Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 580: Chương 580

Trong nhà lập tức trở nên thoải mái hơn, vào giờ cơm trưa, Bạch Mân nói bản thân chuẩn bị quay lại làm việc.

Tuy nhiên, vừa dứt lời, cô ấy liền ho khan một tiếng, khiến bầu không khí trên bàn lúc này trở nên yên tĩnh hơn một chút.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn là Cố Nguyệt Hoài lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chị dâu chẳng lẽ có rồi?”

Trên mặt Bạch Mân trở nên đỏ bừng, hình như có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn về phía Cố Đình Hoài.

Cố Đình Hoài, người sắp sửa làm cha này có lẽ ra đã biết tin này từ lâu, anh ấy gãi đầu, giọng rầu rĩ đáp lại, tuy rằng chân chất, nhưng trên khuôn mặt cũng lộ rõ niềm vui lần đầu được làm cha, ánh mắt nhìn Bạch Mân đầy trìu mến.

Cố Chí Phượng cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ được bản thân sắp sửa trở thành ông nội.

Yến Thiếu Ly vốn dĩ còn cảm thấy đau buồn vì sự rời đi của Yến Thiếu Ương, đột nhiên nghe thấy tin tức này, trên mà không kìm được lộ ra nụ cười: “Thật tốt quá, chị Bạch Mân đang mang thai, nhà chúng ta sắp sinh thêm một em bé rồi.”

Cố Nguyệt Hoài cũng cong môi cười, đối với nhà họ Cố, đây quả thực là một chuyện tốt khó lòng giải thích: “Thật là một tin tức tốt, nhưng, là do chúng ta sơ suất, lẽ ra chúng ta nên tổ chức hôn lễ cho anh cả chị dâu cả sớm hơn.”

Yến Thiếu Ly cười he he, xốc lên tinh thần nói: “Bây giờ tổ chức cũng chưa muộn đâu!”

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lúc rồi quay sang nhìn Yến Thiếu Ngu: "Được! Vậy ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị!"

Vốn dĩ chuẩn bị khởi hành đi đến Hoài Hải Thị vào ngày mai, nhưng hôn lễ của anh cả và chị dâu cả không thể kết thúc qua loa được, dù thế nào cũng phải tổ chức đám cưới cho bọn họ xong mới đi được, rốt cuộc lần đi lần này sẽ mất một khoảng thời gian rất lâu mới trở về được.

Khi mọi người đang thảo luận về hôn lễ của Cố Đình Hoài và Bạch Mân, Cố Tích Hoài vẫn luôn thất thần, anh ấy có chút lo lắng cho Lưu Úy Lam, không biết cô ấy có lên đường khởi hành đến huyện Thanh An hay không, đã lâu như vậy rồi vẫn chưa tới, không biết có phải xảy ra chuyện gì trên đường không.

Sau khi thảo luận về đám cưới kết thúc, ngày hôm sau mọi người liền bắt đầu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị.

Đã có kinh nghiệm một lần rồi, hôn lễ lần này tự nhiên cảm thấy quen thuộc hơn rất nhiều.

Chẳng bao lâu, Cố Đình Hoài và Bạch Mân đã hoàn tất đám cưới trong sự chúc mừng của gia đình, hàng xóm, họ hàng và bạn bè.

Buổi tối, Cố Nguyệt Hoài liền bắt đầu thu dọn hành lý, cô nói: "Mọi việc trong nhà đã xong xuôi, em và Thiếu Ngu cũng đến lúc phải về quân khu, trong khoảng thời gian này anh cả cứ ở trong nhà đi, chăm sóc cho chị dâu thật tốt, mỗi tháng đến Phong Thị một lần là được.”

Sắc mặt Yến Thiếu Ly sa sầm xuống, bây giờ cứ lúc vui lúc buồn, thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Cố Nguyệt Hoài đưa tay sờ đầu cô ấy, lấy ra một chiếc phong bì căng phồng đưa cho cô ấy: “Khi bọn chị không có ở đây, trong nhà nhờ em chăm sóc nhé, đây, cầm lấy số tiền này, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đừng để bàn thân chịu thiệt thòi.

Vành mắt Yến Thiếu Ly đỏ hoe: "Em đã không còn là trẻ con nữa.”

Cố Nguyệt Hoài bật cười: “Thật sao? Không phải trẻ con mà khóc chảy mũi sao?”

Yến Thiếu Ly quay đầu sang một bên, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, có chút cô tịch cô đơn nói: “Anh cả anh hai và cả chị đều đi rồi, trong nhà chỉ còn mỗi em và Thiếu Đường, mọi người đi khi nào mới về ạ?”

Cố Nguyệt Hoài im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Điều này chị cũng không thể nói trước, nhưng chị đảm bảo với em, mỗi năm đều sẽ trở về thăm em, như vậy được không? Chờ đến khi anh cả của em được đều đến thủ đô, bọn chị sẽ đón em trở về.”

Nghe Cố Nguyệt Hoài an ủi với với giọng điệu nhẹ nhàng như thế, cảm xúc của Yến Thiếu Ly nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô ấy cũng biết bản thân không thể kéo chân sau bọn họ, khiến cho bọn họ không an tâm sau khi rời đi, nhận lấy chiếc phong bì từ tay Cố Nguyệt Hoài, mở ra nhìn thoáng qua, vừa khóc vừa cười nói: "Chị dâu cả hào phóng thật đấy, để lại nhiều tiền cho em như vậy làm chi?”

Cố Nguyệt Hoài tặng cho cô ấy vẻ mặt của một đại gia lắm tiền: “Không sao đâu, nhà chúng ta không thiếu tiền.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, xua tan đi nỗi buồn chia ly.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà nhà họ Cố đã trở nên náo nhiệt, Bạch Mân hấp bánh bao khoai lang, còn chiên bánh kếp, đặc biệt làm cho hai người mang theo khi đi đường, trong lúc dùng bữa sáng, bên ngoài sân liền vang lên giọng nói của Vạn Thanh Lam: "Nguyệt Hoài, có ở nhà không?"

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày đuôi lông mày, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc cô kết hôn Vạn Thanh Lam cũng không đến, tưởng rằng cô ấy vẫn chưa thoát ra khỏi hắc ám, không ngờ hôm nay cô ấy đột nhiên tới cửa, nghe ra sự bình tĩnh trong giọng nói hỗn loạn của cô ấy, nghĩ có lẽ đã chuyển biến tốt đẹp.

Cố Nguyệt Hoài vén rèm lên, liền nhìn thấy Vạn Thanh Lam đang đứng ngoài sân: “Thanh Lam, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?”

Vạn Thanh Lam bước vào sân, nở nụ cười xin lỗi với Cố Nguyệt Hoài: “Xin lỗi nhé, vốn dĩ tôi định đến vào ngày kết hôn của cô, nhưng thân thể tôi không được khỏe, không thể đứng dậy nổi, nghỉ ngơi hai ngày mới xem như dự trữ nuôi dưỡng tinh thần hơn chút.”

Thật ra Cố Nguyệt Hoài cũng không để ý mấy thứ này lắm, cô nhìn Vạn Thanh Lam bằng ánh mắt quan tâm: “Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?”

Vạn Thanh Lam lắc đầu, chớp mắt nói: "Bây giờ khá hơn nhiều rồi, đây, đây là đậu phộng hạt sen long nhãn tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô, ăn nhiều một chút, tuy hơi muộn nhưng tôi vẫn muốn chúc cô kết hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!”

Cố Nguyệt Hoài thoáng kinh ngạc, nhận lấy giỏ tre mà Vạn Thanh Lam đưa cho, quả nhiên bên trong đựng đầy trái cây sấy khô mang ngụ ý tốt đẹp như đậu phộng hạt sen long nhãn, trong giỏ, còn có một phong bao lì xì bọc màu đỏ.

Cô cảm thấy trong lòng ấm áp, khẽ cười nói: “Cảm ơn lời nói tốt đẹp của cô, dù sao chúng tôi cũng là một cặp vợ chồng mới cưới thân thể khỏe mạnh, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, nói không chừng một thời gian nữa sẽ mang thai, đến lúc đó còn làm phiền cô chuẩn bị thêm một bao lì xì.”

Nghe vậy, Vạn Thanh Lam nhếch khóe miệng, dựng thẳng ngón tay cái lên với cô: “Quả nhiên không hổ là cô.”

Hai người cười nói trò chuyện một lúc lâu, Cố Nguyệt Hoài mới nói ra chuyện bản thân sắp xuất phát đến Hoài Hải Thị.

Nguyệt

"Hoài Hải Thị? Đến làm quân y đúng không? Tôi thật ghen tị với cô đó, có thể rời khỏi huyện Thanh An." Khi nói đến phần sau, giọng nói của Vạn Thanh Lam dần dần đè thấp, cảm xúc cũng lần nữa trở nên áp lực, đối với cô ấy, huyện Thanh An đã trở thành gông cùm xiềng xích của bóng tối.

Cô ấy đã không còn việc làm, danh tiếng cũng bị hủy hoại, cô ấy luôn muốn rời khỏi nơi này đến vùng đất khác mưu sinh.

Cố Nguyệt Hoài nhìn Vạn Thanh Lam, con ngươi híp lại, nghĩ đến sự nghiệp của phố lương thực ở Phong Thị, qua thêm vài năm nữa tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn, cô sẽ mở rộng nghiệp vụ, ban đầu cô muốn mời Ngụy Lạc, nhưng không ngờ rằng Vạn Thanh Lam đánh bậy đánh bạ lại bị mất việc.

Nhân phẩm của Vạn Thanh Lam không có vấn đề, hiệu suất làm việc cũng cao, nếu đến Phong Thị thật sự có thể đảm đương vị trí cố vấn tin tức.

Nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài liền đưa ra lời mời: “Thanh Lam, cô có muốn đến Phong Thị không?”

"Phong Thị?" Vạn Thanh Lam sửng sốt một chút, Phong Thị của trước đây tiếng xấu đồn xa, là nơi mà không ai muốn đến, nhưng kể từ khi phố lương thực ở Phong Thị ngang trời xuất thế, danh tiếng đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

Cô ấy lưỡng lự một lúc: “Cho dù tôi có đến Phong Thị thì Nhật Báo Quần Chúng bên đó chắc cũng sẽ không thuê tôi đâu.”

Cố Nguyệt Hoài cong cong mắt, cười nói: “Ai nói là tôi đề nghị cô đi đến Nhật Báo Quần Chúng ở Phong Thị?”

“A?” Vạn Thanh Lam càng khó hiểu, ngoại trừ làm việc ở báo xa, cô ấy còn có thể làm gì?

Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt: “Thật ra, phố lương thực ở Phong Thị là do tôi thành lập, chỉ là bình thường tôi rất bận, không có thời gian ở lại Phong Thị, nếu như cô đồng ý đi, tôi có thể giúp cô sắp xếp một phần công việc.”

Cô nói rất thong dong, nhưng những lời ra khỏi miệng lại khiến Vạn Thanh Lam trợn mắt há hốc mồm.

Khi còn ở Nhật Báo Quần Chúng, các đồng nghiệp từng đến phố lương thực ở Phong Thị mua lương thực, nhưng khi đó cô ấy chưa bao giờ nói năng hay khoe mẽ cái gì, thật sự không nghĩ tới, bà chủ đứng đằng sau phố lương thực ở Phong Thị thế mà lại là người bạn tốt nhất của cô ấy, Cố Nguyệt Hoài?!

Tin tức này thật sự quá sốc, khiến Vạn Thanh Lam thật lâu vẫn không thể hồi phục tinh thần lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận