Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 536: Chương 536

Mạnh Hổ trợn tròn hai mắt, giọng nói kinh hãi: “Không thể nào! Trung đội trưởng, có phải nhầm lẫn hay không? Sao Vương Hâm có thể bỏ trốn được?”

Từ khi tiền tuyến từ bỏ giao chiến chính diện, đi tới mỏm núi Lăng Xuyên, trung đội 168 thường xuyên chia thành tiểu đội hai người để đi săn bắt hoặc là phục kích binh lính nước M, mà người tạo thành tiểu đội với anh ta chính là Vương Hâm, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.

Tuy rằng Vương Hâm không phải là người thích nói chuyện, nhưng anh ấy không bao giờ keo kiệt sự quan tâm và suy nghĩ của mình.

Anh ta biết cơ thể Vương Hâm yếu đuối, nhưng anh ấy biết tiếng Anh, đầu óc cũng thông minh hơn người khác, cũng là chiến hữu và người bạn mà anh ta ngưỡng mộ tin tưởng, làm sao anh ấy có thể phản bội nước Z, phản bội trung đội 168? Làm một kẻ đào binh chứ?

Yến Thiếu Ngu ngước mắt, đuôi mắt hẹp dài giương lên, trong con người tràn đầy vẻ lạnh lùng: “Tôi hỏi cậu, sau khi cậu và Vương Hâm bị binh lính nước M bắt được, có luôn ở cùng với nhau không? Hay cậu ta có cùng người nước M nói chuyện không?”

Mạnh Hổ sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng lại hình ảnh trước đó, cơ thể như hổ của anh ta chợt chấn động.

Trong mắt anh ta, hai người là cùng bị bắt, cùng bị tra tấn chịu khổ. Do tình cảm thâm sâu, cũng chưa bao giờ hoài nghi điều gì nhưng giờ đây nghĩ lại, dường như Vương Hâm thật sự đã nói rất nhiều chuyện với đám giặc nước M kia!

Hơn nữa, sau khi anh ấy nói xong những lời đó thì bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, binh lính của nước M cũng không đánh đập ngược đãi anh ấy nữa.

Khi đó anh ta còn lo lắng cho sức khỏe Vương Hâm, hoàn toàn không hoài nghi anh ấy có đầu hàng theo địch hay nói gì không nên nói hay không.

“Trung đội trưởng đang tra hỏi cậu đấy! Mạnh Hổ, cậu thành thật nói đi, rốt cuộc Vương Hâm có dùng tiếng Anh để nói chuyện với người nước M không?”Trong đám người, có người giận dữ không kìm được, nhìn Mạnh Hổ không nói lời nào, không khỏi tức giận mà thúc giục.

Ở trên chiến trường, kẻ người ta hận không ai bằng chính là đào binh bán đứng chiến hữu, nếu Vương Hâm thật sự nói cho người nước M biết sơn động bọn họ tạm thời trú ẩn, vậy anh ấy hoàn toàn là một kẻ vô liêm sỉ, thật sự là tên giặc bán nước!

Vẻ mặt Mạnh Hổ đầy đau đớn, môi ngập ngừng một lúc lâu, vẫn không nói ra thành lời, chỉ nhắm mắt gật gật đầu.

Nhìn thấy anh ta gật đầu, đám người xôn xao, lửa giận gần như muốn phun ra.

Cố Nguyệt Hoài mím môi, dùng đũa khuấy cháo gạo tẻ. Cảm nhận được đủ loại cảm xúc phức tạp như phẫn nộ, đau đớn, nghẹn ngào đan xen lại với nhau của các chiến sĩ chung quanh, làm cô cũng có chút khó chịu, chỉ dựa vào một mình Vương Hâm đã làm tổn thương toàn bộ trung đội 168.

Lại yên lặng vài phút, Cố Nguyệt Hoài mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Hay là ăn trước đi.”

Yến Thiếu Ngu cũng lên tiếng đúng lúc: “Mọi chuyện đã ngã ngũ rồi, rốt cuộc tình huống ra sao, chỉ khi nào gặp được Vương Hâm mới có thể xác định. Hiện tại ăn uống no đủ trước, rồi nghỉ ngơi dưỡng sức, ứng phó nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”

Một đám chiến sĩ nhao nhao đồng ý, hai người chia nhau ăn một hộp cháo và một hộp thịt bò.

Trong rất nhanh sơn động cũng chỉ còn lại có tiếng ăn uống sột soạt, đã lâu không được ăn một miếng đồ ăn nóng. Giờ đây ăn nóng hổi, cháo thơm ngào ngạt đi vào bụng, làm cho từ đầu đến chân của mọi người đều thấy ấm áp, dường như hơi ẩm trên người cũng tản đi không ít.

Cố Nguyệt Hoài cũng đưa cho Yến Thiếu Ngu một hộp cơm, nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta cùng ăn.”

Yến Thiếu Ngu nhếch khóe môi, bưng hộp cơm đi ra sơn động, ngồi xuống ở cửa, không lâu sau Cố Nguyệt Hoài cầm một đồ hộp tới, cô đưa đồ hộp cho Yến Thiếu Ngu: “Thức ăn của người nước M cũng được đấy, đồ hộp rất ngon.”

Tuy nói những thứ này chưa chắc đã bổ, nhưng so với thịt sống mà nhóm Yến Thiếu Ngu ăn thì đây đã là mỹ thực rồi.

Yến Thiếu Ngu liếc mắt nhìn cô, cũng không cậy mạnh, nhận lấy đồ hộp rồi ăn, dạ dày hơi co rút, mang đến cơn đau làm lông mi anh khẽ run, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: “Ăn cháo gạo tẻ cho ấm dạ dày.”

Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, nuốt mấy ngụm cháo nóng hổi, bỗng chốc cảm thấy dạ dày dịu hơn hẳn.

 

Anh cụp mắt nhìn nước cháo, trong lòng đã biết đây là “Thuốc thần kỳ có thể cứu mạng” mà cô ngàn dặm xa xôi từ quê nhà mang đến, cô đối tốt với anh không tiếc thứ gì, bất kể lúc nào cũng muốn cho anh thứ tốt nhất.

Nghĩ đến lúc trước ở khe núi phía sau đại đội sản xuất Đại Lao Tử, một mình anh đối mặt với bầy sói, một mình đang chiến đấu hăng hái, cũng nhờ có cô không hề chùn bước mà chạy từ trong nhà gỗ ra, đưa lưng về phía lưng anh, thay anh ngăn cản nguy hiểm từ sau lưng ập đến.

Yến Thiếu Ngu lại cảm thấy mắt mình hơi nóng, anh mỉm cười tự giễu, cảm thấy sau khi trải qua những chuyện này, bỗng trở nên yếu ớt rồi.

Anh chưa bao giờ là người thích khóc, lúc nhỏ cảm thấy mấy đứa trẻ xung quanh đều ngô ngốc, không hợp với mình, cũng dễ dàng trở thành vua của đám trẻ. Anh kiêu căng khó thuần, vô cùng hung bạo, đối với ai cũng thấy khinh thường.

Nguyệt

Khi đó anh vô cùng ngông cuồng, nhưng cuộc sống cực khổ cứ như hình với bóng, khiến anh hiểu được nỗi khổ khi làm người.

Nhưng cho dù đã che dấu tính tình, bắt đầu trở nên yên lặng ít nói, để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và các em, anh cũng chưa bao giờ khóc. Bởi vì anh cảm thấy khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, còn có thể làm cho người ta cảm thấy anh hèn yếu.

Nhưng giờ đây đối mặt với Cố Nguyệt Hoài, anh lại không giấu được cảm giác chua xót mãnh liệt trong lòng.

Trên đời này, cũng chỉ có một mình Cố Nguyệt Hoài, sẵn lòng đi xa ngàn dặm để lao tới bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với mưa b.o.m bão đạn, cho dù con đường về có vô vọng, cũng chỉ có cô, dốc hết toàn lực giúp anh, kéo anh ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Cố Nguyệt Hoài nhận ra cảm xúc d.a.o động của Yến Thiếu Ngu, khẽ liếc nhìn: “Sao vậy?”

Yến Thiếu Ngu đột nhiên cười khẽ, đưa tay vén sợi tóc ở gò má cô ra sau tai: “Không có gì.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía biển mây bên vách núi, nơi này cách biển rộng ở dưới vách núi khoảng mấy chục mét, tiếng sóng biển vỗ vào nham thạch vô cùng trong trẻo, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng hải âu kêu.

Cố Nguyệt Hoài nhìn theo tầm mắt của anh, trong mây mù, một vầng mặt trời như chiếc đĩa vàng đột nhiên b.ắ.n ra hàng vạn tia ánh sáng, nhuộm lên mặt biển mờ ảo phương xa một lớp son đỏ, đẹp tựa như ảo ảnh.

Mặt trời mọc.

Cố Nguyệt Hoài có chút sững sờ, cô đã nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời mọc đẹp đẽ mà rung động đến vậy.

Các chiến sĩ trong sơn động cũng đều nhao nhao thò đầu ra, ngắm nhìn mặt trời mọc tuyệt đẹp, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ nghiêm túc và hy vọng, mặt bọn họ được ánh mặt trời chiếu rọi đỏ rực, khiến người ta sinh ra cảm xúc vô cùng cảm động.

Mạnh Hổ vẫn đắm chìm trong nỗi đau khi bị Vương Hâm phản bội, cho đến khi có người lay cánh tay anh ta thì anh ta mới hoàn hồn trở lại.

Anh ta nhìn cảnh mặt trời mọc trong mây không giống bất kỳ phong cảnh phàm trần nào, bỗng nhiên nghĩ đến “Hoàng tiên cô” trước đó trong rừng, đối với anh ta mà nói, so với mặt trời mọc còn rung động lòng người hơn, dù sao lực sát thương của cái đó vô cùng kinh khủng.

Vẻ mặt Mạnh Hổ vô cùng nghiêm túc, lúc trước chuyện nhiều, hết chuyện này đến chuyện khác, ngược lại đã quên báo cáo chuyện quan trọng này với trung đội trưởng. Nếu như “Hoàng tiên cô” thật sự tồn tại, vậy những binh lính khác của nước M ở trong mỏm núi Lăng Xuyên có thể tránh được một kiếp không?

Nghĩ như vậy, Mạnh Hổ bèn đẩy đám người ra, đi tới phía sau Yến Thiếu Ngu: “Trung đội trưởng, tôi có chuyện quan trọng báo cáo.”

Yến Thiếu Ngu nheo mắt, quay đầu nhìn anh ta: “Nói.”

Mạnh Hổ vội kể chuyện hai binh đội của nước M đột nhiên biến mất, sợ Yến Thiếu Ngu không tin, còn kéo theo Cố Nguyệt Hoài: “Trung đội trưởng không tin có thể hỏi quân y Cố, lúc ấy cô ấy cũng có đó!”

Anh ta nói chắc như đinh đóng cột, Yến Thiếu Ngu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thật lâu không nói gì.

 

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận