Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 558: Chương 558

Cố Nguyệt Hoài mím môi nhìn Vạn Thanh Lam, gần như không nhận ra cô ấy.

Một Vạn Thanh Lam từng có tính cách tinh quái, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, bây giờ lại uể oải, cơ thể gầy khô, rốt cuộc cô ấy đã trải qua bao nhiêu tủi thân và đau đớn, mới khiến một người hoạt bát hiếu động trở thành người trốn tránh mọi người, không nhìn mặt trời?

Cố Nguyệt Hoài đè xuống sự chua xót trong lòng, cô tiến lên vài bước, Vạn Thanh Lam cũng rụt về phía sau theo thói quen.

Bước chân cô khựng lại, cô nhẹ giọng nói: "Thanh Lam đừng sợ, là tôi."

Vạn Thanh Lam nghe thấy tiếng thì cả người run rẩy, một lúc lâu sau, Cố Nguyệt Hoài nghe thấy tiếng khóc nức nở, tiếng khóc đó đau đến tận xương, dần dần im bặt, ngay sau đó cô ấy mở miệng, giọng cô ấy như bị sỏi đá mài, vô cùng thô ráp khó nghe.

"Nguyệt Hoài, tôi rất hối hận vì không nghe lời cô nói, nghĩ lầm rằng thế gian lương thiện, nhưng làm sao có thể?"

Cố Nguyệt Hoài giật mình, đột nhiên nhớ tới khi đó quả thật cô đã từng nói với cô ấy như vậy, Chung Linh không phải người tốt, từ xưa đến nay người Hương Giang luôn coi thường người đại lục, cô ta đi theo Lý Hướng Tiền đến đây, dự là trông chừng cậu rất gắt gao.

Vạn Thanh Lam là người vui vẻ hòa đồng, không biết nặng nhẹ, luôn tùy tiện đáp lời với Lý Hướng Tiền, đương nhiên sẽ dẫn tới hiềm nghi.

Thế nhưng Vạn Thanh Lam cũng không ngờ rằng thủ đoạn của Chung Linh lại ác độc như vậy, lấy cớ Lý Hướng Tiền chuẩn bị rời khỏi huyện Thanh An, nên đã cho Vạn Thanh Lam một vố, cô ta thuê côn đồ đánh Vạn Thanh Lam, mặc dù không làm ra hành động gì có tính chất tổn thương thật sự, nhưng bọn họ lại cởi quần áo, làm cho cô ấy mê man cả một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại trùng hợp bị mọi người nhìn thấy, thanh danh của cô ấy hoàn toàn bị phá hủy.

Mặc dù Vạn Thanh Lam đã báo công an xử lý, nhưng lại tạo thành kết quả không thể gánh vác được.

Lời đồn mạnh như hổ, không đến hai ngày, chuyện Vạn Thanh Lam quyến rũ người khác đã lan truyền khắp khu phố, thói hư tật xấu đã ăn sâu vào gốc dễ khiến những người thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác không nể tình chút nào.

Mặc dù Vạn Thanh Lam là người lạc quan, nhưng ngày qua ngày bị người khác chỉ trỏ, cô ấy cũng cuộn mình lại.

Cô ấy không đi làm nhiều ngày, sau đó danh tiếng cũng xấu đi, Quần Chúng Nhật Báo chỉ có thể lựa chọn sa thải cô ấy.

Công an cũng nhanh chóng bắt hết bọn tội phạm, bọn họ đều là những tên côn đồ không làm việc đàng hoàng, đừng nói là đánh ngất một cô gái, bọn họ trộm cướp cũng không ít lần, hoàn toàn không hề sợ hãi.

Thế nhưng đối mặt với số tiền bồi thường lớn mà công an thông báo, bọn chúng vẫn không tình nguyện nói ra tên người đứng sau.

Một người phụ nữ Hương Giang không quá xinh đẹp, nhưng rất có tiền, giọng nói cũng vô cùng êm tai.

Chỉ vài câu miêu tả, Vạn Thanh Lam đã biết được người đầu sỏ, cô ấy vô cùng đau đớn, hoàn toàn không hiểu tại sao Chung Linh lại muốn đẩy mình vào chỗ chết, hai người cũng không có khúc mắc gì, cho dù vì Lý Hướng Tiền, không thể nói rõ ràng được sao?

Lúc đó, Lý Hướng Tiền, Chung Linh và Ngụy Lạc chuẩn bị rời khỏi huyện Thanh An, đến Hương Giang, lại bị công an ngăn lại.

Tội danh có ý định mưu hại người khác của Chung Linh được thành lập, nhưng cô ta lại người Hương Giang, không thuộc quyền quản lý của đại lục, nên chỉ bị tạm giam vài ngày, ít ngày nữa sẽ trục xuất về Hương Giang. Về Lý Hướng Tiền và Ngụy Lạc đột nhiên nghe được chuyện này, bọn họ cũng không có ý định rời đi.

Trong khoảng thời gian này, Lý Hướng Tiền thường xuyên tới cửa, muốn bù đắp cho Vạn Thanh Lam, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cậu, nhưng lần nào cũng bị chặn ngoài cửa, Ngụy Lạc cũng tiều tụy đi rất nhiều vì chuyện này.

Cố Nguyệt Hoài tiến đến, cô ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói: "Thanh Lam, không cần trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác, công an đã thông báo cô trong sạch, người bên ngoài nói linh tinh là do phẩm chất của bọn họ thấp, lời đồn đại chỉ là giả."

"Mỗi ngày cô đều như vậy, nhốt mình trong phòng tối, chẳng lẽ chỉ có mình cô tổn thương?"

"Cô cũng nên ngẩng đầu nhìn cha mẹ mình, hàng ngày họ đều lo lắng cho cô, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không phải họ là người vô tội sao?"

"Bọn họ nuôi cô lớn, không phải để cô đau khổ, cô phải đèn nén sự đau đớn đó xuống, cô phải vực dậy tinh thần, trên đời này còn có rất nhiều chuyện có thể làm, chẳng lẽ cô thật sự định nhốt mình cả đời sao?"

"Cô biết hôm nay tôi đến đây làm gì không? Mời cô tới tham gia lễ cưới của tôi."

Vạn Thanh Lam nghe vậy, cô ấy ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng khàn khàn: "Cô kết hôn?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Đúng vậy, không biết cô đã nói bao nhiêu lần, lúc nào tôi kết hôn nhất định phải mời cô, tôi đến để thực hiện lời hứa, không phải cô cũng nên đáp lại sao? Tôi muốn nhìn thấy Vạn Thanh Lam hoạt bát như ánh mặt trời kkia."

Vạn Thanh Lam sửng sốt, cô ấy bỗng bật cười, rồi lại bật khóc.

Tất cả cảm xúc hỗn độn của cô ấy va vào nhau, làm thế nào cũng không dừng được, Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm, cô tiến đến ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: "Muốn khóc thì khóc, khóc xong thì để chuyện này kết thúc, cô hãy sống tiếp thật tốt."

Vạn Thanh Lam ôm chặt lấy Cố Nguyệt Hoài, tiếng khóc chợt phóng đại, biến thành gào khóc.

Ngoài phòng khách, mẹ Vạn Thanh Lam vẫn luôn tìm chủ đề nói chuyện với Yến Thiếu Ngu, nhưng bà ấy nhìn ra người này không phải người nói nhiều, bà ấy cũng không làm người ta chán ghét, sự chú ý đều đặt hết vào phòng Vạn Thanh Lam, hận không thể dán tai vào.

Bà ấy bỗng nghe thấy tiếng khóc của Vạn Thanh Lam, bà ấy đứng bật dậy chuẩn bị đi mở cửa.

Lúc này Ngụy Lạc mở miệng nói: "Để cho cô ấy khóc đi, dù sao trút ra hết vẫn tốt hơn nín nhịn trong lòng, cô ấy tiếp tục như vậy thì cũng làm hỏng cơ thể, cứ để Tiểu Cố thuyết phục cô ấy, chúng ta đều hy vọng cô ấy hạnh phúc."

Nguyệt

Mẹ Vạn Thanh Lam nghe vậy thì chấn động, bà ấy quay đầu nhìn Ngụy Lạc.

Lần đầu tiên người phụ nữ này đến nhà vẫn còn tao nhã xinh đẹp, nhưng trong khoảng thời gian trải qua chuyện này, trở nên tiều tụy đi rất nhiều, đương nhiên mẹ Vạn Thanh Lam biết bà ấy từng là tổng biên tập của Quần Chúng Nhật Báo, là một người phụ nữ thành đạt.

Bà ấy cũng biết mình trách móc linh tinh, chuyện này có liên quan gì đến Ngụy Lạc đâu?

Thế nhưng con gái gặp phải chuyện đó, đối mặt với sự chỉ trỏ của mọi người, lòng bà ấy như bể vụn, đối mặt với bất cứ ai cũng dựng lên một tấm lá chắn cao, bà ấy nhớ đến khoảng thời gian điên cuồng này thì bịt mặt khóc nức lên.

Hốc mắt Ngụy Lạc đỏ bừng, trong lòng chua xót, bà ấy tiến lên cúi người thật sâu với mẹ Vạn Thanh Lam: "Mẹ Thanh Lam à, tôi thực sự xin lỗi."

Mẹ Vạn Thanh Lam lắc đầu, không nói gì, bày ấy quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, bây giờ bà ấy chỉ hy vọng con gái phấn chấn lại, một lần nữa có hy vọng với cuộc sống, trở lại thành con gái hoạt bát trước kia, là một cô gái thích cười, như vậy là đủ rồi.

Mí mắt Yến Thiếu Ngu cũng không ngước lên, anh vẫn luôn yên lặng không nói, đảm nhiệm phông nền trang trí đủ tư cách.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng Vạn Thanh Lam mở ra.

Cố Nguyệt Hoài đi ra, Ngụy Lạc và Vạn Thanh Lam đều mong chờ nhìn vào trong phòng, muốn nhìn thấy Vạn Thanh Lam, đáng tiếc trong phòng vẫn tối đen như vậy, Vạn Thanh Lam cũng không có dấu hiệu muốn đi ra.

Cố Nguyệt Hoài thuận tay đóng cửa lại, giọng mẹ Vạn Thanh Lam đầy chua xót: "Con bé vẫn không muốn ra ngoài?"

"Để cho cô ấy yên lặng một lúc." Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh.

Sau khi động viên Vạn Thanh Lam xong, Cố Nguyệt Hoài cũng không ở lại lâu, cô rời đi cùng Yến Thiếu Ngu và Ngụy Lạc.

Mẹ Vạn Thanh Lam đưa người xuống tầng, còn không quên nắm tay Cố Nguyệt Hoài, nói: "Tiểu Cố, cháu có thời gian thì tới đây gặp Thanh Lam, con bé thích gặp cháu, đến lúc đó dì làm đồ ăn ngon cho cháu, được không?"

Vẻ mặt và giọng điệu khẩn thiết của bà ấy khiến Ngụy Lạc đứng bên cạnh xúc động, môi bà ấy mấp máy, muốn khuyên vài câu, lại chợt nghe thấy Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Dì à, bây giờ dì có thể đi mua đồ ăn, về làm món Thanh Lam thích, chắc hẳn cô ấy cũng đói bụng rồi."

Ngụy Lạc nghe vậy thì cứng đờ, cả người mẹ Vạn Thanh Lam cũng chấn động, ngạc nhiên đến rơi lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận