Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 567: Chương 567

Yến Thiếu Ngu vẫn đứng bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Điền Tĩnh, anh nói: “Người đến không có ý tốt.”

Ngược lại Cố Nguyệt Hoài rất bình tĩnh, cũng không bởi vì sự khiêu khích kia mà có thay đổi, cô nói: “Điền Tĩnh vẫn là một người rất có phúc, mục đích của cô ta quá rõ ràng, nếu đã lựa chọn trở về, vậy thì chắc chắn đã có cách để ngăn được em.”

Yến Thiếu Ngu nhíu chặt mày lại, lần đầu anh gặp Điền Tĩnh không có lấy nửa phần xem trọng, cũng chưa từng nghĩ người này lại khó giải quyết đến thế.

“Không phải cô ta đã từng kết hôn với Tống Kim An ư, tại sao lại...” Đối với điểm này, Yến Thiếu Ngu cũng có chút hoài nghi.

Cố Nguyệt Hoài mím môi, lắc đầu nói: “Mọi chuyện vẫn sẽ thay đổi, giống như nhà họ Cố. Về phần Điền Tĩnh, cô ta vẫn luôn là một dị loại, đột nhiên nhập vào cơ thể của Điền Tĩnh thật sự, nên em nghi ngờ cô ta là cô hồn dã quỷ. Tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán, về phần cô ta rốt cuộc là cái gì, che là không thể có được đáp án. Đương nhiên, những thứ này cũng không quan trọng.”

Cố Nguyệt Hoài thấp giọng nói, năng lực chữa trị tràn vào lòng đất, chờ Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương lên xe.

Sau khi trải qua cuộc chiến tranh tiền tuyến, năng lực chữa trị của cô cũng mạnh mẽ hơn, gần như có thể bao trùm toàn bộ đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Dưới tình hình này, Điền Tĩnh muốn bình an rời đi là chuyện không thể nào, cô ta nhất định phải chết.

Nhưng rất nhanh lông mày của Cố Nguyệt Hoài đã nhíu lại, bởi vì Phan Ngọc Lương lại bắt đầu quét dọn căn nhà bên cạnh.

Yến Thiếu Ngu cũng nhíu mày: “Xem ra tối nay bọn họ sẽ ở lại đây.”

Anh thật sự cảm thấy Điền Tĩnh có chút thủ đoạn, mặc dù anh chưa từng tìm hiểu tính tình Phan Ngọc Lương như thế nào, nhưng bản tính của cậu chủ cô chủ có gia thế hiển hách ở thủ đô như thế nào thì anh vẫn hiểu rõ hơn ai hết

Phan Ngọc Lương có thể vì Điền Tĩnh mà ở nơi này, rõ ràng anh ta là thật lòng.

Cố Nguyệt Hoài thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi trong nhà truyền đến tiếng gọi: “Anh cả chị dâu! Mọi người mau vào ăn cơm thôi!”

Yến Thiếu Ngu trầm ngâm một lát, nắm tay Cố Nguyệt Hoài nói: “Về trước đi.”

Cố Nguyệt Hoài cũng không cố chấp, khẽ ừ một tiếng, nhấc chân vào trong nhà. Về phần Cố Nguyệt Hoài, có lá cỏ xung quanh, cùng với rễ cây chằng chịt dưới lòng đất đang theo dõi, cũng sẽ không để người ta lặng lẽ chạy thoát.

Nếu bọn họ muốn ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, vậy tìm cơ hội thích hợp để diệt trừ cũng không phải là việc khó.

Hai người trở về, cũng không ai hỏi gì nhiều, trên bàn cơm toàn là tiếng khen ngợi của Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần. Một bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ, ăn xong, Cố Nguyệt Hoài thu dọn hai gian phòng, để cho bọn họ ở lại.

Đồ vật trong sân cũng đã được mang vào, Yến Thiếu Ly lôi kéo Bạch Mân đi sắp xếp đồ hết vui phấn khởi.

Yến Thiếu Ngu thì kéo Cố Nguyệt Hoài trở về phòng, đưa rương mà Kỷ Vĩ Cần đưa cho cô.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

Đôi mắt của Yến Thiếu Ngu hơi nheo lại: “Nhà họ Yến có vài thứ, giao cho em giữ.”

Nói xong, anh mở cái rương ra, bên trong đặt một xấp giấy tờ, bao gồm mấy phần khế đất, huân chương, cùng với tiền giấy một cách ngay ngắn. Đồ vật trong rương này, có giá trị không nhỏ.

Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt: “Còn tưởng nhà họ Yến đã sa sút nghèo khó như mọi người nghĩ, không ngờ anh còn giấu tiền riêng.”

Yến Thiếu Ngu bật cười, yên lặng một lát, rồi nói: “Không phải anh giấu, là mẹ của anh để lại.”

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài có chút im lặng, rồi cô định lên tiếng nói một tràng an ủi anh, nhưng Yến Thiếu Ngu lại lên tiếng trước: “Số tiền này là giữ lại cho Thiếu Ương và Thiếu Ly dùng để học tập sinh sống, nếu sau này xảy ra chuyện gì, còn cần phải giao phó cho em.”

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài có chút u ám, tức giận trừng anh một cái. Đóng rương lại một cái “Bốp”, trả lại cho anh.

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chuyện này em mặc kệ đấy, em mới mười chín tuổi, mà phải giúp anh chăm sóc các em sao? Có chuyện gì anh tự mình quyết định đi, đừng nói với em.” Cố Nguyệt Hoài tự mình lên giường, đắp kín chăn, nhắm mắt cảm nhận động tĩnh kế bên nhà.

Cô mà có thời gian nghe Yến Thiếu Ngu nói nhảm, chẳng thà quan sát Điền Tĩnh nhiều hơn.

Hơn nữa, kiếp trước không có cô ở đây, Yến Thiếu Ngu vẫn sống đến cuối cùng, chứ đừng nói là hiện tại.

Cô làm quân y, chắc chắn sẽ đi theo anh một tấc cũng không rời, chỉ cần giữ lại một hơi thở, năng lực chữa trị cũng sẽ khiến anh bình yên vô sự, lời “ủy thác” như vậy cô thật sự không có thích nghe.

Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, khẽ cười lắc đầu, dịu dàng tới gần một chút: “Thế này đi, coi như anh đã nói sai. Em giúp anh bảo quản trước, dù sao em cũng là kho lưu trữ di động, đặt ở chỗ em thì anh mới yên tâm.”

Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài co rút, mở mắt nhìn anh, không nói gì nữa, im lặng cất rương vào trong không gian Tu Di.

Yến Thiếu Ngu hỏi: “Bên Điền Tĩnh thế nào rồi?”

Cố Nguyệt Hoài rũ mí mắt: “Còn đang thu dọn.”

Yến Thiếu Ngu nghĩ đến hành vi hôm nay của Điền Tĩnh, trầm ngâm nói: “Cô ta có chút kỳ lạ, cần phải cẩn thận.”

“Đúng là có thay đổi rất lớn.” Nói đến Điền Tĩnh, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày. Thời gian một năm không gặp, phải nói khả năng che giấu cảm xúc của Điền Tĩnh đã tăng lên gấp mấy lần, quả thật cô cũng cảm giác được sự ác ý nồng nặc đến từ cô ta.

Nguyệt

Chẳng qua, một phụ nữ có thai, có chỗ nào có thể uy h.i.ế.p được cô, chẳng lẽ là dựa vào Phan Ngọc Lương sao?

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt lại, yên lặng phủ định suy đoán này. Điền Tĩnh sẽ không ngây thơ như vậy, hơn nữa Phan Ngọc Lương cũng không phải là người hung ác có bụng dạ nham hiểm, nếu muốn lợi dụng anh ta... Cũng chỉ có đứa bé trong bụng cô ta.

Mặt Cố Nguyệt Hoài chợt bừng sáng, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, người nọ dường như cũng nghĩ tới điểm này, cau mày nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ vì diệt trừ em mà lúc lâm bồ lại trở về nông thôn, Điền Tĩnh này, xem ra thật sự hận em đến chết.”

“Nhưng phải lợi dụng đứa nhỏ như thế nào?” Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ nổi lên nghi ngờ, hẳn là Điền Tĩnh biết rất rõ, giữa hai người bọn họ là mối quan hệ không c.h.ế.t không thôi. Dựa vào điều gì mà cô ta cho rằng cô sẵn lòng tiếp cận cô ta, cho cô ta có cơ hội uy h.i.ế.p đổ tội?

Yến Thiếu Ngu híp mắt, trầm tư một lát, đôi mắt đen đột nhiên sắc bén hơn.

Anh nói: “Cô ta biết em sẽ ra tay với cô ta, e là đã nổi lên tâm tư dụ em vào tròng. Nếu không tự dưng sao lại ở trong căn nhà hoang phế cách vách, cô ta là đang tự tạo cơ hội cho em.”

Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu dần trở nên lạnh lẽo, nhếch môi: “Điền Tĩnh đang xem anh với em là kẻ ngốc.”

Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng điệu bình tĩnh đến dọa người: “Gậy ông đập lưng ông? Vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, ngược lại em cũng muốn xem cô ta cất giấu tâm tư xấu xa gì, có thể lợi dụng đứa nhỏ trong bụng làm nên trò trống gì.”

Cô có năng lực chữa trị, Điền Tĩnh hoàn toàn nhận thức được, trước thực lực tuyệt đối, dù là âm mưu thủ đoạn gì cũng đều là vô ích.

Yến Thiếu Ngu gật đầu, nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng kỳ dị của Điền Tĩnh, vẫn nói: “Không nên tới gần, cẩn thận là trên hết.”

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, tiếp tục cảm nhận động tĩnh ở sân bên cạnh, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vận dụng năng lực chữa trị cần phải một kích g.i.ế.c chết. Cô không làm tổn thương người vô tội, Phan Ngọc Lương chỉ vô tình vạ lây, cô sẽ không g.i.ế.c anh ta.

Nhưng nếu Phan Ngọc Lương vướng tay vướng chân, tự nguyện trở thành con d.a.o trong tay Điền Tĩnh, vậy cô cũng sẽ không mềm lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận