Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 559: Chương 559

Trên đường, Nguỵ Lạc không khỏi tò mò hỏi: “Sao cô khuyên được cô ấy vậy?”

Vạn Thanh Lam là người vô cùng cứng đầu và mù quáng, ai nói gì cũng không nghe, thế mà Cố Nguyệt Hoài vừa đi ra là đối phương đã chịu ra liền?

Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Chẳng khuyên gì cả, có thể là bản thân cô ấy đã nghĩ thông rồi.”

Quả thực là cô không nói gì cả, Vạn Thanh Lam vốn dĩ không phải là người tiêu cực, trong thời gian qua cô ấy hành hạ bản thân đủ khổ sở rồi, mấy câu nói của cô cũng chỉ là vài bậc thang xoa dịu cảm xúc, khiến cô ấy chấp nhận mở lòng, một lần nữa nghênh đón cuộc sống mới.

Nguỵ Lạc còn muốn nói điều gì đó, nhìn phía không xa, bà chợt giật mình: “Tiểu Hoàng? Sao cậu lại ở đây?”

Cố Nguyệt Hoài nhìn theo, quả nhiên nhìn thấp Hoàng Bân Bân đứng ở ven đường, ngập ngừng không tiến lên.

Thấy anh, cô không khỏi nhớ đến những lời Vạn Thanh Lam nói ra lúc cô ấy ôm cô khóc lóc: “Nguyệt Hoài, cô nói xem, tôi có phải tôi không có cái số đó không? Tại sao đường tình duyên lại không thuận như vậy? Bây giờ Hoàng Bân Bân cũng không chịu liên lạc với tôi, nhất định là anh ấy chán ghét tôi rồi.”

Vẻ mặt cô không hề thay đổi. Xảy ra chuyện thế này, Hoàng Bân Bân muốn chia tay cũng là điều hiển nhiên. Ngay cả khi không có chuyện gì xảy đến thì danh tiếng của Vạn Thanh Lam cũng thay đổi mất rồi, mỗi người đều có quyền được lựa chọn.

Tuy nói như vậy thì nhân cách của Hoàng Bân Bân phải được xem xét thêm nhưng cô không phải loại người vô đạo đức bức ép người khác.

Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Nguỵ Lạc, vẻ mặt Hoàng Bân Bân lập tức trở nên bối rối, sau một hồi do dự, anh tiến lên, hồi hộp hỏi: “Nguyệt Hoài, tổng biên tập, hai người mới rời khỏi nhà Thanh Lam à?”

Nguỵ Lạc nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài thẳng thắn gật đầu: “Ừ, không sao cả đâu, anh không cần đợi ở đây nữa, phải đi làm thì cứ đi đi. Người nhà anh không chấp nhận cho anh gặp lại Thanh Lam phải không? Có đôi khi nên cứng thì phải thật cứng, bằng không sẽ loạn cả lên, anh hiểu không?”

Nghe vậy, mặt mũi Hoàng Bân Bân trắng bệch, môi run rẩy, định thanh minh mấy câu, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời.

Cố Nguyệt Hoài kéo tay Yến Thiếu Ngu, vẫy tay nói: “Chúng tôi đi đây.”

Hoàng Bân Bân đứng như trời trồng, không đuổi theo, cũng không đến trước nhà Vạn Thanh Lam, chỉ kinh ngạc đứng một chỗ suy nghĩ điều gì đó một hồi lâu, sau đó lê bước nặng nề rời khỏi đây.

Nguỵ Lạc liên tục ngoái đầu lại nhìn về phía Hoàng Bân Bân. Khi thấy anh ta quay người rời đi, bà mím môi, thở dài.

Bà bật cười tự giễu, đàn ông đều như thế đấy, bà biết vậy từ lâu rồi, tại sao bà lại cảm thấy người khác sẽ không giống vậy nhỉ?

Đi tới một ngã ba, Cố Nguyệt Hoài quay đâu nói: “Chị Nguỵ, bọn em không tiễn chị về đâu, Hai ngày nữa là đám cưới, chị nhớ đến nhé. Bọn em phải đi mời người khác nữa, đến khi ấy thì gặp nhé.”

Nguỵ Lạc gật đầu cười, vẫy tay tạm biệt Cố Nguyệt Hoài rồi đi về hướng nhà mình.

*

Cố Nguyệt Hoài hếch mắt nhìn Yến Thiếu Ngu: “Anh không thấy tò mò về chuyện của Thanh Lam à?”

Cô thật sự khâm phục đối phương, im lặng đi cùng từ đầu đến giờ mà chẳng hó hé gì cả, không hiếu kỳ cũng chẳng hỏi dò, hoàn toàn không có ham muốn hóng hớt buôn dưa.

Yến Thiếu Ngu nhướng mày: “Tò mò gì cơ?”

Anh không quen người kia, không có hứng thú hóng chuyện người khác, hơn nữa chỉ cần nghe vài câu cũng đã có thể phân tích sơ bộ ra sự tình, hoàn toàn không cần phí tâm sức quan tâm, nếu dư thời gian thì lo nghĩ chuyện hôn lễ còn hơn.

Cố Nguyệt Hoài khẽ bật cười, không lên tiếng thêm, cùng Yến Thiếu Ngu tới bệnh viện huyện. So với Vạn Thanh Lam thfi Lý Tự Ngôn dễ mời hơn nhiều, vừa nghe tin cô kết hôn là ông ấy nói sẽ thu xếp công việc để qua tham dự ngay.

Trước khi tạm biệt, Cố Nguyệt Hoài cũng mời cả một vài người đồng nghiệp thân thiết trong bệnh viện.

Ra khỏi bệnh viện, hai người lại đến xã cung ứng một chuyến. Họ không gặp Diêu Mỹ Lệ nhưng lại vô tình được nghe một vài tin đồn.

Nhân viên bán hàng cho xã cung ứng vốn là một nghề ngon ăn”. Hai người đến đúng lúc mấy nhân viên bán hàng đang bàn tán về vị trí còn trống. Nói nữa nói mãi, bọn họ không khỏi nhắc tới việc Diêu Mỹ Lệ không đi làm, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ khinh thường.

Cố Nguyệt Hoài vô tình biết rằng Diêu Mỹ Lệ đã lấy chồng rồi, vả lại còn cưới lãnh đạo của xã cung ứng nữa!

Song, từ lời kể của các nhân viên bán hàng kia, cô cũng biết một vài tin tức nho nhỏ. Diêu Mỹ Lệ dính bầu nên mới lấy được vị lãnh đạo mập lùn kia, tên béo bị tham lam ấy cũng không phải người chồng tốt đẹp gì, lại còn từng qua một lần đò rồi.

Cứ như vậy, Diêu Mỹ Lệ nghiễm nhiên trở thành ả đàn bà ỷ thế cậy quyền.

Trong thời đại này, nước bọt là thứ có thể dìm c.h.ế.t người, Diêu Mỹ Lệ cũng biết tình hình của mình nên mới cố tình xin nghỉ dài hạn.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ cô gái dịu dàng phóng khoáng kia, khoé môi Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch lên. Tính cách con người mà cũng làm giả được, nói ra cũng thật buồn cười. Nếu cô ta không hao tâm tổn sức đu bám Lâm Cẩm Thư để hưởng lợi thì cũng sẽ không rơi vào tình cảm như bây giờ. Cô thật sự không hiểu, Lâm Cẩm Thư rốt cuộc có điểm gì thu hút đến thế?

Thật ra Cố Nguyệt Hoài cũng không hoàn toàn tập trung vào việc hóng chuyện, cô mua cả đống bao lớn bao nhỏ chẳng thiếu thứ gì. Lúc trả tiền phiếu, cô chưa kịp làm gì thì Yến Thiếu Ngu đã lẳng lặng móc ra những tờ tiền mới rinh rồi chìa tới.

Cố Nguyệt Hoài hơi lấy làm lạ, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, bỗng cảm thấy việc người đàn ông của mình giấu tiền riêng là điều hết sức vô lý.

Suy cho cùng thì anh đã đưa hết tiền trợ cấp cho cô rồi, anh không còn dư lại chút tiền nào mới đúng chứ, tại sao lại phóng tay chi tiêu thế này?

Đối mặt với ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, mí mắt Yến Thiếu Ngu hơi giật giật. Sau khi rời khỏi xã cung ứng, anh lập tức lôi ra một xấp tiền, đặt vào tay cô, hắng giọng bảo: “Anh định đưa chú Cố, nhưng em thấy rồi thì em cầm đi.”

Cố Nguyệt Hoài hơi buồn cười, cũng có chút ngạc nhiên: “Kiếm được tiền từ đâu?”

Chỗ này không phải một số tiền nhỏ, phải hơn mấy trăm tệ. Dựa theo mức tiền trợ cấp của Yến Thiếu Ngu thì anh ấy phải tiết kiệm vài năm mới tích đủ.

Yến Thiếu Ngu nắm tay, đặt lên môi, vẻ mặt ngại ngùng: “Ứng trước với chú Từ.”

Cố Nguyệt Hoài mím môi, cẩn thận đếm tiền, cất riêng một trăm tệ, mỉm cười: “Em lấy đủ sính lễ của anh rồi nhé.”

Cô nhét mấy trăm đồng còn lại vào tay Yến Thiếu Ngu, “Anh có tiền rồi thì lo tiền tiệc mừng nhé.”

Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, cất tiền đi rồi trầm giọng nói: “Đây không phải là sính lễ.”

Cố Nguyệt Hoài không nghe rõ, cô trịnh trọng cất một trăm đồng vào không gian Tu Di. Yến Thiếu Ngu là người không coi trọng vật chất, việc anh mặt dày mày dặn vay tiền Từ Xuyên Cốc đã chứng tỏ tấm lòng anh dành cho cô, cô phải giữ kỹ món tiền này.

Yến Thiếu Ngu im lặng, xách đồ lên, nói: “Bây giờ đi đâu?”

Cố Nguyệt Hoài thấy trời nhá nhem tối, đáp: “Đến Thư viện Kỷ Niệm đi, vẫn còn một người bạn cần được báo tin.”

Hai người ngoặt sang đường Hàng Độ, vừa dừng bước đã chạm mặt Trình Lăng.

“Đồng chí Cố?” Nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, Trình Lăng vui mừng ra mặt, nhưng khi thấy Yến Thiếu Ngu lại hơi kinh ngạc một chút.

Cố Nguyệt Hoài cười: “Đồng chí Trình Lăng, đã lâu không gặp.”

Kể từ khi nghỉ việc ở Nhật Báo Quần Chúng, cô không đi học lớp ban đêm, nữa. Trình Lăng phải chăm sóc các em, bình thường cũng rất ít có cơ hội rời khỏi công xã Hoàng Oanh, hai người đúng là đã lâu chưa gặp lại nhau.

“Đúng vậy, lâu lắm rồi chưa gặp, vị này là?” Trình Lăng hơi ngạc nhiên.

Yén Thiếu Ngu chìa tay ra, bắt tay với Trình Lăng, giọng nói lãnh đạm: “Xin chào, Yến Thiếu Ngu.”

“Xin chào, Trình Lăng.” Không hiểu vì sao, Trình Lăng lại có cảm giác hơi căng thẳng,cảm thấy người thanh niên kia trạc tuổi mình nhưng rất khó gần. Khí thế của đối phương quá mạnh mẽ, chỉ bắt tay thôi mà lòng bàn tay Trình Lăng cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận