Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 221: Quê hương.

Hậu sơn Huyện học.

Bây giờ đang tiết Thanh Minh, bia mộ của Từ Bá Viễn dưới sự kêu gọi của quan phủ địa phương và sức lực chung của bách tính, đã được trùng tu lại, hiện ra một cảnh tượng trang nghiêm. Tấm bia mộ bằng đá xanh vuông vắn, đỉnh tròn đế vuông, xung quanh đã có người sớm đặt lên các lễ vật cúng tế như hoa tươi và trái cây.

Từ Bá Viễn khi còn sống nghĩa liệt, sau khi mất được triều đình biểu dương, nay đã trở thành một tấm gương anh liệt nổi danh tại Sở Ấp.

Hiện giờ mỗi khi đến hai kỳ tế lễ xuân thu, Huyện học đều tổ chức cho học trò đến bái tế vị tiên sư không khuất phục trước cường bạo này.

"Ta cứ tưởng chúng ta đã đến sớm lắm rồi, hóa ra còn có người đến sớm hơn cả chúng ta!" Trình Duệ cúi xuống bày hoa quả cúng, vừa làm vừa lẩm bẩm.

Ánh mắt của Khuất Nguyên Đình nhìn vào tầng tầng lớp lớp lễ vật kia, một hồi lâu mới thu lại, khẽ lắc đầu, tự cười khổ.

Hắn đang nghĩ gì vậy?

Hắn vì cớ gì lại nghĩ rằng, có thể nhìn thấy dấu vết của Linh Phủ ở đây?

Đúng là hắn quá si tâm vọng tưởng rồi.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, ngoài việc quản lý chuyện muối sắt, hắn chủ yếu làm hai việc.

Một là báo thù. Hai là âm thầm chăm lo cho cuộc sống của Cù thị ở Sở Ấp.

Năm ngoái vào thời điểm này, hắn cũng đã đến. Nhưng hắn biết, nếu mình xuất hiện trước mặt Cù thị, nhất định sẽ khiến bà thêm đau lòng. Thảm kịch xảy ra với Linh Phủ, hắn chính là kẻ tội đáng muôn chết.

Từ khi đứng lên lại một lần nữa, điều duy nhất níu giữ hắn chính là quyết tâm báo thù kẻ địch mạnh hơn hắn gấp mười lần!

Hoàng thân thì sao? Vương gia thì thế nào?

Hắn nhất định phải chứng kiến Thịnh vương thất bại thảm hại, con cháu chịu vạ lây!

Vì vậy, dù những ngày trong cung cấm hắn sống như đi trên băng mỏng, hắn vẫn cẩn thận bày bố kế hoạch của mình, từng bước kéo kẻ địch mạnh kia xuống vực sâu vạn kiếp bất phục…

Đến tháng thứ tám sau khi hắn rời cung, cuối cùng hắn cũng đạt được mục đích, chuyện Thịnh vương cấu kết ngoại bang, tư đúc tiền tệ bị điều tra ra. Thịnh vương bị phán tội ý đồ mưu phản, Hoàng đế Đại Tuyên vì không nỡ huynh đệ tương tàn nên không ra lệnh g.i.ế.t ông ta, mà chỉ hạ chỉ giam cầm Thịnh vương trong phủ.

Nhưng Thịnh vương không chịu gò bó, chẳng những công khai nhục mạ Hoàng đế mà còn lén cùng thế tử thi hành thuật vu cổ nguyền rủa Tuyên Đế. Tuyên Đế nổi giận, lập tức hạ chỉ ban c.h.ế.t cho Thịnh vương và nhi tử ông ta, còn lại thì tịch biên tài sản, đày đi biên cương.

Thế là, Thịnh vương phủ từng một thời hiển hách bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn. Ngay cả đứa cháu đích tôn duy nhất tám tuổi của Thịnh vương cũng không thoát khỏi tai họa, c.h.ế.t yểu trên đường bị đày vì bệnh ngã nước.

Khi biết được tất cả, tâm trạng của Khuất Nguyên Đình cũng không vì vậy mà nhẹ nhõm hơn. Hắn biết, trong cuộc hủy diệt Thịnh vương gia lần này, Lư tam công tử, kẻ đã kế nhiệm Lư Vũ Nghị và trở thành Tiết độ sứ Vũ Tuyên, đã đóng vai trò vô cùng quan trọng.

Nhưng dù sao đi nữa, kẻ địch của hắn cuối cùng cũng đã tan biến thành tro bụi, nhưng nàng thiếu nữ linh động tựa tiên nữ trong tim hắn, cũng chẳng bao giờ quay lại được nữa…

Quãng đời còn lại của hắn sẽ chìm trong nỗi thương nhớ lặng lẽ, tưởng niệm nàng mà đi hết kiếp này. Chỉ mong khi hắn cố gắng hoàn thành sứ mệnh của mình, nơi hoàng tuyền hay cõi tiên xanh, có thể tái ngộ nàng một lần nữa.

Sau khi bái tế Từ Bá Viễn, Khuất Nguyên Đình dẫn Trình Duệ xuống núi, rồi đi tới chợ mua các loại lễ vật, thuê một chiếc xe lừa chở đến phường Đôn Nghĩa.

Đến trước cửa nhà họ Từ, Khuất Nguyên Đình ngồi lại trên xe, lệnh cho Trình Duệ đến gõ cửa và đưa quà. Trước khi đi, hắn còn căn dặn: “Ngươi biết phải nói gì rồi chứ?”

“Biết rồi ạ, năm nào cũng là những câu ấy, Từ phu nhân chắc chắn còn nhớ rõ tiểu nhân hơn là tiểu nhân nhớ chính mình, không cần phải bịa thêm đâu.” Trình Duệ cười toe toét đáp.

“Đừng để lộ sơ hở.”

“Biết rồi, biết rồi!”

Trình Duệ chuyển quà đến trước cổng, gõ vào chiếc vòng đồng, không bao lâu nghe thấy giọng một phụ nhân lớn tuổi vọng ra: “Đến đây, đến đây, ai thế?”

Cánh cổng lớn mở ra, để lộ vầng trán bóng loáng được chải gọn của Điền bà tử.

Nhìn Trình Duệ, bà như sực nhớ ra điều gì:

“Ngươi là, ngươi là vị đó…”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta phụng mệnh chủ nhân nhà ta, chuẩn bị chút lễ mọn để kính tặng Từ phu nhân.”

Điền bà tử đập tay vào trán:

“Phải rồi, chủ nhân nhà ngươi họ Trịnh, đúng không?”

“Đúng thế!” Trình Duệ cười tươi, gật đầu lia lịa.

Điền bà tử:

“Ôi chao, trí nhớ của lão thái bà này đúng là kém thật, tiểu lang quân lớn lên từng năm, cao lớn thế này rồi, ta suýt nữa thì không nhận ra! Mau vào trong đi!”

Trình Duệ mỉm cười:

“Tại hạ còn có việc khác phải làm, xin bà tử hãy nhận lấy lễ vật này, ta không tiện vào trong. Không biết Từ phu nhân dạo này sức khỏe có tốt không?”

Điền bà tử nhìn đống hộp quà lớn nhỏ dưới đất, có chút khó xử:

“Ngươi đợi chút, ta gọi phu nhân ra!”

Không bao lâu sau, Cù thị bước ra, đến trước cổng.

Mấy năm thoáng qua, dung mạo của Cù thị so với khi xưa đã thêm vài nếp nhăn, nhưng khí chất lại càng trầm tĩnh hơn.

Thấy Trình Duệ, Cù thị nói:

“Tiểu Trình lang quân, ngươi lại đến rồi.”

Trình Duệ cười ngượng ngùng:

“Phu nhân vẫn nhận ra ta.”

Cù thị đáp:

“Sao lại không nhận ra, mấy năm nay chỉ có các ngươi mang lễ đến thường xuyên nhất. Ta đã nói là ta không thiếu gì cả.”

Trình Duệ cười tít mắt, bê lễ vật vào cổng: “Chủ nhân nhà ta nhận đại ân của Từ Tiến sĩ, nhất định phải báo đáp. Nếu ta không đưa lễ vật đến nơi, về nhà thế nào cũng bị trách phạt, mong Từ phu nhân từ bi nhận tấm lòng của chủ nhân nhà ta!”

Thao Dang

Cù thị lắc đầu bất đắc dĩ, ra hiệu cho Điền bà tử giúp Trình Duệ mang quà vào trong.

Những năm gần đây, nhờ ánh hào quang của Từ Bách Viễn sau khi qua đời, Cù thị – người góa phụ của Từ gia – mỗi năm đều nhận được quà cáp và lời hỏi thăm từ khắp nơi. Có người tự xưng là học trò của Tiến sĩ Từ, có người nói rằng cảm phục lòng nghĩa hiệp của ông. Nói tóm lại, viện nhỏ vốn cô tịch bao năm nay giờ lại thường xuyên có khách đến thăm.

Ban đầu, Cù thị còn cảm thấy an ủi, nhưng lâu dần thì trở nên phiền lòng. Tuy vậy, bà vẫn lịch sự cảm tạ khách đến thăm, nhưng tuyệt đối không nhận quà.

Bà hiểu rõ, trong chuyện này có nhiều động cơ không trong sạch. Nếu phu quân thật sự được nhiều người kính trọng như thế, thì trong số những người tự nhận là học trò, hẳn không ít kẻ muốn lợi dụng danh tiếng của ông để mưu cầu lợi ích. Phu quân bà cả đời thanh liêm, bà lại càng không thể làm vấy bẩn danh tiết của ông sau khi mất.

Huống chi, bà cũng không có cách nào xác minh ai thật sự là học trò của ông.

Vì thế, quà cáp bà đều từ chối.

Chỉ có điều, chủ nhân của tiểu Trình lang quân này là ngoại lệ.

Nhớ lại năm đó, khi bà từ chối, tiểu Trình lang quân ba lần quay lại, mỗi lần đều đưa ra lý do khó mà bác bỏ. Cuối cùng, Cù thị đành miễn cưỡng nhận lấy lễ vật.

Chủ nhân của Trình Duệ cũng kỳ lạ, người đó không bao giờ tặng những món quà xa hoa vô nghĩa mà chỉ gửi đến những vật dụng thiết yếu hàng ngày. Chúng không quá đắt đỏ, nhưng lại tinh tế hơn một chút so với những gì bà đang dùng, khiến bà không thấy phung phí mà dùng lại rất tiện.

Từ sự tỉ mỉ trong việc chuẩn bị quà cáp, Cù thị dần tin rằng vị “học trò” này thực sự có chút tình nghĩa thầy trò sâu đậm với phu quân mình.

Trong lúc họ chuyển quà, từ trong xe lừa, Khuất Nguyên Đình khẽ vén một góc rèm lên.

Trong sân Từ gia, cây hạnh đang nở hoa trắng xoá, có vài cành lớn vươn ra khỏi tường.

Dưới bóng cây, chiếc ghế mây cũ kỹ vẫn đặt ở đó. Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa rơi xuống ghế.

Thoáng chốc, Khuất Nguyên Đình như nhìn thấy một thiếu nữ thướt tha, duyên dáng đang nằm thoải mái trên ghế, tay cầm một cuốn sách không rời.

Hoa rơi trên trang sách, bị nàng dùng ngón tay thon trắng nhặt lên, rồi nàng chu môi, nhẹ nhàng thổi, để cánh hoa theo gió bay đi…

Khoé mắt Khuất Nguyên Đình dần ướt, bóng dáng thiếu nữ trước mắt cũng nhạt nhoà.

Sau khi chuyển quà xong, Trình Duệ từ biệt Cù thị.

Cửa lớn khép lại, Cù thị nhìn đống quà chất đầy đất, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Mỗi năm một lần như thế này…

Thật lâu sau, bà khẽ thở dài:

“Nơi này, rốt cuộc không thể trở lại sự yên tĩnh như trước kia. Thôi vậy, người c.h.ế.t cuối cùng vẫn phải nhường chỗ cho người sống.”

Điền bà tử nghe vậy, không khỏi vui mừng:

“Phu nhân cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?”

Cù thị gật đầu:

“Qua tiết Thanh Minh, chúng ta bắt đầu thu xếp dần mọi thứ đi!”

“Thật ư? Người đã nghĩ thông suốt? Bên kia đã mời phu nhân bao nhiêu lần, trước đây lo sợ bị người tìm thù, giờ không còn nỗi lo ấy nữa, chỉ là người không nỡ rời khỏi nơi này!”

Cù thị nhìn khắp khuôn viên nhỏ, ánh mắt cuối cùng dừng lại nơi ngọn núi phía sau huyện học:

“Ta đã ở đây bên ông ấy mấy chục năm, nay đột nhiên nói phải rời đi, cũng cần phải thích nghi thôi…”

Điền bà tử như sợ bà hối hận, vội tiếp lời:

“Phu nhân nói phải, người c.h.ế.t rốt cuộc vẫn phải nhường chỗ cho người sống, chúng ta phải vì con cháu mà suy tính chứ!”

---

Rời khỏi Đôn Nghĩa Phường, trời đã gần về chiều.

Bụng Trình Duệ réo lên từng hồi, nhìn trời đã không còn sớm, thành ấp sắp cấm cửa, đêm nay nhất định phải nghỉ lại trong thành Sở Ấp.

“Công tử, ta đói quá, tối nay chúng ta trọ ở đâu đây?”

Trong xe lừa im lặng một lát, rồi giọng nói thanh nhã của Khuất Nguyên Đình cất lên:

“Đến Phong Lạc Lâu đi.”

Phong Lạc Lâu xưa nay chưa bao giờ thiếu khách.

Vừa qua giờ Dậu, thực khách đã lục tục kéo đến.

Khuất Nguyên Đình đội nón rộng vành, cùng Trình Duệ theo sự dẫn dắt của tiểu nhị lên lầu hai. Ánh mắt của Khuất Nguyên Đình lập tức dừng lại ở chiếc bàn gần cửa sổ phía bên trái.

Tiểu nhị lanh lợi, vừa thấy khách nhìn về phía đó liền hiểu ngay, vội cười niềm nở:

“Khách quan muốn ngồi bên đó sao? Đúng lúc nơi ấy trống, ngồi đó có thể ngắm cảnh phố phường rất đẹp.”

Nào ngờ vị khách đội nón lại lắc đầu, chọn ngồi ở vị trí gần lối đi.

Khuất Nguyên Đình để Trình Duệ tự mình gọi món. Tiểu nhị niềm nở gợi ý:

“Quán chúng tôi có vài món đặc sản: cá trắng vểnh hấp, gà tiên nhân, anh đào tất lo, đều rất ngon. Khách quan thử xem?”

Nghe đến những món này, bàn tay Khuất Nguyên Đình khẽ siết chặt, ánh mắt hướng về phía chiếc bàn gần cửa sổ. Trong ký ức mơ hồ, dường như nơi ấy từng có một thiếu nữ mặc áo tròn cổ, say mê thưởng thức mỹ vị, lần đầu tiên để lộ nụ cười sáng rỡ và hồn nhiên, như ánh sáng rực rỡ chiếu bừng cả không gian.

Hồi tưởng khiến hắn vừa cảm thấy hạnh phúc vừa đau lòng, khẽ mỉm cười trong nỗi hoài niệm.

Trình Duệ đang gọi món, ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc của Khuất Nguyên Đình, biết công tử lại “lên cơn” rồi.

Từ hai năm trước, sau khi công tử bị trọng bệnh, cái thói “mơ màng” này bắt đầu phát tác, đặc biệt khi ở Sở Ấp, bệnh lại càng thêm trầm trọng.

Hắn vội lớn tiếng nói với tiểu nhị:

“Ngươi đừng lừa ta, giờ mới qua tiết Thanh Minh, lấy đâu ra anh đào tươi? Không có anh đào tươi, làm sao có anh đào tất la?”

Tiểu nhị đáp:

“Khách quan, ngài không biết rồi. Món anh đào tất la của quán chúng tôi là độc nhất vô nhị. Dù năm nay anh đào chưa chín, nhưng quán có phương pháp bảo quản tuyệt vời, giữ được anh đào từ năm trước, bảo đảm khi ăn vẫn ngon như mới hái!”

Trình Duệ không thực sự quan tâm quán này có thật sự làm được món anh đào tất la tươi hay không. Hắn chỉ dùng cách ồn ào này để kéo công tử trở lại thực tại.

Quả nhiên, Khuất Nguyên Đình chậm rãi quay đầu lại. Trình Duệ thấy vậy liền diễn trò hăng hái hơn.

“Nói bậy, anh đào năm ngoái năm nay làm sao ăn được? Lại còn dám bảo không phải lừa ta!”

Tiểu nhị cười xòa:

“Không dám lừa ngài. Phương pháp này là do một tiểu nhị trước kia truyền lại.”

Khuất Nguyên Đình đột nhiên chen vào:

“Tiểu nhị trước kia? Là ai?”

Tiểu nhị ngạc nhiên, không dám bịa đặt, đành thật thà đáp:

“Là một người tên Thượng Nhị Kim.”

“Phải chăng là người có nốt ruồi ngay giữa mũi?” Khuất Nguyên Đình hỏi tiếp.

“Đúng vậy! Xem ra ngài là khách quen của quán chúng tôi!” Tiểu nhị vui mừng đáp, hạ giọng nói nhỏ:

“Tiểu nhị này thật là may mắn, từng bị oan trong một vụ án, nhờ vị Huyện lệnh đại nhân ở Sở Ấp khi ấy minh oan cho hắn!”

Khi nghe đến “Huyện lệnh đại nhân”, Trình Duệ ho khan mấy tiếng, cố tình ngắt lời, nhưng tiểu nhị quá hưng phấn, không để ý, tiếp tục kể:

“Vị Huyện lệnh đại nhân ấy còn có một vị Từ tư hộ tá rất xuất chúng, không phải Từ Bách Hưng xui xẻo kia, mà là nữ nhi của Từ tiến sĩ, tên là Từ Linh Phủ, nàng vừa xinh đẹp lại nhân từ, giúp bá tánh rất nhiều việc!”

“Khụ… khụ khụ…”

Khi tiểu nhị nhắc đến “Từ tư hộ tá”, Trình Duệ bắt đầu ho khan liên tục. Thế nhưng tiểu nhị lại nói quá hứng khởi, chẳng để ý đến phản ứng của hắn, hoàn toàn không bị tiếng ho ảnh hưởng.

Trình Duệ vừa nghe thấy cái tên không nên nhắc đến kia, trong lòng đã căng thẳng, chỉ sợ rằng Khuất Nguyên Đình sẽ chạm đến nỗi đau cũ mà sinh lòng bi thương.

Thế nhưng Khuất Nguyên Đình lại không ngăn cản, mà kiên nhẫn lắng nghe tiểu nhị tiếp tục kể.

“Cũng là nhờ vị Linh Phủ cô nương này, nàng thương cảm cho cảnh nghèo khó, không nơi nương tựa của Thượng Nhị Kim, lại thêm hắn chịu đả kích nặng nề, nên đã truyền dạy cho hắn cách bảo quản anh đào bằng cách hấp trong bình gốm, để anh đào có thể giữ được nguyên vẹn suốt cả năm mà không hư hỏng. Sau đó, Thượng Nhị Kim dùng cách này đổi chác với chưởng quầy, kiếm được số vốn đầu tiên. Từ đó, hắn không ngừng nỗ lực phát triển, hiện tại đã sống rất sung túc rồi!”

“Thượng Nhị Kim…” Khuất Nguyên Đình lẩm bẩm cái tên ấy, khóe môi thoáng hiện lên nụ cười hài lòng.

Trình Duệ vừa nín thở lắng nghe, vừa căng thẳng nhìn chằm chằm công tử. Thấy công tử nở nụ cười mỏng manh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói với tiểu nhị: “Được rồi, được rồi, cứ làm như lời ngươi nói, mang mấy món đặc sắc ra đi, đi mau đi!”

Tiểu nhị nhận lệnh rời đi, Trình Duệ quay sang nhìn công tử, thấy hắn dường như đang đắm chìm trong ký ức, miệng khẽ nói:

“Nàng chính là người như vậy, luôn nghĩ cách để mọi người xung quanh sống tốt hơn… Nhưng xem ra mấy câu khuyên người hành thiện trên đời đều là giả dối. Nếu thật sự ‘thiện có thiện báo’, cớ sao nàng lại gặp phải kẻ mang tai họa như ta?”

Giọng nói của hắn thấp dần, nỗi ưu tư và thương cảm trong âm điệu khiến Trình Duệ cũng chẳng còn tâm trí để ăn uống. Hắn chắp tay làm lễ, cúi đầu cầu khẩn:

“Công tử, người nghĩ cho tiểu nhân một chút, xin người, đừng…”

Khuất Nguyên Đình lắc đầu, thở dài một tiếng, không nói gì thêm.

Món ăn nhanh chóng được bày lên bàn. Trình Duệ ăn mà chẳng thấy ngon, nhìn công tử chỉ chăm chăm ngắm mấy món ăn mà ngẩn người, không khỏi lo lắng. Hắn rút từ trong tay áo ra một lọ sứ, đưa cho công tử.

“Công tử, hay người uống một viên ‘An Thần Hoàn’ đi. Đừng để bệnh cũ tái phát, tiểu nhân không chịu nổi đâu…”

Khuất Nguyên Đình mỉm cười, nhận lấy lọ sứ rồi cất vào trong n.g.ự.c áo.

Trình Duệ không nói gì thêm, lặng lẽ cúi đầu ăn tiếp.

Hiện tại công tử thật khiến người ta đau lòng. Từ lúc bước vào thành Sở Ấp, công tử chưa từng tháo mũ xuống. Hắn biết, công tử không muốn lộ diện, không muốn kinh động bất kỳ ai ở đây, chỉ muốn lặng lẽ hoài niệm về người đã để lại trong hắn ký ức khắc cốt ghi tâm nơi này.

Nhưng người khác không biết, công tử nay mới chỉ qua tuổi ba mươi, mà tóc mai đã bạc đi một mảng lớn…

Đại phu nói, công tử vì tâm hỏa quá vượng, nỗi đau khắc sâu, thêm lo lắng triền miên nên tổn hao tâm huyết, nguyên khí suy kiệt, cần tĩnh tâm, dưỡng huyết, không được chìm đắm trong suy nghĩ. Nhưng công tử nào chịu nghe?

Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, công tử đã lật đổ Thịnh vương - một cường địch khổng lồ. Sao có thể không nghĩ ngợi quá nhiều được?!

Aizzz…

Trình Duệ càng nghĩ càng lo. Nhìn công tử lao mình về phía kết cục “tình thâm bất thọ” (tình cảm sâu nặng thì khó trường thọ) mà không cách nào cản nổi, lòng hắn như bị bóp nghẹt!

Người này làm sao mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, đã làm rõ ràng hai vấn đề phức tạp nhất là muối và sắt vùng Giang Hoài, mang về cho triều đình một khoản thu khổng lồ?

Không phải là không tiếc mạng sống sao!

Hắn thậm chí âm thầm nghi ngờ, công tử muốn dùng cách này để hợp lý hóa cái c.h.ế.t của bản thân, sớm ngày tái ngộ Linh Phủ cô nương ở kiếp sau.

Trong khi Trình Duệ suy nghĩ m.ô.n.g lung, từ cầu thang vang lên tiếng bước chân. Một người nam nhân trung niên dáng vẻ hành thương, dẫn theo năm, sáu người nam nữ, bước lên lầu. Họ chọn vị trí rộng rãi nhất ngồi xuống.

Một giọng nữ trong trẻo, từ tốn cất lên, người đội mũ rèm nói:

“Đồ ta bảo huynh chuẩn bị, đã xong cả chưa? Huynh nên nhớ, lần này ta cố ý đi vòng qua đây là để mua lễ vật địa phương cho muội muội của ta.”

Giọng nữ tuy không lớn, nhưng Khuất Nguyên Đình nghe rất rõ. Hơn nữa, âm sắc ấy rất đặc biệt, tựa hồ hắn đã từng nghe ở đâu đó.

Người trung niên trong dáng vẻ hành thương dịu giọng đáp:

“Yên tâm, đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Sáng mai để họ mở hòm ra, nàng kiểm từng món một, được chứ?”

Người nữ tử bật cười khúc khích, tiếng cười tựa tiếng diều hâu kêu, phượng hoàng hót, chứa đựng một sức hút khó tả.

Tiếng cười ấy…

Khuất Nguyên Đình khẽ nhíu mày, ký ức năm xưa chợt ùa về trong tâm trí. Hắn lập tức đứng bật dậy, hướng về phía bàn kia mà bước tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận