Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 566: Chương 566

Cố Nguyệt Hoài cố ý đi ở cuối cùng, nhìn Cố Đình Hoài ngồi ở trong sân, đến gần một bước, thấp giọng nói: “Anh cả, anh để ý đến Điền Tĩnh một chút. Nếu cô ta có động thái gì thì lập tức báo cho em biết.”

Cố Đình Hoài gật đầu, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc anh ấy đến thành phố Phong, Cố Nguyệt Hoài đã từng nói cho anh ấy biết, mục đích chủ yếu là để xem Điền Tĩnh. Nếu như cô ta đến thành phố Phong thì phải buông bỏ tất cả mọi việc, trước tiên nói động tĩnh của Điền Tĩnh cho cô biết, chỉ là không ngờ cô ta lại về quê.

Cố Nguyệt Hoài dặn dò xong thì quay đầu trở về phòng, ở cửa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang chờ cô. Cô tỏ vẻ anh cứ yên tâm, rồi bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đã từ xa chạy tới đưa đồ, cũng phải nhiệt tình chiêu đãi một phen.

*

Bên kia, Phan Ngọc Lương ôm eo Điền Tĩnh, đi về phía chỗ chăn nuôi.

Vẻ mặt anh ta giận dữ, giọng điệu cũng thêm vài phần oán giận: “Đúng là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, anh đã sớm nói với em là ở thủ đô dưỡng thai đi, mà em lại không nghe, cứ muốn chạy về để bị người ta xem thường. Tiểu Tĩnh, em cũng sắp sinh rồi, chúng ta mau chóng về thôi.”

Điền Tĩnh dừng bước, quay đầu nhìn Phan Ngọc Lương, đáy mắt lạnh lẽo: “Anh đừng quên mục đích em trở về.”

Phan Ngọc Lương hơi khựng lại, mím môi nói: “Anh biết em trở về để báo thù, nhưng tại sao lại phải làm ở giờ phút quan trọng này? Em sắp sinh con rồi, sao không đợi sinh xong rồi về?”

Anh ta lộ vẻ mặt khó hiểu, cánh tay ôm eo Điền Tĩnh cũng hơi cứng ngắc.

“Anh đang trách em sao?” Điền Tĩnh đưa tay vuốt cái bụng nhô lên của mình, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái. Ánh mắt cô ta đung đưa, nhẹ nhàng tựa đầu vào trước n.g.ự.c Phan Ngọc Lương, cụp mắt xuống, che đi vẻ lạnh buốt ở nơi đáy mắt.

Phan Ngọc Lương không cưỡng nổi cơ thể nõn nà mềm mại trong lòng, cùng dáng vẻ dịu dàng ăn nói nhỏ nhẹ.

Anh ta khẽ thở dài, vuốt ve tóc của Điền Tĩnh, thấp giọng nói: “Anh biết em hận Cố Nguyệt Hoài, nếu không vì cô ta, em cũng sẽ không gặp nhiều cực khổ như vậy. Tuy nhiên chuyện gì cũng cần phải có quá trình. Em yên tâm, có anh ở đây, nhất định sẽ không để cho cô sống tốt!”

Khi nói những lời này, Phan Ngọc Lương nói chắc như đinh đóng cột, làm bộ hứa hẹn.

Khóe môi Điền Tĩnh nhếch lên một tia châm chọc, lời nói ra khỏi miệng lại rất dịu dàng, chứa một chút tủi thân: “Thật sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi em thấy anh ngẩn ngơ trước cô ta. Ngọc Lương, anh thích người đẹp nhất, anh sẽ không bị cô ta quyến rũ chứ?”

Phan Ngọc Lương sửng sốt một chút, chợt ho khan ấy tiếng, anh ta thật sự không ngờ vừa rồi sự thay đổi trong nháy mắt mà cũng bị Điền Tĩnh bắt được, lúc này cười mỉa nói: “Tiểu Tĩnh, em thật biết nói đùa, đối với anh mà nói, chỉ có em là người đẹp thôi.”

Anh ta cười ha ha mấy tiếng, Điền Tĩnh cũng không nhéo mãi không thả: “Chúng ta mau đi tìm bí thư chi bộ thôi.”

Phan Ngọc Lương thở phào nhẹ nhõm, hai người bước nhanh đến chỗ chăn nuôi.

*

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài vừa làm cơm trưa vừa rồi, Cố Đình Hoài đã vội vàng vào phòng, nháy mắt với cô.

“Mọi người ăn trước đi, không cần chờ em.” Cố Nguyệt Hoài nói xong thì đi ra cửa.

Kỷ Vĩ Cần quay đầu nhìn lại: “Chị dâu đi đâu vậy?”

“Mọi người ăn đi, tôi ra ngoài xem.” Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe lên, đứng dậy đi theo.

Yến Thiếu Ly bưng canh, quay đầu lại thấy thiếu mất hai người: “Chuyện gì thế? Hai người này cứ ra vẻ bí mật.”

Lăng Gia lại có điều suy đoán nhưng lúc này không cần phải nói ra, anh ấy bèn nói sang chuyện khác: “Đừng quan tâm đến bọn họ, mau lại ngồi, chúng ta tiếp tục trò chuyện chuyện vừa rồi, Lý Nhĩ Tân thật sự được chị ba cứu về sao?”

……

Cố Nguyệt Hoài vén rèm ra cửa thì thấy Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương ở sân bên cạnh.

Hơn một năm không có người ở, lúc này trong sân của nhà họ Điền đã sớm mọc đầy cỏ dại, buổi tối hai người bọn họ muốn ở nhà bên cạnh là điều không thể nào. Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm một lát, bỗng Yến Thiếu Ngu đi ra.

Đôi mắt hẹp của anh hơi nheo lại, nhìn về phía Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương, trong mắt lóe ra tia lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Em định làm thế nào?”

Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài rất bình tĩnh, cũng rất nhạt rất nhạt: “Xảy ra tai nạn xe cộ, hẳn là cách rất tốt nhỉ?”

Cô không có ý định ra tay vào đêm khuya yên tĩnh, có năng lực chữa trị ở đây, cho dù cô có quang minh chính đại g.i.ế.c người, cũng không ai có thể phát hiện. Huống chi trước là g.i.ế.c người trước công chúng, ai cũng không có cách nào hoài nghi đến cô, như vậy càng thỏa đáng hơn.

Nhưng cô cũng không hy vọng bại lộ năng lực chữa trị có thể khống chế cỏ cây này, điều này thực sự nghe hơi rợn người. Chỉ sợ chân trước Điền Tĩnh vừa chết, chân sau bộ phận có liên quan sẽ tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử điều tra, cho nên vừa rồi cô mới không ra tay.

Vừa muốn lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Điền Tĩnh không một tiếng động, lại không thể khiến cho người có ý đồ chú ý tới, còn phải bài trừ hiềm nghi của mình.

Ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nếu nói Điền Tĩnh có quan hệ không hòa thuận với ai, chỉ sợ ai cũng sẽ nói ra tên của cô. Cho nên cô nhất định phải có đầy đủ chứng cớ vắng mặt, để cho một giọt nước bẩn nào cũng không thể hắt lên người cô được.

Cô đã nghĩ, xe hư người c.h.ế.t là kết quả tốt nhất, cũng thuận tiện nhất.

Đêm nay Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương không thể nào ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, bọn họ sẽ lái xe rời đi. Khi đó, chính là cơ hội tốt nhất để ra tay, lần này, cô tuyệt đối sẽ không để cho Điền Tĩnh còn sống sót rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Mặc dù cô ta có thể lần nữa sống lại, tỉnh lại trên cơ thể người khác, cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Cô ta sống một lần, cô sẽ g.i.ế.c một lần! Kiếp này, cô có rất nhiều thời gian để tiêu tốn đến cùng với cô ta.

Trong đôi mắt đẹp của Cố Nguyệt Hoài lan tràn ra độ cong nguy hiểm, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt trên bóng dáng của Điền Tĩnh.

Điền Tĩnh vốn dĩ đang tranh luận với Phan Ngọc Lươn, dường như cảm nhận được ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, quay đầu lại. Khi đối diện với tầm mắt lạnh như băng của cô, đầu tiên là cứng đờ, rồi chợt lộ ra một nụ cười gần như khiêu khích.

“Tiểu Tĩnh, nơi này bẩn quá, chúng ta vẫn tới nhà khách thì hơn.” Phan Ngọc Lương nhìn bốn phía với vẻ mặt chán ghét, anh ta có xuất thân giàu sang, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống cơm bưng nước rót, nào có sống ở nơi như thế này?

Điền Tĩnh hoàn toàn không để ý đến lời anh ta nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, đối diện với cô.

Tay cô ta vỗ về cái bụng, đứa nhỏ trong bụng dường như cũng phát hiện ra, nhúc nhích một chút. Cô ta bỗng nhiên nở nụ cười, hai mắt dâng lên màu nhiệt huyết, trong mắt hiện lên vẻ mèo đùa bỡn chuột: “Cá cắn câu rồi.”

“Tiểu Tĩnh, em nói gì?” Phan Ngọc Lương nhìn Điền Tĩnh, có chút không nghe rõ.

Điền Tĩnh từ từ thu hồi cảm xúc, nói: “Không có gì, em nói là dọn dẹp một chút, buổi tối ở lại đây.”

“Ở lại đây?” Phan Ngọc Lương cao giọng, giọng điệu tràn đầy kháng cự: “Nơi này dơ dáy bẩn thỉu, không nói đến chuyện toàn là bụi bặm, ngay cả cửa sổ cũng bị lọt gió. Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng đến ván giường lẫn đệm chăn cũng không có, ở thế nào được?”

Điền Tĩnh nhíu mày, nhìn về phía ánh mắt cự tuyệt của anh ta, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Ngọc Lương, trên xe chúng ta có mang đệm giường mà, anh đã quên rồi à. Đây là nơi em ở từ nhỏ, em không muốn rời khỏi nơi này, anh ở cùng với em được không?”

Phan Ngọc Lương trì trệ, có chút tiến thoái lưỡng nan, một lúc lâu, chỉ có thể ép buộc mình gật đầu.

Lúc này, trong lòng anh ta mơ hồ có chút hối hận, sớm biết đã không đi theo, anh ta cũng chưa từng chịu thiệt thòi như thế này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận