Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 476: Chương 476

Đuôi lông mày của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, Cố Duệ Hoài sắp kết hôn?

Cô có chút ngạc nhiên, kiếp trước Cố Duệ Hoài kết hôn một cách qua loa, đối tượng chính là người của đại đội Phàn Căn. Kiếp này do xuất hiện chuyển ngoặt rất lớn, anh ta tha thứ cho Lâm Cẩm Thư, trở thành một nửa con trai của nhà họ Tần, nên có lẽ sẽ không lấy một người phụ nữ nông thôn.

Nhưng như vậy cũng tốt, xem ra anh ta đã hoàn toàn quên Điền Tĩnh rồi.

“Bé? Đã ngủ chưa?” Cố Tích Hoài lại gõ cửa, giọng nói cũng vô thức nhỏ lại.

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, trả lời một câu: “Em không đi, không rảnh.”

Nói xong, cô cũng không đợi Cố Tích Hoài nói tiếp, nghiêng mắt nhìn Yến Thiếu Đường đang ngủ say, xoay người vào không gian Tu Di.

Từ nay về sau cô phải tiếp tục phụ trách lương thực cho một con đường ở chợ đen thành phố Phong, không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhất định phải thu hoạch lương thực mỗi ngày. Cũng may sau khi tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ, những việc này đối với cô mà nói cũng không tính là quá mệt mỏi.

Ở phòng ngoài, Cố Tích Hoài nghe thấy Cố Nguyệt Hoài nói vậy thì mím môi, quay lại lắc đầu rồi cười khổ với Cố Chí Phượng.

“Cha, con đã sớm nói với cha rồi, tính tình của bé thẳng thắn, không thể tha thứ cho anh hai đâu.”

“Cha nghĩ xem khi đó bé đối xử với anh hai như thế nào? Anh hai lại đối xử với con bé như thế nào? Anh ấy gãy chân cũng là bé đưa anh ấy đi bệnh viện, vì nộp viện phí cho anh ấy mà vay tiền, lại một mình đến thành phố Chu Lan.”

“Nói thật, con bé cũng chỉ là một cô bé mới trưởng thành, mà có chuyện gì của chúng ta không phải do con bé gánh vác đâu?”

“Anh hai làm quá nhiều chuyện sai lầm, bây giờ ngẫm lại, con cũng không muốn đi chúc phúc anh ấy.” Cố Tích Hoài gãi gãi tóc, trên gương mặt tuấn tú mang theo một chút phiền não, vừa mới nói đến chuyện Cố Duệ Hoài muốn kết hôn, mặt anh ấy đã nóng lên.

Khi đó, Cố Duệ Hoài vì Điền Tĩnh, ba ngày hai bữa là lại ầm ĩ với gia đình, thậm chí còn làm tổn thương bé. Vẻ tàn nhẫn muốn bóp c.h.ế.t người ta, khiến anh ấy mỗi lần nhớ lại đều rợn sống lưng, cũng chẳng trách bé lại không muốn đi.

Yến Thiếu Ly ở trong phòng nói chuyện với Yến Thiếu Ương, cho nên không ở phòng ngoài. Chứ nếu nghe được những lời này thì sẽ nghĩ sao về bọn họ.

Cố Chí Phượng ngồi ở bên cạnh bàn, mặt mày bình tĩnh không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cố Tích Hoài nhìn ông ấy một cái, lại nháy mắt ra hiệu với Cố Đình Hoài: “Anh cả, anh thấy thế nào?”

Cố Đình Hoài không do dự, nói thẳng: “Cha, bé không muốn đi thì không đi, chúng ta đi là đủ rồi.”

“Cha cũng biết chuyện thằng hai làm không đáng tha thứ, chỉ là... Mấy đứa cũng hết hôn cả rồi, sau này nói không chừng đường ai nấy đi. Chờ con bé đi tỉnh H, sau này càng không biết khi nào mới có thể tụ tập lại với nhau.”

“Trong lòng cha... Haiz.” Cố Chí Phượng chua xót lắc đầu, cảm giác trong lòng rất khó chịu.

Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, hai người lại rất thoải mái: “Cha, bé đã vì nhà chúng ta mà trả giá quá nhiều, cũng nên có cuộc sống của chính mình. Cha cũng đừng nghĩ nhiều, chẳng phải còn chúng con ở đây sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, cha à, cha đã lớn tuổi rồi. Hay là cha cân nhắc chuyện bé nói, tìm mẹ kế cho chúng con đi? Yên tâm, mấy người bọn con chắc chắn sẽ không phản đối.” Cố Tích Hoài nói xong, không khỏi cười ra thành tiếng.

Khóe miệng Cố Chí Phượng giật giật, tức giận trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài một cái: “Nói linh tinh gì thế!”

“He he, chứ để cha cứ trông chừng chúng con như thế cũng không phải cách hay. Hơn nữa, hôm nào đó đi dự đám cưới của anh hai, cha xem Lâm Cẩm Thư thì có đôi có cặp, cha chỉ có một mình, không tự ti sao?”

Cố Tích Hoài toét miệng cười, lời thốt ra lại khiến mặt Cố Chí Phượng càng đen hơn.

Nhưng nhờ anh ấy làm trò như vậy, mà giông tố nặng nề do chuyện Cố Nguyệt Hoài kết hôn gây nên cũng dịu đi phần lớn.

Ngày hôm sau Cố Nguyệt Hoài thức dậy sớm, ra cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Bạch Mân đang bận rộn trước bếp, nhìn cô đi ra, cười nói: “Dậy rồi sao? Sáng nay chị gói bánh bao, nhân bánh không ngon bằng em làm, em nếm thử xem. Xem có chỗ nào cần cải tiến thì chỉ dẫn giúp chị.”

Cố Nguyệt Hoài nhìn sắc trời còn tờ mờ sáng ở bên ngoài, nhíu mày: “Chị dậy lúc mấy giờ thế?”

Tay Bạch Mân hơi khựng lại, cười khổ nói: “Hôm qua chị hoàn toàn ngủ không được, xảy ra chuyện như thế, nếu không nhờ có em thì e rằng tối qua chị đã phải ở trong cục cảnh sát, chứ nào có thể ngủ được?”

Cô ấy hít sâu một hơi, tiến lên cầm lấy tay Cố Nguyệt Hoài: “Nguyệt Hoài, thật may vì có em.”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em đã nói rồi mà, đều là người một nhà.”

Bạch Mân mỉm cười, nói: “Em đi đánh răng trước đi, bánh bao đã làm xong, để chị lấy ra.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, rửa mặt trở lại thì Bạch Mân đã mang thức ăn lên trên bàn. Bánh bao lớn mềm mại, dưa muối và cháo gạo tẻ. Cũng chỉ có nhà họ Cố mới có bữa sáng thịnh soạn như vậy, để người bên ngoài nhìn thấy chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ.

“Nếm thử đi.” Bạch Mân đưa bánh bao cho Cố Nguyệt Hoài.

Cô ấy nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt sùng bái, giọng điệu cũng có chút kích động: “Nguyệt Hoài, sao em giỏi quá vậy? Rõ ràng chúng ta học cùng nhau, nhưng em có thể nhận ra Lý Nhĩ Tân chưa chết, con chị thì quá luống cuống đi.”

Cố Nguyệt Hoài gặm một miếng bánh bao, nhân thịt heo hành tây: “Chờ sau này chị thật sự trở thành bác sĩ, sẽ không hoảng hốt nữa.”

Sao cô có thể biết Lý Nhĩ Tân sống hay đã c.h.ế.t chứ? Dụng cụ chữa bệnh mới có thể kiểm tra được mạch đập, chứ cô bắt mạch cũng không ra. Lý do biết được Lý Nhĩ Tân c.h.ế.t giả, là bởi vì năng lực chữa trị được hấp thu tràn vào cơ thể anh ta, cô mới biết là anh ta chưa chết.

Trên sách y học từng nói đến triệu chứng giả chết, đương nhiên cô cũng hiểu ra.

Bạch Mân ăn từng miếng từng miếng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này Lý Nhĩ Tân thật sự sẽ bị liệt sao?”

Cố Nguyệt Hoài từ chối cho ý kiến: “Có lẽ vậy.”

Trên thực tế, ngày hôm qua cô có thể cứu Lý Nhĩ Tân, nhưng năng lực chữa trị không thể bại lộ quá nhiều, có thể cứu anh ta tỉnh lại đã nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu sau này Lý Nhĩ Tân gặp may mắn, nói không chừng có thể đứng lên.

Cố Nguyệt Hoài nâng mắt, hỏi: “Sau khi đăng báo nói rõ vấn đề đoạn tuyệt quan hệ, Từ Đông Mai và Bạch Sơn có tới tìm chị nữa không?”

Ngày hôm qua ngủ sớm, không nói chuyện đàng hoàng, cũng không biết từ khi cô rời đi, có xảy ra chuyện gì hay không.

Bạch Mân yên lặng một lát, nói: “Chị và anh cả em có trở về đại đội Phàn Căn một chuyến, mang theo đồ đến thăm ông nội Tạ, cũng đến nhà Thạch Đầu một chuyến, lúc trở về đã bị bọn họ ngăn lại.”

“Bọn họ cũng không làm gì quá khích, chỉ nói cho dù đã đăng báo nói rõ, chị mãi mãi vẫn là con gái của bà ta.”

“Chị tin?” Cố Nguyệt Hoài cười khẩy.

Bạch Mân tự giễu: “Đương nhiên không tin, bọn họ nói như vậy, chẳng qua là vì nhớ nhung lợi ích của chị. Ngu ngốc đã nhiều năm, khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc sống như vậy, chị may mắn còn không kịp, làm sao có thể mềm lòng vì những lời nói vờ vịt dễ nghe của họ? Bây giờ chị chỉ muốn sống vui vẻ bên anh cả em, cùng sống một cuộc sống bình thường.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Như vậy rất tốt, chờ xây nhà xong, lại tổ chức hôn lễ bổ sung cho hai người.”

“Hôn lễ bổ sung?” Bạch Mân ngạc nhiên, dường như không thể tưởng tượng nổi.

Cô ấy tự nguyện gả cho Cố Đình Hoài, lúc hai người đăng ký kết hôn có thể nói là cái gì cũng không có. Cô ấy cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có hôn lễ, sống qua ngày, chỉ cần chồng tốt với mình là được, sao có thể mong muốn nhiều đến thế?

Cố Nguyệt Hoài ăn một ngụm cháo, cười khẽ: “Đương nhiên, người khác có, cô dâu của nhà họ Cố cũng phải có.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận