáng tiếc lộ trình thật sự rất xa xôi.

Mà những thầy phong thử ở địa phương, sau khi giải phóng đã bị đuổi đi, bây giờ không ai dám nghênh ngang nói chuyện giáng đầu sư, mặc dù bảo người ta đi tìm, chỉ sợ cũng giống như mò kim đáy bể.

Cố Nguyệt Hoài, xem như là hy vọng duy nhất hiện giờ.

Cố Vĩ cũng nghe được từ chỗ Từ Xuyên Cốc, biết cô không chỉ có y thuật cao siêu, mà còn có biện pháp đối phó với giáng đầu sư, dưới tình thế khẩn cấp có một người như vậy, dù sao chỉ cần một hy vọng cũng nên thể.

Không phải ông ấy không tin, mà thật sự là bó tay không còn cách nào khác.

Lãnh đạo phe Tần đã bị bệnh nặng một khoảng thời gian dài, lúc đầu còn có thể nuốt một ít cháo, nhưng dạo gần đây bệnh tình nặng thêm, đến mức uống nước cũng không uống được, chỉ có thể dựa vào tiêm dinh dưỡng để sống tạm.

Nếu lần này đến Bắc Kinh, Cố Nguyệt Hoài cũng không có cách giải quyết chuyện này, vậy cơ bản phe Tần có thể thông báo thua trận.

Cố Nguyệt Hoài biết sự khó xử của Cố Vĩ, dọc theo đường đi cô cũng vô cùng phối hợp, phần lớn đều nói những lời trấn an.

Thật ra cô có tự tin, mặc dù y thuật của cô không cao siêu, nhưng nếu dùng mánh khóe, không bệnh gì không chữa khỏi, cho dù là giáng đầu sư, cũng không thắng được năng lực chữa lành.

Cô rất rõ tầm quan trọng của lãnh đạo phe Tần, cũng biết ảnh hưởng của phe Tần đối với việc nhà họ Yến sửa lại án xử sai.

Vậy nên cho dù thế nào, cô sẽ dùng hết sức để ứng phó.

Đương nhiên trong cả quá trình, cô cần biểu hiện đã nỗ lực hết mình, muốn cứu chữa cho lãnh đạo phe Tần một trăm phần trăm.

Như vậy mới có thể nhận được lợi ích, không thể trách Cố Nguyệt Hoài mưu mô, so với những nhân vật lớn có nội tâm như ong vò vẽ như vậy, chung quy cần phải cẩn thận, nếu không cuối cùng bị ăn đến xương cũng không còn.

Xe chạy với tốc độ rất nhanh, cuối cùng vào sẩm tối ngày hôm sau thì đến thủ đô.

Cố Nguyệt Hoài nhìn cảnh tượng bên ngoài xẹt qua cửa kính xe, cô chỉ cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, vẻ mặt hoảng hốt.

Yến Thiếu Ngu ngoái đầu lại nhìn cô, anh nhẹ giọng nói: "Em mệt không?"

Cố Nguyệt Hoài hoàn hồn, cô lắc đầu, nở một nụ cười nhạt với anh.

Cho dù thế nào đi nữa, cô cũng đã trở lại, lại đặt chân lên mảnh đất có tính tinh thần này, tâm trạng cô bình tĩnh nhiều hơn, cô đã không phải là Cố Nguyệt Hoài đời trước bị Điền Tĩnh đuổi đi như gà như chó.

Vị trí của hai người đã đảo ngược với nhau.

Hiển nhiên Cố Vĩ không muốn chờ đợi một giây nào, mặc dù trời đã tối, nhưng cũng không cho người ta thời gian nghỉ ngơi, ông ấy bảo người lái xe thẳng đến chỗ ở của lãnh đạo phe Tần, núi Thanh Nguyệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận