Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 594: Chương 594

Yến Thiếu Ngu đứng ở cửa ký túc xá, liên tục đè nén sát khí trong lòng xuống, rồi mới mở cửa vào nhà.

Vừa vào cửa, một mùi thơm phức phả vào mặt, anh sửng sốt một chút, rồi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang bận rộn trước bàn.

“Về rồi sao? Đến đây, cho anh xem đồ tốt.” Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, cũng không lấy làm kỳ lạ là vì sao trễ như vậy mà anh còn ra ngoài làm gì, chỉ vẫy vẫy tay. Gương mặt tinh xảo phủ ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, dường như có thể xua tan mọi bóng tối.

“Cái gì?” Yến Thiếu Ngu tiến lên, nhìn tôm hùm bày trên bàn, lại không khỏi sững sờ trong giây lát.

“Mới vừa bắt được, vừa vặn gặp phải chuyện của Sử Uyển Đình, nên tiện tay ném vào không gian Tu Di. Vừa mới ngủ một giấc, tinh thần ngược lại khôi phục không ít, nhưng chỗ chúng ta không có lò than, nên em bèn xử lý ngay trong không gian, anh nếm thử xem? Đây cũng là lần đầu em làm, không quen tay.” Cố Nguyệt Hoài kéo ghế ra, thuận tay đưa cho anh một đôi đũa.

Yến Thiếu Ngu nhìn thần thái biểu cảm của cô cũng đã khôi phục như thường, không hề nhận thấy một chút yếu ớt như trước đó, khiến anh không khỏi mím đôi môi mỏng lại.

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh: “Nhìn em làm cái gì? Mau ăn, coi như là bữa khuya, nếu không lát nữa cũng không còn sức lực.”

“Không còn sức lực?” Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, dường như không ngờ là trong tình huống này, cô còn thoải mái ung dung nghĩ đến chuyện đó, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn nghiêm túc nói:” Lúc nào cũng có sức lực.”

Lần này, ngược lại là Cố Nguyệt Hoài ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”

Đương nhiên, dù sao cũng là hai vợ chồng có thần giao cách cảm, chỉ thắc mắc trong giây lát, sau khi hoàn hồn thì cô không khỏi co rút khóe miệng, suýt nữa giận quá hóa cười: “Yến Thiếu Ngu, anh nghĩ cái gì vậy? Ý của em là, anh mau ăn đi, ăn no thì làm ruộng thu hoạch lương thực!”

Yến Thiếu Ngu không hề thay đổi sắc mặt: “Anh biết, trồng trọt thu hoạch lương thực chỉ là nhân tiện, không cần bao nhiêu sức lực.”

Nguyệt

“Ba hoa.” Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, ngồi xuống bên cạnh anh.

Hai người yên lặng ăn một bữa tôm hùm hấp, tắt đèn dầu, rồi vào không gian Tu Di.

Bên ngoài là một mảnh tối đen, quanh năm suốt tháng trong không gian lại sáng như ban ngày, bốn mùa như xuân, đứng ở trên bãi cỏ xanh um, giống như tất cả dơ bẩn trong lòng đều sẽ được tẩy rửa sạch sẽ. Từ người đến trái tim, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái lạ kỳ.

Yến Thiếu Ngu nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi, cuối cùng sát khí sôi trào trong lòng cũng dịu xuống.

Cố Nguyệt Hoài lôi kéo anh ngồi xuống bãi cỏ, cũng không vội làm việc, mà hái một chùm vải, lột ra một trái có nước căng mọng, trái vải trắng như tuyết trông vô cùng hài lòng. Cô đút vào miệng của Yến Thiếu Ngu, cười khẽ: “Có phải rất ngọt không?”

Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu hướng về cô, không dời đi, gật đầu.

Anh ăn xong, yên lặng một lát, yết hầu di chuyển một chút: “Em không hỏi anh điều gì sao?”

Cố Nguyệt Hoài thu hết mọi thay đổi biểu cảm nhỏ nhặt của anh vào đáy mắt, cảm thấy có chút buồn cười, nhếch môi nói: “Hỏi anh cái gì? Hỏi vì sao Điền Tĩnh lại sống lại? Hay là hỏi tại sao lại ở trong thân thể một người khác?”

Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, rụt ngón tay về: “Em biết khi nào thế?”

Ngón tay mảnh khảnh của Cố Nguyệt Hoài bóc vỏ vải đỏ thẫm, bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không cần phải đoán, Điền Tĩnh là một dị loại, là dị loại không thuộc về chỗ của chúng ta. Nếu như nói là người tốt số có thể sống lại thì em không có tin.”

Yến Thiếu Ngu nghe giọng điệu thông suốt như thể không phải chuyện liên quan đến mình của cô, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nặng nề.

Tay anh đặt bên hông cô siết chặt lại, giọng nói vừa thấp vừa trầm: “Anh sẽ g.i.ế.c cô ta.”

Cố Nguyệt Hoài đút vải đã lột ra vào miệng anh, trong đôi mắt mèo trong trẻo thoáng qua ý cười: “Em cũng vậy.”

Mặc kệ Điền Tĩnh có mấy cái mạng, có thể sống bao nhiêu lần, cô đều sẽ g.i.ế.c cô ta.

Mới đầu cảm thấy mình là người trong cuộc, luôn không thể thoát khỏi âm mưu muốn nhắm vào mình, nhưng cẩn thận ngẫm lại, từ khi cô bắt đầu sống lại, cô cũng đã là trung tâm bị vây ở vòng xoáy phiền toái. Làm người phải có tinh thần, sao có thể vừa gặp chút phiền toái là đã ủ rũ cúi đầu?

Cô là một người đã sống hai kiếp, chẳng lẽ còn sợ một người đã chết?

Yến Thiếu Ngu nhìn thấy cô thật sự không thèm để tâm, trong lòng cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.

Cố Nguyệt Hoài lại tò mò nói: “Làm sao anh chắc chắn Sử Uyển Đình là Điền Tĩnh? Hẳn là cô ta cũng biết anh đang thăm dò phải không?”

Nghĩ đến “Sử Uyển Đình”, đôi mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu trong nháy mắt đã lộ vẻ chán ghét, kể chuyện ở bệnh viện thậm chí còn có những lời sau đó Từ Xuyên Cốc nói cho Cố Nguyệt Hoài nghe hết. Sau khi nghe xong, hai mắt cô trợn tròn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Nếu như chuyện Điền Tĩnh sống lại làm cho cô cảm thấy nhọc lòng, vậy thì chuyện Từ Xuyên Cốc nói khiến cho cô thật sự cảm thấy khiếp sợ.

Kỷ Nhiên cũng là người đã c.h.ế.t một lần, mà Kỷ Thanh, mẹ chồng cô, còn là một thầy phong thủy?

Những tin tức này hội tụ cùng một chỗ, đâu chỉ là tin tức bùng nổ thôi đâu?

Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Nguyệt Hoài, không khỏi đưa tay nhéo má cô, khẽ cười ra tiếng.

Anh nói suy đoán của mình ra, nghe xong, Cố Nguyệt Hoài chỉnh đốn lại tâm trạng, như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu: “Anh nói có lý, cái c.h.ế.t của Kỷ Nhiên chắc hẳn chỉ là hiểu lầm, nhưng Điền Tĩnh...”

“Cho nên, lúc ấy g.i.ế.c Điền Tĩnh rồi đưa người vào trong không gian Tu Di, tương đương với việc giữ lại cho cô ta một mạng?”

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên kỳ quái mà phức tạp, có loại cảm giác giẫm phải phân.

Trong con ngươi đen nhánh của Yến Thiếu Ngu tràn đầy ý cười, gật đầu: “Anh đoán là vậy.”

Cố Nguyệt Hoài nghịch trái vải trong tay, thở dài: “Điền Tĩnh này tốt số thật đấy, thật sự rất may mắn.”

Yến Thiếu Ngu từ chối cho ý kiến, từ sau khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói đủ loại chuyện, trình độ tiếp thu của anh đối với những chuyện huyền diệu biến hoá kỳ lạ này đã tăng lên rất nhiều, kính sợ có, sợ hãi có, kháng cự có, nhưng toàn bộ những thứ này đều bắt nguồn từ cô, chứ không phải Điền Tĩnh.

Anh kính sợ năng lực vượt qua tự nhiên không đụng được, cũng không sờ được này, bởi vì nó là thứ anh khó mà khống chế.

Anh sợ hãi loại năng lực cổ quái đến đáng sợ, hư vô mờ mịt này là vì sợ có một ngày người anh yêu sẽ bởi vì nó mà xảy ra chuyện, anh lại bó tay hết cách. Sự kháng cự, bài xích thì xuất phát từ tình yêu của anh, mà tình yêu của anh lại gắn bó chặt chẽ với nhịp thở.

Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Thiếu Ngu lóe lên một tia bất lực, tay ôm lấy Cố Nguyệt Hoài lại siết chặt thêm vài phần.

Ngón tay của Cố Nguyệt Hoài gõ lên mép giếng không nhanh không chậm: “Anh nói xem, Điền Tĩnh lần nữa sống lại thì cô ta sẽ trả thù như thế nào?”

Ngược lại cô không lo lắng cho an nguy của mình, có không gian Tu Di và năng lực chữa trị ở đây, cho dù Điền Tĩnh có ngốc đi nữa, cũng không thể nào quang minh chính đại chống lại cô. Sợ là sợ cô ta chó cùng rứt giậu, vì trả thù mà nhắm vào nhóm Cố Chí Phượng để ra tay.

Yến Thiếu Ngu nheo mắt, hiển nhiên cũng nghĩ giống như Cố Nguyệt Hoài.

Anh trầm ngâm một lát: “Trong khoảng thời gian ngắn ‘Sử Uyển Đình’ không thể rời khỏi quân khu số 8, chưa nói tới chuyện sức khỏe của cô có cho phép hay không, nếu giờ cô ta rời đi, chắc chắn sẽ khiến cho Sử Kính Tùng hoài nghi. Đến lúc đó, cũng không cần chúng ta ra tay thì cô ta cũng sẽ bị xử trí.”

Không có bất kỳ ai muốn nhìn thấy thân thể người thân của mình sau khi c.h.ế.t còn bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ.

Trước mắt chỉ là Sử Kính Tùng không có chứng cớ, một khi có chứng cớ không thể phản bác bày ra trước mắt, ông ấy tuyệt đối là người đầu tiên giải quyết “Sử Uyển Đình”. Vì không muốn dẫn đến hoài nghi, ổn định cục diện, trước mắt cô ta sẽ không rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận