Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 596: Chương 596

Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh nghe được ba chữ “Quân y Triệu” thì biết tình huống thật sự vô cùng nguy cấp.

Tuy rằng hôm nay cô mới đến phòng y tế báo danh, nhưng đại khái đã hiểu được tình huống ở đây.

Dù sao nơi này cũng là nơi mình cần phát triển một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, nên cô cũng ôn tập một chút.

Bác sĩ là nghề nghiệp có thể dùng lý lịch để xét địa vị nhất, cho dù là ở phòng y tế của quân khu, giữa các quân y với nhau cũng có sự khác biệt cực lớn. “Quân y Triệu” trong miệng đại tá, tên là Triệu Bổn Tường, hơn năm mươi tuổi, đã nhậm chức ba mươi năm ở bộ đội. Ngoại trừ những quân y già đã về hưu kia, tất nhiên vị này có lý lịch dày dặn nhất.

Hằng ngày quân y Triệu cũng không có khám gãy xương trầy chân cho các chiến sĩ nhỏ, mà là kiểm tra sức khỏe cho các lãnh đạo lớn tuổi ở trong bộ đội, hoặc là truyền thụ kinh nghiệm cho những quân y mới. Chỉ khi xuất hiện vấn đề khó giải quyết, nguy hiểm đến tính mạng thì ông ấy mới ra tay.

Vị đại tá này vừa vào cửa đã gọi “Quân y Triệu”, e rằng lần huấn luyện này xuất hiện phiền toái không hề nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, một ông già với cơ thể cường tráng vội vã bước ra, khuôn mặt ông ấy nghiêm khắc cứng nhắc. Lúc sượt qua người Cố Nguyệt Hoài còn có một mùi thuốc bắc, ông ấy vừa đi ra đã hô to: “Lập tức nâng người vào, để nằm ngang!”

Các chiến sĩ không dám trì hoãn, ba chân bốn cẳng nâng mấy đồng chí hôn mê bất tỉnh vào phòng y tế.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài đảo qua mặt những người này, trong lòng có chút nặng nề. Bọn họ không giống với Yến Thiếu Ngu, không phải bị thương mà là trúng độc, hơn nữa trông mức độ tím tái của môi, e rằng sinh vật trong biển kia còn có chất kịch độc!

Trong số những chiến sĩ trúng độc hôn mê bất tỉnh này, cô còn thấy được Hạ Lam Chương, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy đ một mảnh xám xịt, đôi mắt nhắm chặt, môi cũng kéo căng, tứ chi trông đã có chút cứng ngắc.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, quay lại thì thấy Yến Thiếu Ngu chuẩn bị vào cửa.

Cô nhìn cánh tay không ngừng rỉ m.á.u của anh, giọng nói có chút run rẩy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt của Yến Thiếu Ngu cũng khó coi, đôi mắt anh nhìn vào trong phòng y tế, chợt nói: “Vốn dĩ đợt huấn luyện trên biển đang hết sức bình thường, Hạ Lam Chương bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng rực đau đớn, tình trạng kéo dài hồi lâu không có tiêu tan, bèn gửi tín hiệu cầu cứu với nhân viên canh gác. Ngay sau đó, vài đồng chí cũng xuất hiện tình huống tương tự, đợt huấn luyện trên biển buộc phải hủy bỏ.”

Cố Nguyệt Hoài nắm cánh tay bị thương của anh, trông vết xước rất dữ tợn: “Vậy vết thương của anh thì sao?”

“Một đồng chí có triệu chứng vô cùng nghiêm trọng, ở dưới biển bị mất ý thức, lúc anh tìm được anh ấy thì nơi đó có một bãi đá ngầm, cánh tay bị cắt, không có gì đáng ngại, chỉ sợ rằng tình huống của những người khác không có ổn.”

Mặc dù giọng nói của Yến Thiếu Ngu trầm thấp, nhưng khó nén được sự lo lắng. Tất cả mọi người đều là chiến hữu, đương nhiên anh thấy không yên lòng.

Cố Nguyệt Hoài mím môi: “Bọn họ trúng độc, hẳn là đụng trúng sinh vật biển có chứa kịch độc.”

Hai người theo dòng người tiến vào phòng y tế, vừa đi vào đã nghe thấy giọng nói xót xa của Triệu Bổn Tường: “Là sứa kịch độc, miệng vết thương đã xử lý, cũng đã tiêm thuốc chống dị ứng, nhưng người vẫn không có phản ứng, loại tình huống này...”

Đại tá trước đó đưa người vào bỗng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: “Đã cho người gọi nhóm ông Ngụy tới, chắc chắn không có việc gì. Quân y Triệu, ông nhất định phải giữ được tính mạng của những đồng chí này, bọn họ vẫn còn rất trẻ!”

Triệu Bổn Tường cũng khó xử, rất nhanh đã lắc đầu: “Đại tá Hồ, tôi thật sự bất lực, cả người bọn họ nổi mụn, ban đỏ, nhiệt độ cơ thể tăng lên rất nhanh, dùng thuốc cũng không thấy hiệu quả, đây đều là dấu hiệu của sốc phản vệ.”

Nguyệt

Hồ Vĩ Bân lảo đảo, suýt nữa đứng không vững. Nơi này có bảy tám chiến sĩ, vẫn chưa có trải qua chuyện gì, lại bỏ mạng chỉ vì huấn luyện trên biển? Ông ấy là tổng giáo quan, thật sự khó tránh khỏi trách nhiệm.

Vẻ mặt ông ấy đau đớn nhắm hai mắt lại, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Để tôi tới xem thử được không?”

Hồ Vĩ Bân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Vốn dĩ trong lòng ông ấy còn ôm mong đợi, nhưng vừa nhìn là một người phụ nữ còn trẻ tuổi, tinh xảo xinh đẹp, trong lòng lại thấy nặng nề, sắc mặt xám xịt, không có lấy một chút hy vọng.

Ông ấy cũng từng nghe đến tên của Cố Nguyệt Hoài, là vợ của Yến Thiếu Ngu, quân y do thủ trưởng Từ bổ nhiệm, nhưng tuổi còn trẻ như vậy, còn là một người phụ nữ, ngay cả người có kinh nghiệm lý lịch hơn hẳn cô rất nhiều như quân y Triệu còn hết cách thì cô có thể làm gì?

Yến Thiếu Ngu từ trong đám người đi ra, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Giáo quan Hồ, để cô ấy thử xem.”

Hồ Vĩ Bân nhìn anh một cái, không nói gì nữa, gật đầu tránh sang một bên.

Mấy năm nay ông ấy ở quân khu số 8 này, chưa từng phục ai, nhưng thiếu tá Yến tuổi còn trẻ này lại khiến ông ấy không thể không coi trọng. Không chỉ bởi vì anh có xuất thân từ nhà họ Yến, mà còn bởi vì bản thân anh có khả năng lãnh đạo rất mạnh cùng với thể chất vượt xa người bình thường.

Ông ấy làm giáo quan rất nhiều năm, cũng là lần đầu tiên cảm thấy dạy “Tân binh tay mơ” nhẹ nhàng đến thế.

Mặc dù nghiêm khắc mà nói thì trung đội 168 cũng không tính là tân binh tay mơ, nhưng dù sao bọn họ cũng chưa từng trải qua huấn luyện trên biển, đều xuất thân từ người mới. Người bình thường lần đầu tiên xuống biển thì trong lòng sẽ rất hoảng loạn, nhưng trung đội 168 thì không có.

Ba mươi chiến sĩ tuổi còn trẻ, không kêu khổ không kêu mệt, dưới sự dẫn dắt của Yến Thiếu Ngu, vượt mặt toàn bộ các chiến sĩ lớp khác. Khi xuất hiện tình huống nguy cấp, ngay cả ông ấy cũng có chút hoảng loạn, Yến Thiếu Ngu lại không hề rối rắm, mà bắt đầu cứu viện.

Nếu như bộ đội đều là những người trẻ tuổi như anh, sao có thể lo người trong nước mềm yếu dễ bị lấn át?

Cố Nguyệt Hoài lướt qua mọi người đi về phía các chiến sĩ trúng độc hôn mê bất tỉnh, Triệu Bổn Tường nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Chủng loại sứa rất phong phú, độc tố cũng đủ loại. Loại này tôi chưa từng thấy, rất khó trị, vẫn nên chờ nhóm ông Ngụy tới thì hơn.”

Ánh mắt ông ấy đảo qua gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cô, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần không tin tưởng.

Dưới tình huống như vậy, tốt nhất là nên duy trì hiện trạng, lỡ như càng trị càng xảy ra vấn đề thì sao?

“Quân y Triệu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cố Nguyệt Hoài làm như không nghe hiểu ý tứ của ông ấy, vẫn tiến lên.

Cô cẩn thận lật xem con ngươi cùng với vết thương sau gáy của họ, từng vết sẹo hình dải màu đỏ vây quanh, dày đặc rậm rạp, sặc sỡ mà chói mắt. Vết thương đã bắt đầu sưng lên, hô hấp của mọi người cũng càng ngày càng yếu ớt.

Cố Nguyệt Hoài kiểm tra xong, nói với y tá quân đội bên cạnh: “Lấy chút nước biển lại đây.”

Y tá quân đội sửng sốt một chút, thấy tất cả mọi người nhìn mình, mặt đỏ lên, vội vàng chạy đi lấy nước biển.

Quân khu số tám được xây trên hải đảo, là nơi không thiếu nước biển nhất. Chỉ trong chốc lát, y tá quân đội đã bưng một chậu nước biển tới, Cố Nguyệt Hoài lấy ra một ít bột thuốc đã nghiền nát từ trong túi, rắc vào trước mặt mọi người.

Cô bình tĩnh nói: “Dùng chậu nước này rửa sạch vết thương cho bọn họ, phòng ngừa tế bào gai trên xúc tu của sứa phóng ra nọc độc.”

Ngay sau đó, lại gọi người lấy ra một ít tiêm thuốc và thuốc uống, bận rộn gần nửa tiếng, đột nhiên có một chiến sĩ hôn mê kịch liệt ho khan, ngay sau đó lại phun ra một vũng dơ bẩn, nhưng vẻ mặt của anh ấy đã đỡ hơn rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận