Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 171: Ghen ghét điên cuồng.
Ngày 15 tháng Chín, tổ chức lễ lập từ đường của Từ Bách Viễn.
Từ đường mới xây theo kiểu hai gian một sân.
Hôm ấy, Khuất Nguyên Đình dẫn theo các quan viên thuộc nha huyện đến, tổ chức nghi thức "nhập chủ" long trọng.
Trong chính đường, bài vị của Từ Bách Viễn được cung kính đặt ở nơi cao nhất.
Khuất Nguyên Đình, đại diện cho quan viên một huyện, tự mình dâng hương khấn vái, sau đó các quan viên khác lần lượt tiến lên dâng hương.
Cuối cùng, Linh Phủ mặc lễ phục cài trâm, tiến hành dâng hương và quỳ lạy, hoàn thành nghi lễ.
Bên ngoài từ đường, dân chúng vây kín hai bên, vừa xem vừa bàn tán.
“Ngươi nói xem, tổ phần Từ gia có được xem là bốc khói xanh không? Từ Tiến sĩ đã mất bao nhiêu năm, ai ngờ được giờ lại được triều đình ân chuẩn lập từ đường…”
“Theo ta thì không tính. Tổ phần bốc khói xanh phải là con cháu thành tài làm quan lớn chứ?”
“Từ Tiến sĩ ngay cả nam nhi còn không có, bốc cái gì mà khói chứ!”
“Hừ, người ta tuy không có nam nhi, nhưng có nữ nhi! Nữ nhi nhà người ta được hoàng thượng ban chỉ đích thân phong tước đấy!”
“À, ngươi cũng nghe nói rồi à?”
“Nghe tam ca ta nói. Hôm đó huynh ấy là một trong những sai dịch theo huyện lệnh đại nhân đến Từ gia ban chỉ. Vừa rồi ngươi thấy nữ nhi Từ gia hôm nay mặc gì chưa? Chính là triều đình ban cho, gọi là… gọi là lễ phục gì đó, nghe nói là theo quy chế phẩm cấp Lục phẩm đấy!”
“Ta nói bộ y phục đó sao mà nhìn vừa hoa lệ vừa trang trọng thế, trông cứ như y phục của phi tần trong cung vậy!”
“Thôi đi! Ngươi từng thấy phi tần trong cung rồi chắc?”
“Lục phẩm? Huyện lệnh của huyện chúng ta cũng chỉ là Tòng Lục phẩm thôi nhỉ?”
“Giờ không tính thế được nữa. Người ta đã được thăng chức Tiết độ phán quan từ lâu rồi.”
“Các ngươi không thấy hai người họ đứng cạnh nhau, chẳng phải là vô cùng xứng đôi sao?”
…
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Từ Linh Kiều mặc áo vải thô trắng, đội mũ trùm đầu, gần như bấm móng tay đến chảy máu.
Nàng ta hận lắm!
Nhà Từ Bách Viễn càng vẻ vang, càng làm nổi bật sự sa sút của nhà nàng ta.
Lần này, nhà Từ Bách Hưng hoàn toàn không hưởng được chút vinh quang nào từ nhà Từ Bách Viễn.
Vì cả huyện đều biết nhà Từ Bách Hưng từng chiếm đoạt ruộng đất của mẹ góa con côi, lại còn có hiềm khích sâu nặng với Linh Phủ. Do đó, nhà Từ Bách Viễn càng rạng rỡ, càng nhiều người muốn nịnh bợ, thì thái độ của mọi người với nhà Từ Bách Hưng càng lạnh nhạt, thậm chí có người đi ngang qua cũng phải nhổ nước bọt để tỏ rõ lập trường.
Lần loạn quân vây thành trước đây, nàng ta cùng mẫu thân và muội muội bị giam trong nhà lao huyện suốt nhiều ngày.
Thao Dang
Khi được thả ra, nàng ta nghe nói Linh Phủ trong trận loạn quân bị thương chí mạng, sắp c.h.ế.t rồi. Lập tức, Từ Linh Kiều cảm thấy bao nhiêu xui xẻo trong người đều tan biến, chỉ thấy vô cùng hả hê.
Nàng ta cầu trời mau chóng thu hồi mạng sống của Linh Phủ. Mang theo nỗi vui sướng ấy, nàng ta trở về nhà chồng, ai ngờ lại bị chính thê dẫn người đánh đuổi ra khỏi nhà.
Lúc này nàng ta mới biết, khi nàng ta bị giam trong ngục, Bào viên ngoại bất ngờ bệnh nặng mà qua đời.
Theo lý mà nói, chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng ta, nhưng phu nhân và các thiếp thất trong nhà đều hận nàng ta từ khi mới vào cửa đã giành hết sự sủng ái của Bào viên ngoại, lại còn giở đủ trò để hãm hại họ. Vậy nên, khi Bào viên ngoại vừa mất, những người thê thiếp này liền liên thủ đuổi nàng ta ra khỏi nhà, còn rêu rao khắp nơi rằng nàng là sao chổi, vừa vào cửa chưa bao lâu đã khiến Bào viên ngoại c.h.ế.t yểu.
Nàng ta không chỉ không còn chỗ dung thân tại Bào gia, mà ngay cả của hồi môn do Vệ thị cắn răng cho theo cũng chẳng thể lấy lại được.
Nàng ta không ngờ rằng chỉ vì về nhà mẹ đẻ một chuyến, mà lại mất hết toàn bộ gia sản.
Không những vậy, Bào gia còn sai người đến huyện Sở bêu rếu thanh danh của nàng, sợ rằng người khác không biết nàng là sao chổi, trực tiếp cắt đứt mọi hy vọng tái giá của nàng ta.
Từ Linh Kiều căm hận đến phát điên, không biết lấy đâu ra vốn liếng để thoát khỏi nghịch cảnh, một lần nữa lật ngược thế cờ.
Đúng lúc này, nàng ta lại nghe nói Từ Linh Phủ chẳng những đã tỉnh lại, mà còn được Thánh thượng ban thưởng!
Trời xanh ơi!
Điều đau khổ nhất trên đời, không phải là bản thân mình sống khổ sở đến đâu, mà là kẻ mình hận thấu xương lại sống tốt đẹp gấp trăm ngàn lần mình, nàng ta tận mắt nhìn thấy Từ Linh Phủ đắc ý, còn mình thì rơi vào bùn lầy.
Sự khác biệt như trời và đất này, khiến nàng ta không thể chấp nhận được!
Nàng ta chỉ muốn đem gương mặt như tiên nữ của Từ Linh Phủ dìm xuống bùn lầy, giẫm đạp vài cái, xem lúc đó ả ta còn tiên nữ được hay không!
Nàng ta càng tưởng tượng đến ngày nào đó đem Từ Linh Phủ bán vào lầu xanh, bị vạn người dày vò, sống không bằng chết, mới có thể khiến lòng nàng ta thoải mái hơn.
Nàng ta ghen ghét đến phát cuồng, sự ghen ghét như chất độc âm ỉ ngày đêm thiêu đốt tâm can, khiến dung mạo nàng ta ngày càng dữ tợn, rõ ràng là một thiếu nữ tuổi hoa, nhưng khuôn mặt lại dần hiện lên vẻ độc ác và cay nghiệt.
Mỗi ngày nàng ta đều tưởng tượng ra trăm cách để khiến Từ Linh Phủ còn khổ sở hơn mình, chỉ có như vậy mới tạm thời xoa dịu tâm hồn đang ngột ngạt của nàng ta.
Buổi lễ hôm nay, nàng ta vốn không muốn đến.
Nhưng càng gần đến giờ, nàng ta càng không thể ngồi yên, như thể có một lực hấp dẫn kỳ lạ, khiến nàng ta như bị ma dẫn dụ mà đến đây.
Nhưng tận mắt chứng kiến tất cả, thấy thúc thúc của nàng ta được thờ cúng trong từ đường, thấy biểu muội của nàng ta mặc y phục lộng lẫy bước vào từ đường trong sự tôn kính của vạn người, trong lòng nàng ta như có dung nham nóng bỏng cuộn trào, hận thù và ghen ghét lấp đầy tâm can, sắp bùng nổ!
Điều khiến nàng đau lòng nhất là nghe mọi người bàn tán Từ Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình đẹp đôi biết bao, nàng ta gần như không thể kiềm chế được mà hét lên!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nàng ta từ một tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhung lụa trở thành góa phụ bị người người khinh bỉ?
Còn Từ Linh Phủ, từ một cô nương không phụ không gốc, trở thành nữ nhân được toàn huyện ngưỡng mộ, một bước dẫm nàng ta xuống tận đáy bùn.
Trong vài tháng ngắn ngủi, cuộc đời của họ sao lại đi đến những ngả rẽ khác biệt và đối lập đến vậy?
Khi ấy, trong tiếng nhạc lễ, Khuất Nguyên Đình cùng các quan viên huyện nha, dẫn theo Từ Linh Phủ mặc lễ phục chậm rãi bước ra.
Từ Linh Kiều nhìn cảnh tượng này, như người mất hồn lắc đầu.
“Không, điều này không thể nào là thật, ả, ả ta nhất định là dùng tà thuật! Đúng! Chính ả đã dùng tà thuật cướp mất vận khí nhà ta, mới khiến chúng ta ra nông nỗi này!”
Lúc này, Từ Linh Kiều như bị quỷ ám, khăng khăng cho rằng mình đã tìm ra câu trả lời!
Nàng ta loạng choạng chen qua đám đông, chạy về phía Linh Phủ, vừa chạy vừa hét lên: “Yêu nghiệt! Ngươi đã làm gì? Mau trả vận khí lại cho ta…”
Nhưng nàng ta còn chưa kịp đến gần Linh Phủ đã bị các sai dịch giữ chặt, đè xuống đất.
Linh Phủ thậm chí không hề để ý đến cảnh tượng này.
“Chuyện gì vậy? Có thích khách sao?”
Các sai dịch thấy Từ Linh Kiều đội mũ trùm che mặt, bất kể mọi thứ mà lao ra, lo lắng có người mượn cơ hội hành thích.
“Ta thấy nàng ta giống điên hơn.”
Một sai dịch khác nhìn Từ Linh Kiều mắt long sòng sọc, vẫn cố vươn tay về phía Linh Phủ, đưa ra suy đoán.
“Mặc kệ nàng ta, mang về ngục trước, rảnh rỗi rồi thẩm vấn kỹ!”
“Không! Các ngươi thả ta ra! Yêu nghiệt, yêu nghiệt! A—”
Các sai dịch sợ rằng lời điên dại của nàng ta làm hỏng không khí buổi lễ, vội nhét một mảnh vải vào miệng nàng.
Thế là, Từ Linh Kiều không thể hét lên nữa, chỉ biết trừng mắt nhìn Từ Linh Phủ được mọi người hộ tống lên xe rời đi.