Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 608: Chương 608

Ông Phùng nhất thời tụt hứng, ông chắp tay ra sau lưng, nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài: “Cô bé, cô đang chất vấn tôi sao? Ông già này luôn nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần cô có thể khiến Hữu Công tỉnh lại, ta sẽ làm huynh đệ kết bái!”

Giọng ông sang sảng như chuông đồng, tuy đã lớn tuổi nhưng toàn thân vẫn toả ra khí chất cao nhân dưới bộ trang phục nhà Đường thẳng thớm.

Cố Vĩ nhận thấy ông Đường mất hứng, vội nói: “Ông Phùng, quân y Cố năm nay mới mười chín tuổi. Cô ấy còn trẻ, chưa trải sự đời, không biết địa vị của ông, ông đừng chấp nhặt với cô ấy nhé.”

Dứt lời, Cố Vĩ đến bên Cố Nguyệt Hoài, hạ giọng nói: “Quân y Cố, ông Phùng bướng bỉnh lắm. Khi làm bạn với ai đó, ông ấy không bao giờ quan tâm đến địa vị hay thân phận người ta. Cô không cần băn khoăn, cứ nhận lời là được, cô không thiệt gì đâu.”

Nói xong, ông lại sợ cô gái trẻ này không hiểu chuyện, không hiểu ý ông nói.

“Thôi, tôi nói cho cô biết vậy. Ông Phùng chính là Diêm Vương sống của Cái Bang lừng lẫy trong giới giang hồ, dưới trướng có số môn đồ không thể đếm xuể gồm đủ các giai cấp tầng lớp. Nếu thực sự có thể kết bái huynh đệ với ông Phùng, sau này cô sẽ có thể tung hoành thiên hạ, cô biết chưa?”

Cố Nguyệt Hoài lấy làm lạ, “Cái Bang? Không phải là do tiểu thuyết võ hiệp bịa ra hay sao?”

Nghe vậy, ông Phùng dựng râu trợn mắt lườm Cố Nguyệt Hoài: “Cô bé như cô thì biết cái gì? Cái bang chúng tôi không phải chỉ là hư cấu! Sư tổ Cái Bang bọn tôi đến từ triều đại nhà Đường đấy! Muốn gia nhập Cái Bang thì phải lập ra hương đường, đặt bài vị cho tổ sư!”

Nhìn Cố Nguyệt Hoài vẫn không hiểu ra, ông Phùng hừ một tiếng rồi thuận miệng giải thích cho cô.

Người ta thường nói trên đời ba trăm sáu mươi ngành nghề, tuy làm ăn xin không có cơm ăn áo mặc nhưng đó cũng là một loại hình kinh doanh.

Người ta bảo rằng có tam giáo cửu lưu, phần hạ đẳng hơn trong cửu lưu chính là thầy pháp, con hát, đào kép, tiểu thương, nô bộc, bà mai, ăn xin, thợ cạo và phu canh. Từ khi triều Đường bắt đầu, một số người ăn xin có bản lĩnh đã liên minh với nhau, thành lập Cái Bang. Làm ăn xin thì không cần tiêu chuẩn gì cả, nhưng muốn gia nhập Cái Bang lại khác, càn có văn võ tiên sinh chỉ điểm giới thiệu mới được, dù sao làm gì cũng phải có tôn ti trật tự.

Ăn mày là "phái cùng đường", nhưng người trên giang hồ lại gọi họ là "chim trên dây".

*Chim trên dây là cụm từ ám chỉ mấy người chuyện gì cũng biết, như con chim đậu trên dây điện, chỗ nào cũng có mặt.

*Chim trên dây là cụm từ ám chỉ mấy người chuyện gì cũng biết, như con chim đậu trên dây điện, chỗ nào cũng có mặt.

Mọi người cho rằng những kẻ ăn mày kinh qua nhiều khổ nạn trên đời mà không c.h.ế.t tức là những người có “bát tự” cứng nhất, mạng lớn nhất.

Ông Phùng từ tốn giải thích lai lịch của Cái Bang, nhìn vẻ mặt bối rối của Cố Nguyệt Hoài, ông đắc chí cười nói: “Bây giờ đã hiểu chưa cô bé, trên thế gian này còn rất nhiều chuyện mà cô chưa biết, phải học hỏi nhiều vào.”

“Ông Phùng, tôi xin thụ giáo.” Cố Nguyệt Hoài khẽ cúi người, tỏ vẻ kính trọng.

Kiếp trước cô bị vây hãm trong lồng giam do Điền Tĩnh sắp đặt, không được thấy mặt trời, chẳng biết gì cả. Kiếp này sống lại, cô được biết thêm về vô số điều thần bí nằm ngoài hiểu biết của con người, như giáng đầu sư, thầy phong thuỷ, cho tới cả giới giang hồ.

Hoá ra thế giới này không đơn giản như cô tưởng.

Nguyệt

Ông Phùng hài lòng, gật đầu: “Biết là tốt rồi, bây giờ bằng lòng kết bái huynh đệ với lão già này rồi hả?”

Cố Nguyệt Hoài khẽ đáp: “Được ông Phùng xem trọng là vinh hạnh của tôi, tất nhiên tôi không dám từ chối.” Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Tần Hữu Công, do dự một chút: “Có thể mạo muội hỏi một câu hay không, quan hệ giữ ông Phùng và lãnh đạo là thế nào?”

Cố Vĩ nhếch mép, nháy mắt ra hiệu với Cố Nguyệt Hoài, đến lúc này rồi mà vẫn còn hỏi việc đó?

Ông Phùng không hề tính toán đáp: “Hữu Công hồi trẻ đã giúp tôi rất nhiều. Hôm nay cậu ấy gặp nạn, tôi tất nhiên phải ra mặt. Còn về quan hệ giữa chúng tôi ra sao à, vừa là thầy cũng vừa là bạn.”

Dứt lời, ông nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Cô muốn xin chuyện gì? Bây giờ nói cho tôi nghe xem.”

Cố Nguyệt Hoài thu lại nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Là chuyện của nhà họ Yến. Ông Phùng biết nhà họ Yến chứ?”

Yến Thiếu Ngu đứng một bên luôn giữ im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trái cổ của anh hơi cuộn xuống, hoàn toàn không ngờ cô lại muốn xin điều này. Nhà họ Yến vốn là trách nhiệm của anh, anh chưa từng nghĩ cô sẽ gánh vác chuyện này.

Ánh mắt ông Phùng thoáng đổi khác, quay đầu liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, trầm giọng nói: “Nhà họ Yến lén cấu kết với địch, phản quốc, tội không thể tha.”

Đương nhiên là ông cũng biết nhà họ Yến. Ngặt nỗi, tội danh của nhà họ Yến đã được thành lập, không thể trở mình nữa rồi, hơn nữa cũng không có ai dám liều mình đắc tội với phe Khương để cứu nhà họ Yến. Quả thực là được nhiều hơn mất.

Cố Nguyệt Hoài mím môi, nói năng hùng hồn: “Nhà họ Yến vô tội, họ bị phe Khương hãm hại.”

Ông Phùng nhíu mày: “Cô nói vô tội là họ được vô tội hay sao? Chuyện này dính líu rất rộng, không thể được chứng thực nhờ lời nói của một mình cô. Nếu cô muốn Hữu Công giúp đỡ nhà họ Yến sửa lại bản án oan thì ý định của cô đã sai lầm rồi.”

Trước khi Cố Nguyệt Hoài đến làm quân y chữa trị cho Tần Hữu Công, bọn họ đã điều tra rõ hoàn cảnh gia đình của cô rồi. Họ biết thừa cô hiện đã là con dâu nhà họ Yến, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô được làm bậy, giúp kẻ phạm tội lật ngược bản án.

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, ngước lên đối mặt trực tiếp với ông Phùng: “Ông Phùng, ông hiểu rõ nhà họ Yến là những người như thế nào mà. Ông thật sự không biết tại sao mà nhà họ Yến bị vu hại là cấu kết với giặc, tại sao cha mẹ chồng tôi bị cầm tù hay sao?”

Sắc mặt nghiêm nghị của ông Phùng dần chuyển thành buồn bã, bất chợt thở dài.

Người của Cái Bang rải rác khắp các địa phương, gần như nắm được nhiều tin tức nhất. Không ai có thể thấu hiểu phẩm chất của Yến Thú Chi rõ hơn ông. Nhưng, người có địa vị càng cao thì cũng có lúc không thể làm theo ý mình, ông không thể nhúng tay vào chốn quan trường được.

Cố Nguyệt Hoài nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không cầu xin gì nhiều, tôi chỉ hy vọng lãnh đạo sau khi tỉnh lại có thể lật lại điều tra bản án oan của nhà họ Yến.”

Ý ngoài lời của cô rất rõ ràng rồi: Một mạng của đối phương đổi lấy việc điều tra lại bản án oan của nhà họ Yến, đây là một cuộc giao dịch rất sòng phẳng.

Ông Phùng nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài một hồi lâu, sau đó hỏi: “Nếu tôi từ chối thì cô sẽ không cứu Hữu Công nữa?”

Mí mắt ông khép hờ, những ngón tay chắp ở sau lưng khẽ miết vào nhau, không biết đang suy tính điều gì.

Yến Thiếu Ngu hơi biến sắc, đang định tiến lên che trước mặt Cố Nguyệt Hoài thì nghe thấy cô bình tĩnh nói: “Không, cho dù ông từ chối tôi thì tôi vẫn sẽ giúp lãnh đạo tỉnh lại, đó chỉ là lời thỉnh cầu cá nhân của tôi thôi.”

Nghe vậy, ngón tay ông Phùng thoáng khựng lại, mắt ưng nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Vì sao?”

Cố Nguyệt Hoài nhướn mày, nói một cách chính trực: “Có gì mà vì sao? Tôi tới đây để cứu người mà. Nếu đạt được nguyện vọng thì là tốt nhất. Nếu không, vậy cứ đợi thôi. Tôi tin sẽ có một ngày Thiếu Ngu có thể hiện thực hóa chúng.”

Trong lúc lên tiếng, ánh mắt lướt qua vai ông Phùng để nhìn về Yến Thiếu Ngu, dành cho anh một nụ cười rạng rỡ.

Tuy nói là vậy nhưng thật ra vẫn còn rất nhiều nguyên nhân, nhưng không nhất thiết phải nói cho ông Phùng biết.

Thứ nhất, cô là quân y, trách nhiệm của cô là trị bệnh cứu người, huống hồ người cần cứu không phải người bình thường. Nếu cô dám uy h.i.ế.p bằng điều này thì đúng là rút dây động rừng. Cô không chỉ không đạt được lợi ích mà còn có thể khiến Yến Thiếu Ngu bị liên lụy theo.

Thứ hai, nếu Tần Hữu Công không thể tỉnh lại hoặc c.h.ế.t thì thế cục ở Thủ đô sẽ thay đổi rất lớn, phe Khương sẽ trở thành kẻ một tay che trời. Đây là một tin xấu với không chỉ mình nhà họ Yến mà còn khiến dân chúng bình thường lao đao.

Phe Khương không thi hành chính sách thân thiện nhân từ, sự tồn tại của giới cầm quyền này sẽ là một mối hoạ lớn của toàn nước Z.

Ông Phùng nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt phức tạp, sau một lúc, ông hừ lạnh: “Con cáo nhỏ, cô định chơi trò lạt mềm buộc chặt với lão già này à? Không thể không nói, cô tin tưởng tên tiểu tử họ Yến này thật đấy.”

Ông quay lại nhìn Tần Hữu Công đang nằm như người c.h.ế.t rồi nói: “Hiện giờ Hữu Công không thể nhận lời cô được, nhưng tôi sẽ thay mặt cậu ấy để đưa ra quyết định. Chỉ cần cô có thể giúp cậu ấy khỏe lại, tôi thay mặt cậu ấy hứa với cô sẽ lật lại bản án oan của nhà họ Yến.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận