Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 574: Chương 574

So với thế hệ trước, nền giáo dục vào những năm 1970 càng tăng thêm yếu tố "Gia đình truyền thống và trung thành", yếu tố chính trị vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối ở trong hôn nhân, ý nghĩa cách mạng trong hôn lễ vẫn mạnh mẽ nồng nàn chưa từng có.

Vốn dĩ nhà của Cố Nguyệt Hoài là địa chủ, trời xui đất khiến lại bị đánh giá là bần nông, người quan tâm tới vẫn sẽ kén chọn đối với địa vị của gia đình này.

Yến Thiếu Ngu là con trai của một quan chức cấp cao đã ngã ngựa càng bị người khác khinh thường hơn.

Có điều, hai người mặc quân phục và trải qua cuộc chiến ở tiền tuyến. Sau khi nhận được quân hàm, tình huống đã thay đổi sang một hướng rất khác. Hôn nhân của quân nhân được ttổ chức bên trên thừa nhận và nhận được sự bảo vệ của pháp luật, có ai đến mà không nói lời vui cơ chứ?

Tiếng pháo nổ lốp bốp xua tan bầu không khí trầm buồn của đại đội, một hôn lễ bình thường và môc mạc thôn quê sắp diễn ra.

Bởi vì giảm bớt tiết mục đón dâu, cho nên bắt đầu khua chiêng gõ trống trực tiếp ngay trước sân nhà họ Cố, bầu không khí náo nhiệt chưa từng có.

Bên trên mảnh đất trống cạnh nhà họ Cố cũng đã bày biện bàn, ghế và một cái nồi sắt thật lớn. Đầu bếp và người phục vụ đều được thuê từ trong huyện, từng người đang bận rộn, đầu chảy đầy mồ hôi, thái thịt, hấp bánh bao, xào rau.

Mấy người Cố Đình Hoài, Cố Tích Hoài, Lăng Gia, Kỷ Vĩ Cần cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Hôm nay, toàn bộ thành viên trong đại đội đều tới nhà ăn cưới. Cố Tích Hoài bày ra một cái bàn, cầm giấy bút ghi chép quà tặng của hàng xóm láng giềng tặng, có người tặng mấy hào, có người tặng mấy quả trứng gà, cũng có người tặng một rổ khoai lang... Tóm lại là đủ thứ quà tặng.

Lăng Gia ngồi ở một bên giúp đỡ, anh ấy quan sát người dân trong thôn sôi nổi nhiệt tình, cũng được xem như là mở rộng tầm mắt. Nghe được câu chúc mang ý nghĩa tốt lành từ mỗi người, anh ấy cũng không nhịn được mà cong khóe môi lên. Lúc tham dự hôn lễ ở thủ đô cũng không hề mộc mạc và thú vị như thế.

Vào cái ngày quan trọng này, Yến Thiếu Ngu mặc quân phục, quân hàm thiếu tá hai sọc và một sao tỏa sáng rực rỡ.

Bộ quân phục càng tôn nên vóc dáng cao ráo thẳng tắp của anh, khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan đẹp mắt, cặp mắt đào hoa hẹp dài hơi nhướng lên, chứa đựng ý cười ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng ngày xưa.

Cố Chí Phượng cười ha hả dẫn "Con rể mới" đứng ở cửa ra vào đón khách, đồng thời ông ấy giới thiệu từng người dân trong thôn với anh. Yến Thiếu Ngu cũng rất nể mặt bọn họ mà mở miệng gọi một tiếng chú thím. Thấy một sĩ quan cao to xưng hô như vậy với mình, nụ cười ở trên mặt mỗi người càng sâu hơn.

Từng người ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, bọn họ chỉ cảm thấy rất vinh dự khi tham gia một hôn lễ như thế, cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.

Lúc Vương Mỹ Hoa dẫn Tưởng Lệ Lệ, nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đứng ở cổng, cô gái mười chín tuổi cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh. Mãi cho đến khi ngồi ở bên bàn, cô ấy còn không ngừng quay đầu lại nhìn, trên gương mặt cô ấy đỏ ửng vì khát khao.

Nếu sau này cô ấy có thể tìm được một người đàn ông có dáng dấp đẹp mắt như vậy thì đời này thật sự sống không uổng phí mà.

Vương Mỹ Hoa liếc mắt nhìn con gái, thấy dáng vẻ si mê của cô ấy, thím ấy nhịn không được liếc một cái: "Nhìn cái rắm, người đã trở thành ngườ nhà của kẻ khác rồi mà còn nhìn nữa sao? Lúc trước, người ta tham gia vào đại đội sản xuất của chúng ta, tại sao con không biết nắm chắc cơ hội cho tốt vào chứ? Ngu xuẩn!"

Thím ấy đã sớm nghe rõ qua rằng con rể mới của nhà họ Cố chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn để tham gia vào đại đội sản xuất khoảng thời gian trước!

Sau khi điểm thanh niên trí thức sập, Yến Thiếu Ngu đã dẫn em trai và em gái của mình tới ở nhà họ Cố. Cố Nguyệt Hoài này cũng biết nắm chắc cơ hội, nhân lúc ấy cô đã bắt lấy được thanh niên trí thức này. Bây giờ, người ta cầm quân hàm trở về để nở mày nở mặt cưới cô.

Nghĩ tới đây, Vương Mỹ Hoa nhịn không được mà cảm thấy chua xót ở trong lòng. Quan sát được những nếp nhăn ở trên mặt của Cố Chí Phượng trong lúc đón khách, thím ấy càng thấy bực mình. Tại sao nhà họ Cố này lại có thêm một người con rể là quân nhân cơ chứ? Rõ ràng là ông ấy đã có một đứa con trai sau này có thể trở thành quan chức cấp cao rồi hay sao!

Tưởng Lệ Lệ cắn môi một cái, trong mắt cũng không nhịn được tuôn ra sự đố kỵ.

Vương Mỹ Hoa chợt xích lại gần cô ấy, thím ấy nhỏ giọng nói: "Cái người tên Yến Thiếu Ngu này, con khỏi phải nghĩ đến nữa, nhưng mà thằng ba nhà họ Cố, con cũng đừng tiếp tục bỏ lỡ nữa. Con nhìn sân của nhà họ Cố này đi, nếu con gả cho Cố Tích Hoài, vậy thì sau này căn này này còn không phải là của con hay sao?"

Cô ấy là một người có tính tình khôn khéo. Anh cả nhà họ Cố không thể làm nên trò trống gì cả, thấy cũng không có gì tiền đồ gì cả. Tuy rằng anh ấy cưới một cô y tá, nhưng lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nên cũng rất dễ dàng khi dễ cô ấy.

Thằng hai nhà họ Cố đã bị đuổi ra khỏi nhà nên cũng không được chia tài sản ở trong nhà. Vậy cuối cùng là toàn bộ tài sản ở trong nhà họ Cố không đều thuộc về thằng ba nhà họ Cố hay sao?

Trông Cố Tích Hoài chính là một người thông minh, nếu thật sự muốn đi theo anh ấy, vậy thì cuộc sống sau này của cô ấy cũng sẽ không kém!

Tưởng Lệ Lệ sửng sốt một chút, cô ấy nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Tích Hoài đang ngồi ở sau cái bàn và dùng bút ghi chép chi tiết quà cưới.

Thanh niên có làn da rất trắng, dáng vẻ cũng tuấn tú. Lúc ngẩng đầu nói chuyện với người khác, vẻ mặt của anh ấy cũng rất khiêm tốn ôn hòa. Tuy rằng dáng dấp của anh ấy kém hơn so với Yến Thiếu Ngu nhưng so với với những chàng trai khác ở trong đại đội thì anh ấy tốt hơn rất nhiều.

Ban đầu, Tưởng Lệ Lệ không hề chú ý tới Cố Tích Hoài, nhưng hôm nay quan sát anh ấy một chút, ngược lại là cô ấy thật sự cảm thấy không sai.

Vương Mỹ Hoa hiểu rõ con gái nhà mình, thấy cô ấy nhìn không dời mắt, thím ấy cười vỗ nhẹ lên tay của cô ấy, nhỏ giọng nói: "Con gái, con có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của mẹ là đúng rồi. Con xem thử cuộc sống của nhà họ Cố trong khoảng thời gian qua đi, chắc chắn là tốt hơn rất nhiều so với chúng ta rồi!"

"Cố Nguyệt Hoài là một người có năng lực, có thể kiếm tiền. Bây giờ, con bé còn làm quân y nữa, chồng của nó tuổi còn trẻ mà cũng đã là sĩ quan. Sau này, nói không chừng còn là sĩ quan cấp cao nổi tiếng nữa đó!"

"Nếu như con có thể trèo vào nhà này thì cả nhà họ Tưởng chúng ta được xem như là đi theo con hưởng phúc!"

Ánh mắt của Tưởng Lệ Lệ dần dần trở nên kiên định, cô ấy hơi do dự một lúc, chuẩn bị đi nói chuyện với Cố Tích Hoài. Mặc dù mọi người đều là thành viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử và cũng quen biết nhau khi còn bé, nhưng sau khi lớn lên, bọn họ lại chưa từng tiếp xúc, tình cảm cần phải bồi đắp.

Có điều, cô ấy còn chưa kịp hành động, đã thấy một số cô gái trẻ khác trong đại đội chen chúc nhau tiến lên cười nói rôm rả với Cố Tích Hoài và Lăng Gia ở bên cạnh để g.i.ế.c thì giờ. Tưởng Lệ Lệ sửng sờ, cô ấy đứng ngây ngốc tại chỗ và không biết có nên tiến lên nữa hay không.

Vương Mỹ Hoa nghiêm mặt não nề, một bàn tay đập vào trên cánh tay của Tưởng Lệ Lệ, nói: "Ngu xuẩn, đớp cứt cũng không đuổi kịp một miếng nóng hổi."

Cuộc sống của nhà họ Cố rất thịnh vượng và có triển vọng lớn. Đây cũng không phải là điều mà chỉ có một mình thím ấy có thể nhìn thấy. Bà mối đã tới cửa nhiều lần, đáng tiếc là đều bị từ chối. Thằng ba nhà họ Cố có tham vọng, chắc chắn sec không muốn tìm cô gái nông thôn.

Vương Mỹ Hoa cũng chính là khuyến khích con gái nhà mình thử xem, liệu con gái của thím ấy có thể nhận được sự chú ý của anh ấy hay không?

Bây giờ xem ra, cơ hội này là cực kỳ xa vời.

Vương Mỹ Hoa lắc đầu, quay đầu sang nói chuyện với những phụ nữ khác đang ngồi ăn để g.i.ế.c thì giờ.

Lúc này, ở bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng động náo loạn. Một chiếc xe ô tô từ từ lái tới đây. Khi cửa xe mở ra, một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách tây xách theo một cái túi nhỏ bước xuống xe, người đó còn chỉ huy tài xế khiêng đồ ở bên ngoài nữa.

Thành viên trong đại đội tập trung quan sát, những túi lớn túi nhỏ, vải vóc lụa gấm và chiếc radio đều là mặt hàng cao cấp ở tỉnh cả!

Trong đám người có người tinh mắt đã nhanh chóng nhận ra người phụ nữ đó chính là Lâm Cẩm Thư, mẹ ruột của Cố Nguyệt Hoài.

Tất nhiên là Vương Mỹ Hoa cũng nhận ra Lâm Cẩm Thư. Tuy rằng bà ta không có ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử lâu lắm, nhưng khi đó cái cái danh xưng người đẹp của Lâm Cẩm Thư được lan truyền cực kỳ vang dội. Là người cùng thế hệ, lúc còn trẻ thím ấy không hề cảm thấy phục bà ta.

Nhưng hôm nay trông thấy được làn da săn chắc như xưa và cả cuộc sống giàu có của bà ta, sự ghen tỵ ở trong lòng thím ấy càng nhiều hơn.

Nguyệt

Vì sao những chuyện tốt đều tập trung ở nhà họ Cố cơ chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận