Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 487: Chương 487

Ngón tay Chu Phong co giật, nghĩ tới cơn thịnh nộ của nhà họ Hoàng, ông ta lạnh lùng nói: “Biên tập Cố có chỗ chống lưng vững chắc rồi hả?”

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi cười khẩy, cùng ngồi xuống đối diện với Chu Phong và Thôi Hoà Kiệt. Cô đến Nhật Báo Quần Chúng không phải là để kẻ khác chà đạp. Bọn họ không tìm đến gây phiền hà thì thôi, nếu đã đến thì cô thà mất việc cũng không cho người ta bắt nạt mình.

Cô thản nhiên gẩy ngón tay, bình tĩnh nói: “Nói hay lắm. Ông cũng biết tôi là người được quân khu thứ tám sắp xếp vào đây, thủ trưởng Từ là chỗ dựa của tôi, tôi tự thấy bản thân có bản lĩnh đòi sự công bằng cho chính mình. Sao nào, hôm nay hai vị đến đây là để hỏi tội tôi sao?”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng đánh thép này khiến Chu Phong bị chẹn họng đến mắc nghẹn.

Ông ta cau mày nhìn Cố Nguyệt Hoài, đây mà là nữ đồng chí mới gặp mặt lần đầu à? Rõ ràng là con nhím đ.â.m thủng tay!

Ông ta quay họng pháo về phía Ngụy Lạc: “Tổng biên tập Nguỵ, bà là người hiểu chuyện. Địa vị của nhà họ Hoàng ở thủ đô có địa vị vô cùng quan trọng. Chưa cần nhắc tới đơn vị nho nhỏ ở huyện lị của bà, thậm chí tổng bộ Nhật Báo Quần Chúng cũng có dám làm ăn kiểu thích đưa tin về ai là cho đăng báo về người đó hay không?”

“Tôi không ngại nói thẳng với bà, Hoàng Thịnh nhất định sẽ rời khỏi huyện Thanh An một cách bình yên vô sự.

“Nhưng, bài báo kia chắc chắn sẽ bị báo cáo với bên trên. Cơn thịnh nợ của những cấp trên đó không phải là thứ mà một tổng biên tập như bà có thể chịu nổi. Nghe tôi khuyên một câu đi, hãy viết thêm một bài báo cứu vẫn danh tiếng của Hoàng Thịnh đi!”

“Còn đám người ngoài kia nữa, mau đuổi bọn họ đi, đúng là lũ ruồi nhặng gặp được thịt tanh mà!”

Chu Phong biết Cố Nguyệt Hoài là người khó đối phó, ông ta không định nhiều lời với cô mà thẳng thắn bàn bạc với người có tiếng nói quyết định.

Huyện Uỷ và Nhật Báo Quần Chúng xưa nay luôn có quan hệ hợp tác với nhau. Nếu nhân danh cơ quan nhà nước để làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị coi là liên đới kỷ luật. Nhưng lúc này ông ta không thể nói rõ ra được, chờ đến khi Ngụy Lạc giải quyết êm xuôi vụ của Hoàng Thịnh thì hẵng bàn sau.

Ngay khi ông ta lên tiếng, nụ cười trên môi Ngụy Lạc cũng dần nhạt đi.

Bà khẽ thở dài một hơi, chống tay lên trường kỷ gỗ, nhẹ nhàng nói: “Tổ trưởng Chu khéo đùa. Tuy chỉ là một tổng biên tập nhỏ nhoi, nhưng tôi có thể đi đến trình độ hôm nay và có được tư cách thương lượng với tổ trưởng Chu, đều là do tôi là người thực dụng.”

“Nhật Báo Quần Chúng phải nuôi sống công nhân viên chức, nếu không bán được báo, không kiếm ra tiền thì tổ trưởng Chu có phát lương thay tôi không?”

“Về phần Hoàng Thịnh à, tôi xúi bẩy cậu ta g.i.ế.c người hay sao? Hay là tôi sai cậu ta đi h.i.ế.p dâm phụ nữ, ép người ta phải treo cổ tự tử? Tôi chỉ là người thuật lại chân tướng sự việc mà thôi. Cơn giận của nhà họ Hoàng sẽ ập xuống đầu tôi sao?”

“Hôm nay ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn tiếng tốt cho cậu ta đâu. Tổ trưởng Chu nghĩ cách khác thì hơn.”

Ngụy Lạc vốn muốn cười cầu hòa để cho qua chuyện này. Bà không ngờ thái độ của Chu Phong lại ngang ngược như thế, ông ta để lộ rõ bộ mặt thật, nóng lòng tìm kẻ chịu tội thay. Sự tịnh đã tới nước này, bà biết cứu vãn kiểu gì đây?

Tội danh của Hoàng Thịnh đã hoàn toàn được chứng thực. Nếu Nhật Báo Quần Chúng đăng bài vớt vát thể diện cho cậu ta thì chẳng khác nào toà soạn tự vả ngược vào mặt mình.

Bà làm tổng biên tập Nhật Báo Quần Chúng biết bao năm qua, bà có thể từ chức để xoa dịu cơn thịnh nộ của nhà nhà họ Hoàng, không làm liên luỵ đến đơn vị. Nhưng, nếu bà tẩy trắng cho Hoàng Thịnh thì tức là cũng đang huỷ hoại danh tiếng tốt trong bao năm qua của tòa soạn này. Bà tuyệt đối không chấp nhận điều đó.

Do đó, Chu Phong đã nghĩ sai rồi, bà không thể nuốt trôi cơn uất ức hèn nhát này đâu.

Giọng nói của Ngụy Lạc êm dịu nhưng cũng rất lãnh đạm, tràn đầy khí thế. Âm thanh vang vọng trong văn phòng không lớn này, khiến bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Chu Phong không ngờ người luôn nhún nhường, không bao giờ làm mất lòng nhau như Ngụy Lạc lại ra quyết định đanh thép như thế này, khiến ông ta trở nên hoảng hốt tột độ. Nếu Ngụy Lạc không giúp thì kết cục của sự việc này sẽ đi đến đâu đây?

Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngac, cô thực sự không ngờ Ngụy Lạc lại trở mặt với Chu Phong một cách quyết đoán như vậy.

 

Nhận thấy cơn giận của Chu Phong đang bốc lên bừng bừng, Thôi Hoà Kiệt có cảm giác da đầu tê dại. Ông bố vợ này của anh ta bình thường luôn tỏ vẻ hiền lành nhưng thực ra không dễ đối phó chú nào. Nếu không thì làm sao ông ta có thể ngồi lên ghế tổ trưởng tổ truyền thông Huyện Uỷ chứ?

“Tổng biển tập Nguỵ, bà vẫn muốn dồn nhau vào ngõ cụt à?”Câu nói của Chu Phong tràn đầy sự lạnh lùng và sặc mùi m.á.u tanh.

Nếu Ngụy Lạc không biết điều như thế thì ông ta cũng chẳng che đậy cho bà nữa. Chu Phong vốn có chút tiếc nuối cho người đàn bà duyên dáng mặn mà này, nhưng từ nay ông sẽ khiến bà ta phải trả giá đắt vì sự lựa chọn ngu ngốc này!

Cố Nguyệt Hoài ung dung nói: “Tổ trưởng Chu đang uy h.i.ế.p người khác hả? Ông xem như tôi không tồn tại thế? Tổng biên tập yên tâm, nếu bà xảy ra chuyện gì thì ngay ngày hôm sau, khắp đường lớn ngõ nhỏ trong cả huyện Thanh An này đều sẽ biết chuyện tổ trưởng Chu Phong bức ép bà.”

“Cô!” Người như Chu Phong gặp phải Cố Nguyệt Hoài quả thực rất giống kẻ cắp gặp bà già.

Từ khi gia nhập quân khu thứ tám, cô là một con nhím ngang bướng, là một khúc xương khó gặm. Việc thủ trưởng quân khu tự tay đóng dấu vào thư giới thiệu đủ để chứng tỏ ông ấy coi trọng Cố Nguyệt Hoài đến mức nào. Vả lại, y thuật của cô thực sự khiến lòng người chấn động.

Thủ trưởng quân khu thứ tám là nhân vật đẳng cấp đến nhường nào, đó hoàn toàn không phải người mà một tổ trưởng tổ truyền thông như ông có thể đắc tội.

“Tôi thì sao?” Cố Nguyệt Hoài cười tít mắt, trưng ra vẻ mặt nhơn nhơn “ông làm gì được tôi”.

Chu Phong khẽ run lên, khuôn mặt nặng nề dần có phần dữ tợn.

Ngụy Lạc ở bên cạnh nghe vậy cũng thấy hả hê, cười hùa theo: “Chắc là tổ trưởng Chu không có ý đó đâu, đúng không tổ trưởng Chu? Cơ mà cảm ơn Tiểu Cố nhé, có lời này của cô thì tôi yên tâm được rồi.”

Chu Phong gần như c.h.ế.t lặng trước màn tung hứng của hai người này. Bình thường ông ta không phải người thiếu kiên nhẫn, nhưng trước mắt bên thủ đô đang gây áp lực cho ông ta, bộ trưởng Hoàng cũng nói sẽ đích thân đến huyện Thanh An. Đến lúc ấy, tổ trưởng tổ truyền thông phụ trách thanh niên trí thức xuống nông thôn sẽ không chịu trách nhiệm nổi. Rất khó để nói liệu ông ta có giữ được chiếc ghế quan này hay không.

Khi bầu không khí lặng ngắt như tờ, có người bỗng gõ cửa văn phòng: “Tổng biên tập, có người tìm bà.”

Chân mày Ngụy Lạc khẽ động đậy, hôm nay là ngày tốt gì đây? Liên tiếp có người tìm tới cửa.

Bà tiến lên mở cửa, nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Đồng chí Lâm?”

Lâm Cẩm Thư nở nụ cười khách sáo, gương mặt dịu dàng xinh đẹp ánh lên vẻ áy náy, nói: “Tổng biên tập Nguỵ, xin lỗi vì tôi đã đường đột đến đây làm phiền bà thế này. Đây là chút quà mọn, xin bà đừng từ chối.”

Vào những năm 1970, trình độ học vấn của người dân vẫn chưa cao lắm thì phong thái của Lâm Cẩm Thư chắc chắn là điều vô cùng khác biệt.

Ngụy Lạc cảm thấy hơi khó hiểu. Tuy bà có qua lại với công xã Hoàng Oanh, cũng biết thư ký phu nhân này nhưng hai người không hề quen nhau.

Tuy vậy, bà vẫn cười đáp lại: “Đồng chí Lâm có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng khách sáo.”

Lâm Cẩm Thư thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Tôi đến để xin nghỉ cho con gái tôi. Trưa nay nhà tôi có một buổi tiệc hết sức quan trọng, nhưng vì nó đang giận dỗi tôi nên không chịu tham dự. Hết cách rồi, tôi đành phải đích thân tới đây một chuyến thôi.”

Ngụy Lạc ngạc nhiên: “Con gái? Con gái đồng chí Lâm cũng làm việc ở Nhật Báo Quần Chúng chúng tôi ư?”

 

Theo lý mà nói, nếu có cha là Tần Vạn Giang, con gái của ông ta dù có khiêm tốn đến đây cũng sẽ có người tới thông báo cho bà biết và yêu cầu bà đề bạt cất nhắc cho đối phương. Nhưng đã qua một thời gian lâu như vậy mà bà chưa thấy ai có hoàn cảnh giống vậy!

“Vâng, con gái tôi, Cố Nguyệt Hoài.”

 

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận