Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 564: Chương 564

Yến Thiếu Ngu nhìn chiếc xe đen kịt, đáy mắt xẹt qua một tia u ám.

Vẻ mặt Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần cũng trở nên nghiêm nghị, nhao nhao nhìn Yến Thiếu Ngu.

“Anh ba, đây là nhãn hiệu của thủ đô.” Kỷ Vĩ Cần nhíu mày, hạ giọng nói. Lần này anh ấy và Lăng Gia tới đây bí mật, ngay cả người trong nhà cũng không biết, theo lý mà nói không thể nào có người theo dõi được.

“Không phải người tới tìm anh ba.” Lăng Gia lắc đầu, nói chắc nịch.

Kỷ Vĩ Cần nhìn về phía anh ấy, Lăng Gia còn chưa lên tiếng, Yến Thiếu Ngu đã lạnh lùng nói: “Thật sự đến vì tôi, sẽ không quang minh chính đại như vậy.”

Bỗng nhiên, cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da xuống xe.

Nhìn người nọ, Yến Thiếu Ngu nhướng mày, Lăng Gia cũng khẽ nhíu mày, chỉ có Kỷ Vĩ Cần sửng sốt một chút, chợt hô to: “Đó không phải là Phan Ngọc Lương sao? Sao anh ta cũng đến huyện Thanh An? Anh ba, anh thông báo cho anh ta à?”

Kỷ Vĩ Cần vừa nói xong đã ngây ngẩn cả người, giơ tay vỗ trán mình một cái.

Anh ấy đang nghĩ gì vậy chứ? Tuy nói việc nhà họ Yến gặp chuyện không may không có quan hệ trực tiếp với hai nhà Tùng Phan, nhưng bọn họ làm tay sai, cũng bỏ đá xuống giếng không ít. Nếu đã như vậy, làm sao đám cưới của anh ba có thể mời con trai trưởng của nhà họ Phan là Phan Ngọc Lương được?”

Lăng Gia không hiểu: “Sao Phan Ngọc Lương lại tới đây? Chẳng lẽ là đến thăm Tống Kim An sao?”

Kỷ Vĩ Cần gật đầu như thật: “Lý do này nghe có vẻ đáng tin, Tống Kim An là anh họ anh ta, tới thăm cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng sớm không tới trễ không tới, lại tới đúng lúc có chúng ta, xui ghê!”

Yến Thiếu Ngu vẫn không nói chuyện, nhìn Phan Ngọc Lương xuống xe, lại cẩn thận mở cửa xe phía sau, dường như tính tình của cậu cả ngày xưa đã thay đổi rất nhiều, cúi đầu mỉm cười, mang theo một tia cưng chiều.

Ngay sau đó, một người phụ nữ ngồi phía sau đi xuống, cô ta mặc một chiếc váy dài, trên người mặc áo len thủ công tay ngắn, trên chân còn đi một đôi giày da đế bằng, ăn mặc vô cùng giàu sang, ngược lại phù hợp với đặc điểm thích khoe khoang của người nhà họ Phan.

Nhưng khi nhìn thấy mặt của người phụ nữ, đôi mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu híp lại, đáy mắt lạnh lẽo, vẻ mặt nhạt nhẽo.

Lại là cô ta.

Làn da của người phụ nữ không tính là trắng, nhưng ngũ quan xinh đẹp, mắt hạnh má đào, tóc được tỉ mỉ xử lý, nhẹ nhàng vén ra phía sau. Tuy nhiên nhìn cái bụng ưỡn cao, đã cho thấy đây là người phụ nữ có thai sắp sinh.

Mặc dù là phụ nữ có thai, nhưng cơ thể cô ta vẫn thon thả, khí chất dịu dàng, vô cùng thu hút.

Bên kia, Cố Nguyệt Hoài xách giỏ thức ăn trong tay, mới từ hầm đất đi ra cũng thấy người phụ nữ bước xuống xe, cô chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Một lát sau, mím môi nở một nụ cười nhạt nhẽo.

Cô thật sự không ngờ, khi hôn lễ sắp tới, Điền Tĩnh lại về quê.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này của cô ta, rõ ràng lại tìm được một chỗ dựa vững chắc ơ thu đô, đã ném Tống Kim An ra sau đầu.

Yến Thiếu Ngu ngoái đầu lại, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Sải bước đi đến, dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô. Từ sau khi biết hận thù giữa nhà họ Cố và Điền Tĩnh, anh cũng hiểu được ý nghĩ muốn tìm đường c.h.ế.t của Cố Nguyệt Hoài lúc trước.

Giờ đây anh và Cố Nguyệt Hoài đã là vợ chồng, là một thể thống nhất, thù của cô đương nhiên cũng là thù của anh.

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi lắc đầu với anh, bây giờ đã không còn như lúc cô mới vừa sống lại, nhìn thấy Điền Tĩnh là lại hừng hực lửa giận. Sau khi trải qua nhiều điều, cho dù là đối diện với cái đinh trong mắt, cô vẫn có thể thong dong đối diện.

Huống chi, cô đã sớm thề với lòng minh, gặp lại Điền Tĩnh thì cô sẽ dùng năng lực chữa trị để g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, tuyệt đối không trì hoãn.

Khi Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Điền Tĩnh, người nọ dường như có cảm giác, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng nhô lên, cũng nhìn sang. Sau một lúc lâu, cô ta cong môi mỉm cười, nói chuyện vài câu với Phan Ngọc Lương ở phía trước, anh ta nhìn thoáng qua bên này rồi gật đầu một cái.

Khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Phan Ngọc Lương cũng không ngạc nhiên, xem ra đã sớm biết nơi này là nơi thanh niên trí thức ở thủ đô xuống nông thôn nhập đội. Có điều, sau khi quan sát Yến Thiếu Ngu, Phan Ngọc Lương cười khẩy một tiếng.

Sau đó, Điền Tĩnh nắm lấy cánh tay Phan Ngọc Lương, bước chân chậm rãi đi tới.

Lúc ánh mắt cô ta đảo qua đồ vật treo lụa đỏ buộc hoa đỏ ở trong sân, cười nói: “Nguyệt Hoài, đã lâu không gặp, trong nhà có người sắp kết hôn sao? Là anh cả Cố hay là anh hai cố? Tới vội vàng quá, tôi quên mang theo quà mất.”

Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn cô ta một cái, cười nói: “Một năm không gặp, cô vẫn giả dối như xưa.”

Nghe vậy, vẻ mặt Điền Tĩnh ngạc nhiên, rồi lắc đầu mỉm cười: “Cô vẫn căm thù tôi như vậy.”

Điền Tĩnh có thể cười trừ, nhưng Phan Ngọc Lương ở bên cạnh lại không nhịn được, sắc mặt anh u ám, vốn dĩ muốn giáo huấn một phen, nhưng sau khi đánh giá Cố Nguyệt Hoài vài lần, nét tức giận trên mặt lại tan biến mấy phần.

Xưa nay anh ta là người thương hương tiếc ngọc, tuy người phụ nữ trước mắt là người nhà quê, nhưng khí chất trong trẻo lại lạnh lùng kiều diễm, quan trọng nhất là gương mặt thật sự rất đẹp. Da tuyết môi đỏ mọng, đôi mắt linh động, như thể nhìn ai cũng hàm chứa tình ý.

Nhưng nhìn tới nhìn lui, Phan Ngọc Lương vẫn nói: “Vị nữ đồng chí này, đối nhân xử thế luôn phải có lòng bao dung. Tôi biết giữa cô và Tiểu Tĩnh có chút mâu thuẫn, nhưng đều lớn lên với nhau từ nhỏ, có thù hận gì mà không hóa giải được?”

“Lần này trở về, Tiểu Tĩnh cũng muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết với cô, tìm cha và em gái của mình. Cô ấy sắp lâm bồn, vào thời điểm quan trọng như vậy mà vẫn tới đây đã là thành ý lớn nhất, chắc cô sẽ không phụ lòng chứ?”

Nguyệt

Trong lúc nói chuyện, Phan Ngọc Lương tự mang bộ dạng vẻ trịch thượng, tựa như Điền Tĩnh ưỡn bụng chạy tới là đã cho Cố Nguyệt Hoài mặt mũi vậy. Ở trong mắt thiếu gia thủ đô này, dù Cố Nguyệt Hoài có xinh đẹp hơn nữa, cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn.

Cố Nguyệt Hoài liếc Điền Tĩnh một cái, nhìn cô ta cứ bình tĩnh như vậy mà nghe Phan Ngọc Lương đánh rắm, không hề có ý ngăn cản lại.

Điền Tĩnh và cô giải quyết trong hòa bình ư, có thể sao? Không nói đến chuyện cô sẽ không bao giờ có thiện chí đối với Điền Tĩnh, chỉ nói đến Điền Tĩnh, lúc trước bị đưa đến trại cải tạo lao động, lại bị Nhậm Thiên Tường khi dễ, mà có thể hóa địch thành bạn với cô sao?

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, ngẩng đầu đánh giá Phan Ngọc Lương vài lần, hỏi: “Anh và Phan Nhược Nhân có quan hệ gì?”

Chủ đề xoay chuyển rất nhanh, Phan Ngọc Lương bỗng chốc không kịp phản ứng, một lát sau anh ta nhíu mày nói: “Cô hỏi cái này làm gì? Tôi là anh cả của Nhược Nhân, lần này tới huyện Thanh An không có liên quan gì với Nhược Nhân cả.”

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi nói: “Chỉ là tò mò, bởi vì anh và cô ta rất giống nhau, thích văn vẻ màu mè, tự biên tự diễn.”

Cô vừa dứt lời, mặt Phan Ngọc Lương đã biến thành màu gan heo: “Cô!”

Yến Thiếu Ngu nhếch khóe môi lên, anh biết ngay mà, về khả năng ăn nói thì có mười tám Phan Ngọc Lương cũng không sánh bằng một Cố Nguyệt Hoài. Từ khi quen biết cô, dường như chưa từng thấy cô chịu thiệt thòi ở phương diện này.

Sắc mặt Điền Tĩnh trở nên lạnh lẽo, âm thầm liếc nhìn Phan Ngọc Lương bằng ánh mắt sắc bén. Phế vật, vừa xuống xe đã mất mặt.

“Ơ, sắc mặt của cậu cả Phan trông tệ quá đi!” Kỷ Vĩ Cần cười ha hả, đi tới.

Phan Ngọc Lương nhìn thấy Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần, mày nhíu chặt hơn, đều là người ở đại viện, tuy bọn họ không có thân thuộc, nhưng cũng quen biết lẫn nhau. Ánh mắt anh ta đảo qua Yến Thiếu Ngu, biết hai người này là đến thăm anh.

Ánh mắt Điền Tĩnh như có điều suy nghĩ mà đảo qua chiếc xe quân sự trước cửa cùng đồ vật trong sân, trong lòng cũng đã rõ ràng.

Quả nhiên Cố Nguyệt Hoài muốn kết hôn, không uổng phí lần này cô ta nói muốn rách miệng để được trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận