Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 560: Chương 560

Ba người trò chuyện một hồi, không khí cũng trở nên hoà hợp hơn nhiều.

Thấy sắc trời đã muộn, Cố Nguyệt Hoài cười nói: “Mai anh còn phải đi làm, em không làm phiền anh nữa. Nói ngắn gọn nhé, ngày kia em sẽ kết hôn. Anh rảnh thì cứ tới đây ăn bữa cơm nhé, tiện thì mang theo tiền mừng luôn.”

Nói xong, cô trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ vô cùng ranh mãnh.

“Kết hôn?” Trình Lăng hơi sửng sốt, nhìn sang Yến Thiếu Ngu, anh ta bỗng định thần lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi: “Yến Thiếu Ngu, Thiếu Đường, thì ra anh chính là vị hôn phu mà Nguyệt Hoài nhắc tới! Nghe danh đã lâu!”

Thái độ của Trình Lăng làm Yến Thiếu Ngu khá ngạc nhiên: “Anh biết tôi à?”

“Nói ra thì có duyên lắm. Tôi quen biết đồng chí Cố quen biết nhau là nhờ em gái Thiếu Đường của anh.” Trình Lăng bật cười ha hả, vẻ mặt lập tức trở nên thân thiện hơn nhiên, kể lại đầu đuôi sự việc bằng dăm ba câu nói.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, liếc mắt nhìn Trình Lăng, cô quên khuấy chuyện này.

Lần đầu tiên cô gặp Trình Lăng, Yến Thiếu Ngu thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng, không hiểu vì sao cô lại cứu được Thiếu Đường, lại còn biết tên của cô bé. Trong mắt Yến Thiếu Ngu, đây nhất định là một việc vô cùng kì lạ.

Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài hơi mấp máy. Cô định cắt lời Trình Lăng, nhưng nghĩ đến chuyện hai người sắp kết hôn, chung sống cả đời, hẳn là không nên giữ bí mật với nhau nữa nhỉ? Liệu anh có thấu hiểu lý do khiến cô nhất quyết g.i.ế.c c.h.ế.t Điền Tĩnh hay không?

Việc cô sống lại chính là bí mật lớn nhất đời cô, là điều cô luôn canh cánh trong lòng, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bật mí cho ai.

Hạt giống thù hận bị chôn giấu quá sâu, nghiễm nhiên trở nên ăn sâu bén rễ, không ngày nào cô không nhớ đến việc hạ sát Điền Tĩnh. Mặc dù sau khi sống lại có một vài điều đã thay đổi nhưng cô cũng nhiều lần vấp phải trắc trở, không thể không tiêu diệt dứt khoát.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ tới Yến Thiếu Ngu ở kiếp trước.

Khi ấy, ngày nào cô cũng bị thù hận giày vò. Chính anh đã dừng lại ở bên cô, che chở cô, nghe cô tâm sự đủ thứ trên đời. Khi ấy, hai người tuy không phải người yêu nhưng trên phương diện tinh thần đã vượt quá quan hệ tình yêu.

Quả nhiên, nghe Trình Lăng nói vậy, ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe sáng, tỏ rõ sự nghi ngờ.

Anh nghiêng đầu nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, không nói thẳng sự ngờ vực trong lòng mà chỉ cười lịch sự với Trình Lăng: “Ra là vậy, cảm ơn đồng chí Trình Lăng khi ấy đã hăng hái làm việc tốt, nếu không tôi cũng không thể tìm thấy Thiếu Đường và gặp gỡ Nguyệt Hoài, cảm ơn.”

Trình Lăng xua tay, vẻ mặt xấu hổ: “Tôi có làm được gì đâu. Đều là nhờ đồng chí Cố cả thôi. Lúc đó cô ấy không màng tính mạng mà nhào tới ôm lấy Thiếu Đường, hoàn toàn không hề e sợ hai kẻ bắt cóc hung ác kia. Cô ấy thực sự yêu anh tha thiết đấy, đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

Yến Thiếu Ngu khẽ nói một tiếng “ừ”, cúi đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, đèn đường đột nhiên bừng sáng, ánh đèn nhạt nhoà xẹt qua khuôn mặt trầm ngâm của anh.

“Bây giờ thấy hai người kết hôn, tôi thực sự vui mừng lắm, chúc hai người hạnh phúc trọn đời.” Trình Lăng nhìn vào đôi mắt đong đầy tình ý của Yến Thiếu Ngu, cũng cười theo, trên mặt thể hiện rõ sự hâm mộ, chẳng biết bao giờ mình mới tìm được ý trung nhân.

“Cảm ơn.” Yến Thiếu Ngu hơi mím môi, trong giọng nói trong trẻo kia tỏ rõ sự vui vẻ.

Lúc sắp rời đi, Cố Nguyệt Hoài hỏi về Lý Hướng Tiền.

Nói đến đây, Trình Lăng khẽ nhíu mày: “Trước mắt không thành vấn đề, nhưng Chung Linh sắp bị đưa đi rồi. Mấy ngày qua anh ta liên tục được mời lên đồn cảnh sát, vậy nên cả thế xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, đã nghỉ dạy lớp ban đêm được vài hôm rồi.”

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài cũng không nói gì thêm. Sau khi tạm biệt nhau, cô và Yến Thiếu Ngu nắm tay nhau rời khỏi công xã Hoàng Oanh.

Trên đường về nhà, sắc trời hoàn toàn tối hẳn.

Trong đêm tối mờ mịt, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay nhau bước về phía trước, như thể họ biết nếu nói ra thì sự yên bình này sẽ bị phá vỡ. Mãi đến khi đại đội sản xuất Đại Lao Tử hiện ra trước mắt thì Cố Nguyệt Hoài mới lên tiếng xé rách không khí yên tĩnh này.

Giọng Cố Nguyệt Hoài rất nhẹ và ôn hoà, cô quay đầu nhìn: “Không có gì cần hỏi à?”

Bước chân Yến Thiếu Ngu thoáng khựng lại, anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc chất chứa sự lo lắng đậm sâu.

“Em vốn không muốn nói, nhưng không biết vì sao lại thấy hơi mệt mỏi. Em không biết có nên nói cho anh biết sự thật trước khi mình kết hôn hay không, nhưng em cũng không muốn nói dối anh. Thay vì tìm lấy cớ để lấp liếm, không bằng nói cho anh biết hết thì hơn. Dù sao cũng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, sức chịu đựng của anh đã mạnh lên nhiều rồi? Chắc anh không bị doạ sợ đâu nhỉ?”

Nói đến câu cuối cùng, giọng Cố Nguyệt Hoài đã trở nên hơi do dự.

Cô không biết thứ gì khó chấp nhận hơn: Không gian Tu Di, năng lực chữa lành hay việc sống lại một lần nữa?

Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài không khỏi tự cười giễu bản thân. Thì ra rất nhiều điều đã xảy đến với cô, nhưng chẳng có thứ nào là bình thường. Vì vậy, mỗi lần cô định bộc bạch sự thật là cô lại cảm thấy sợ hãi, sợ bị anh xem là kẻ dị loại.

Yến Thiếu Ngu đặt đống đồ trên tay xuống đất, đặt tay lên mặt cô. Làn gió oi bức của đêm hè nổi lên cuồn cuộn nhưng gò má Cố Nguyệt Hoài lại lạnh thấu xương, đôi môi bắt đầu tái nhợt, toàn thân ảm đạm như đoá hoa sắp sửa héo tàn.

Anh nhíu mày thật chặt, ôm cô vào lòng, siết chặt vòng ôm: “Đừng sợ, không muốn thì đừng nói, anh không hỏi đâu.”

Yến Thiếu Ngu vỗ lên tấm lưng mảnh mai của cô một cách vụng về, Cố Nguyệt Hoài giấu đi cảm xúc rối bời trong lòng, đặt tay lên eo anh, khẽ cười nói: “Muốn, em không muốn anh hiểu lầm hay nghi kỵ điều gì.”

Câu nói của Cố Nguyệt Hoài khiến lòng Yến Thiếu Ngu dậy sóng: “Anh biết không, thật ra chúng ta quen nhau từ kiếp trước đấy.”

Yến Thiếu Ngu ôm cô không nhúc nhích, tiếp tục nghe cô thủ thỉ, vẻ mặt bình tĩnh của anh dần chuyển sang ngạc nhiên, sau đó biến thành đau đớn muôn phần. Cái ôm của anh trở nên cứng ngắn, vòng tay siết chặt hơn nữa, giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.

Cố Nguyệt Hoài không vùng vẫy, không kêu đau, cô chỉ tỏ vẻ thảng thốt: “Em không biết rốt cuộc đây là thực tế hay là mơ. Thiếu Ngu, em vẫn rất sợ, sợ phải quay lại lúc không có cha, không có anh trai, không có nhà, càng không có anh.”

Yến Thiếu Ngu lắng nghe giọng kể như có như không của cô, tâm can đau quặn, hoá ra đây là bí mật cô luôn chôn giấu.

Anh nhắm đôi mắt đỏ hoe, sợi dây căng thẳng trong đầu cũng bị cắt đứt, anh ô, Cố Nguyệt Hoài thật chặt: “Sao lại không có anh được? Em nói rồi mà, cuối cùng anh vẫn ở bên em mà? Nguyệt Hoài, anh chưa từng đánh mất anh.”

Yến Thiếu Ngu có phần hối hận khi nghe những điều này, không phải vì sợ mà là đau lòng vì khơi dậy kí ức đau thương sâu trong nội tâm cô.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài nhận thấy cơ thể đối phương đang khẽ run rẩy, cà rất muốn khóc nhưng đôi mắt lại khô queo, cuối cùng chỉ có thể xoa xoa vành mắt đỏ hoe, rời khỏi lồng n.g.ự.c Yến Thiếu Ngu, nhìn sâu vào cặp mắt đỏ bừng và dáng vẻ khiếp đảm của anh.

Khoảnh khắc này, quá khứ đau thương nhỏ m.á.u bỗng nhiên không còn đau đớn nữa.

Cố Nguyệt Hoài đặt hết đống túi ngổn ngang trên đất vào không gian Tu Di, ngước mắt lên nhìn Yến Thiếu Ngu, hàng mi dày khẽ run run, ngón tay lành lạnh ghì chặt cổ tay anh, kéo anh vào trong không gian Tu Di.

Yến Thiếu Ngu chưa kịp đứng vững thì một làn môi ngọt ngào đã lấp kín môi anh.

Cơ thể anh hơi cứng lại, nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc kia, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống.

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhắm mắt lại, hàng mi như cánh bướm không ngừng rung rinh, làn da trắng nõn cũng nhuốm màu hồng nhạt. Đôi môi cô mút mát rất mạnh bạo, như một yêu nữ muốn hút hồn Yến Thiếu Ngu, kéo anh cùng trầm luân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận