Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 456: Chương 456

Nói xong, Bạch Kính dẫn đầu đi ngang qua Yến Thiếu Ngu, ngay từ đầu đã không nói chuyện với anh, tựa như chỉ là một người xa lạ.

Mặc dù ông ta không ưa tác phong của Tống Lâm, nhưng phong ba nhà họ Yến chưa lắng, vẫn là cái đinh trong mắt đối với các thế lực phía trên, ông ta có ngu mới bắt chuyện với anh, hơn nữa, không có nhà họ Yến, Yến Thiếu Ngu chỉ là một nhân vật nhỏ, không quan trọng.

Đối với thái độ coi thường của Bạch Kính, Yến Thiếu Ngu không có phản ứng gì, cũng không thèm để ý.

Mặt Tống Lâm không cảm xúc nhìn Cố Nguyệt Hoài, một lúc lâu sau, mới nhấc chân đuổi theo Bạch Kính.

Thạch Bác sau lưng ông ta khóe miệng giật giật, mặt hết xanh lại đỏ, như bảng màu vậy.

Anh ta nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó có thể diễn tả, hóa ra là anh ta đã đoán sai rồi, ngay từ đầu Cố Nguyệt Hoài đã là người của Yến Thiếu Ngu, tiếp cận Tống Kim An không phải vì muốn đạt được địa vị cao, mà chỉ là muốn lợi dụng.

Cố Nguyệt Hoài phớt lờ anh ta, kéo Yến Thiếu Ngu rời đi.

Hai người đi xuống tầng, nhìn đám đông tấp nập bên dưới, cũng không nán lại, đi thẳng ra sân.

Những người bị thương trong sân đã được khiêng đi, còn những người chết, t.h.i t.h.ể được đặt lần lượt ở hành lang của hội trường, phủ khăn trắng, có người vây xung quanh, khóc lóc ầm ĩ.

Cố Nguyệt Hoài không nhìn thêm nữa, cùng Yến Thiếu Ngu trở lại xe.

Chất lượng của xe quân dụng khỏi cần bàn cãi, sau khi hai người lên xe, Cố Nguyệt Hoài nhìn anh, thẳng thừng hỏi: “Anh có biết đêm nay là ai ra tay không không? Anh có vẻ không ngạc nhiên khi thấy Charles chết.”

Mặc dù cô nghi ngờ người của nước khác muốn gây chiến, nhưng vừa nghe tin Charles đã chết, dù là Lý Đông Đông, hay là Từ Xuyên Cố và Yến Thiếu Ngu đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn không chút gợn sóng.

Phải biết, nếu người khác thực sự có ý định gây chiến, chiến sĩ trong quân khu sẽ là người bị ảnh hưởng đầu tiên.

Người bình thường có thể yên tâm ở phía sau bọn họ, để bọn họ dùng thể xác phàm trần chiến đấu ở tiền tuyến, không phải là chuyện anh hùng cứu đời, mà là dùng m.á.u tạo thành vòng tuyến an toàn, có thể phải hy sinh tính mạng!

Bàn tay cầm vô lăng của Yến Thiếu Ngu khựng lại, tựa như không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại nhạy bén như vậy.

Anh không trả lời thẳng mà nói: “Về nhà khách lấy đồ đạc trước, chờ xử lý xong chuyện chỗ này, anh sẽ đưa em về quân khu. Xin giấy đăng ký kết hôn cũng không thiếu chữ ký của em, nhanh chóng ký đi, cũng có thể sớm điều chuyển."

Giọng nói Yến Thiếu Ngu rất bình tĩnh, vừa nói vừa vỗ nhẹ đầu Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài có chút bất mãn, nhíu mày nhìn anh: "Charles chết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Yến Thiếu Ngu khởi động xe, rời khỏi khuôn viên thành ủy hỗn loạn.

Nghe thấy lời của Cố Nguyệt Hoài, anh nhìn cô, trong mắt có chút nguy hiểm: "Việc này không quan trọng, anh hỏi em trước, làm quân y là như thế nào? Em quyết định khi nào, sao không bàn bạc với anh?"

Nguyệt

Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, có chút nặng nề, cho dù bụi bặm đã lắng xuống, khi nhắc đến chuyện này, anh vẫn cảm thấy khó chịu, nếu không phải vì anh, sao cô phải từ bỏ công việc của mình, nghìn dặm xa xôi chạy đến quân khu chịu khổ?

Nhìn thấy Yến Thiếu Ngu không muốn nhắc đến chuyện của Charles, Cố Nguyệt Hoài không khỏi trừng mắt nhìn anh.

 

Cô chậm rãi thu hồi ánh mắt, giọng không nhanh không chậm, như tán gẫu: "Làm quân y có gì không tốt? Có thể lấy được công trạng."

Quân y là bác sĩ, cũng là quân nhân, phải cùng tác chiến với binh sĩ, chiến đấu ở tiền tuyến, quả thực rất dễ đạt được công trạng.

Yến Thiếu Ngu biết mình sẽ không nghe được lời nói tử tế nào từ trong miệng cô, anh nhẹ nhàng thở dài, khẽ đặt tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Nguyệt Hoài, anh biết tâm ý của em, nhưng, cho dù là quân y, cũng phải bảo vệ quốc gia, đổ đến giọt m.á.u cuối cùng. Hiện tại tình hình không ổn định, rất có thể các em sẽ phải ra tiền tuyến, đó không phải là nơi em nên đi."

"Hơn nữa, mặc dù chú Từ viết thư tiến cử em, nhưng khi đến quân khu, em vẫn phải trải qua hệ thống huấn luyện của quân đội, trở thành một quân nhân đạt tiêu chuẩn, đây không phải là chuyện dễ đâu."

"Nếu như em muốn làm bác sĩ, em có thể chọn bệnh viện ở gần, thay vì đến quân khu."

Từ trước tới giờ Yến Thiếu Ngu luôn nói ít, nhưng hôm nay lại nói không ngừng, liệt kê hết chỗ bất lợi của việc làm quân y, nhằm thuyết phục Cố Nguyệt Hoài, mặc dù anh biết, chỉ là phí công.

Tuy hai người quen nhau chưa lâu, nhưng anh biết cô là một người tính tình bướng bỉnh, một khi đã quyết định, sẽ không bao giờ lùi bước, lòng vững như sắt.

Cô còn là một người rất có kế hoạch và mục đích, ví dụ như khi đối phó với Điền Tĩnh, cho dù không đúng thời điểm, vào giây phút cuối cùng cô cũng sẽ một kích g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, thật ra thì người tàn nhẫn như vậy, rất thích hợp làm quân nhân.

Nếu anh và Cố nguyệt Hoài chỉ là bạn bè bình thường, vậy thì anh sẽ rất vui khi có thêm một người đồng chí mình có thể giao phó sau lưng và tính mạng.

Nhưng, cô là người anh yêu, là người anh quyết định chung sống cả đời. Trong thâm tâm, anh thực sự không muốn cô sống một cuộc sống bấp bênh như anh, anh muốn chiến đấu ở tiền tuyến, ngoài sửa lại án cho nhà họ Yến, còn hy vọng người nhà có thể có một cuộc sống bình yên êm ả, mà trong đó đương nhiên có cô.

Cố Nguyệt Hoài nhướng mi, vuốt ve vết chai trên ngón tay cái của Yến Thiếu Ngu, ánh mắt nhàn nhạt.

Cô nói: “Dù anh có nói thế nào đi chăng nữa, em sẽ không lay chuyển đâu."

Yến Thiếu Ngu ngừng một lát, nhìn con đường tối tăm vô tận phía trước.

Ngón tay anh từ từ siết chặt vô lăng, tim còn chưa kịp đập thình thịch, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Cố Nguyệt Hoài: “Ở đời, không biết ngày mai sẽ như thế nào, em muốn thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh."

Đối với người khác, lời này nghe như có vẻ tỏ tình, nhưng chỉ có cô mới biết, nó thật sự phát ra từ nội tâm.

Cô đã trải qua rất nhiều chuyện, dù mối hận trong lòng vẫn chưa lắng xuống, nhưng điều quan trọng nhất, vẫn là gia đình khỏe mạnh, được trải qua mỗi hoàng hôn và chiều tối bên những người thân yêu, ba bữa một ngày, vậy là đủ rồi.

Nhưng dù là cô hay Yến Thiếu Ngu, định trước là không thể sống một cuộc sống yên bình.

Con đường của Yến Thiếu Ngu là chiến đấu ở tiền tuyến, dùng mạng sống của mình để lập công, nếu anh không có cách nào đến gần cô, vậy thì cô sẽ đến gần anh, cô sẵn sàng bảo vệ anh, dùng năng lực của mình cùng anh sống khỏe mạnh.

Tiếng xe tắt máy vang lên, ngay sau đó, eo của Cố Nguyệt Hoài bị ôm chặt, một nụ hôn nóng bỏng đột nhiên áp xuống, không chút khách sáo rơi xuống môi cô, hơi dùng sức.

Cố Nguyệt Hoài không sợ đau, mở to mắt, đáp lại nụ hôn của Yến Thiếu Ngu.

Không biết qua bao lâu, Yến Thiếu Ngu mới kết thúc nụ hôn mang chút điên cuồng này, trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc, một lúc sau, anh đột nhiên ho nhẹ, giống như vừa bị sặc.

Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc nhìn Yến Thiếu Ngu, mượn ánh đèn trong xe nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của anh, không nhịn được bật cười, người này, dáng vẻ xấu hổ giống như đánh thêm phấn hồng vậy, trông còn đẹp trai hơn.

 

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận