Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 197: Giam giữ (5).

Trong hoàn cảnh oái oăm này, nàng chẳng biết nói gì hơn. Dù sao hắn cũng có ân tình với nàng, lại thêm lời nàng đã nói từ trước, tựa hồ khó mà đổi ý.

Thấy nàng im lặng, nam tử huyền y lại làm vẻ mặt đầy vẻ chân thành nghi hoặc:

“Sao vậy, Tiết tiểu thư không muốn à? Nàng không trả lời, ta sẽ mặc định là nàng đồng ý rồi nhé!”

Tiết Vãn Thiền ngẩng đôi mắt tinh anh lên, vội đáp:

“Ta không đồng ý!!!”

Nàng sợ nếu không làm rõ thái độ ngay, kẻ mặt dày này sẽ coi như nàng thuận tình, lúc đó khó mà cứu vãn.

Nam tử áo đen bĩu môi thất vọng, chậm rãi nói:

“Hóa ra cái gọi là ‘tận lực’ của nàng chỉ nói suông thôi sao.”

Tiết Vãn Thiền không muốn hắn dây dưa vô cớ, chỉ đáp:

“Ân đức của công tử lớn lao, Vãn Thiền xin phép bẩm báo lại với trưởng bối trong nhà, sau đó mới đưa ra quyết định.”

“Ồ, thế thì ta theo nàng về nhà, hỏi ý kiến trưởng bối của nàng vậy.” Nam tử huyền y nhếch miệng cười, thân mình nhanh như chớp cúi xuống, bỗng chốc ôm lấy Tiết Vãn Thiền nhấc lên ngựa.

“Á!”

Tiết Vãn Thiền kinh hô, bản năng giãy giụa, nhưng bị hắn giữ c.h.ặ.t trên ngựa không cách nào thoát thân.

Trong lòng nàng hoảng hốt, nhưng ngoài miệng vẫn cố trấn tĩnh:

“Công tử, đây là ý gì?”

Nam tử huyền y ghé sát tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, khiến nàng ngứa ngáy:

“Không phải muốn về nhà sao?”

Tiết Vãn Thiền xấu hổ và lo lắng, lớn tiếng:

“Ta có việc gấp phải vào kinh, cần đến phủ thân vương Phần Dương, không thể đi cùng công tử được!”

Nghe đến mấy chữ “phủ thân vương Phần Dương”, nam tử huyền y thoáng khựng lại, nhưng chỉ nhàn nhạt đáp:

“Vậy à, thế thì ta cùng nàng vào kinh, đợi khi nàng xong việc chẳng phải được rồi sao?”

Tiết Vãn Thiền: “!!!”

Người này sao lại dai như đỉa thế chứ!

Nàng muốn từ chối, ngón tay ngọc ngà chỉ về phía đám sơn tặc:

“Gia nhân của ta đều bị bọn chúng bắt giữ tại sơn trại, xin công tử cho phép ta báo quan, đợi cứu được họ rồi hãy vào kinh.”

Nàng nghĩ rằng mình thân cô thế cô, không thể đối phó được, chi bằng nhờ quan phủ cứu gia nhân, sau đó tìm cách thoát thân khỏi hắn.

Nhưng người nam nhân này không mắc lừa, chỉ thản nhiên đáp:

“Nàng chẳng phải có việc gấp vào kinh sao? Quan phủ ở đây lười nhác, nếu trông chờ họ giải quyết đám sơn tặc này, e rằng phải đợi ba năm, năm năm cũng chưa xong.”

Nói xong, hắn liền quất roi thúc ngựa, mang theo Tiết Vãn Thiền phóng như gió.

---

Cách đó ngàn dặm, Lộ Châu.

Linh Phủ đã ở tại biệt viện Vọng Vân này chừng mười ngày, gần đây lại càng khó lòng yên tâm ở lại lâu hơn.

Nghĩ rằng hôm nay đến gặp Lư Diên Tụng, nếu vẫn không có tin tức về Khuất Nguyên Đình, nàng nhất định phải tìm cách cáo từ.

Quyết định xong, nàng vừa bước ra cổng biệt viện thì thấy Lư Diên Tụng dẫn theo mấy thị vệ cưỡi ngựa đi tới. Nàng không khỏi dừng bước.

Lư Diên Tụng nhanh chóng xuống ngựa, từng bước đi lên bậc thềm, đứng đối diện với nàng, im lặng đối diện trong chốc lát.

“Muốn đi đâu?”

“Ừm, ta định xin gặp Binh mã sứ, vừa hay ngài lại đến.”

Lư Diên Tụng khẽ nhướng mày, bỏ qua lời khách khí trong câu nói của nàng, thẳng thắn nói:

“Đã nhận được tin từ thám tử, vào trong nói chuyện.”

Sắc mặt Linh Phủ thoáng chùng xuống, liền bước theo hắn vào trong.

Sau khi an tọa trong sảnh, Lư Diên Tụng mở lời:

“Dựa vào tin tức mới nhận được, Khuất Nguyên Đình thực sự chưa chết, nhưng người cũng không còn ở Lư Long.”

Linh Phủ toàn thân căng cứng, vội hỏi:

“Vậy... hiện giờ hắn ở đâu?”

Nghe tin Khuất Nguyên Đình còn sống, lòng nàng vừa hồi hộp vừa kích động. Đã mất liên lạc quá lâu, nàng lo sợ điều bất trắc xảy ra. Giờ nghe Lư Diên Tụng nói vậy, tim nàng như thắt lại, khẩn trương chờ đợi lời tiếp theo.

Lư Diên Tụng nhìn thiếu nữ căng thẳng đến mức quên cả thở, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi phiền muộn mà chính hắn cũng không lý giải được. Hắn dừng lại một lát, rồi mới nói:

“Hắn bị Thịnh Vương bí mật giam giữ.”

Linh Phủ nghe vậy, lẩm bẩm:

“Thịnh Vương...”

Linh Phủ hiểu biết về triều đình không nhiều, chỉ biết rằng Thịnh Vương là vị hoàng thúc duy nhất còn lại của thánh thượng, trấn giữ vùng Tấn Mông.

“Nếu vậy, Thịnh Vương vì sao lại giam giữ hắn?” Linh Phủ nghĩ mãi không ra, đường đường một vương gia sao lại đối đầu với Khuất Nguyên Đình.

Lư Diên Tụng liếc nàng một cái, đáp:

“Nội tình bên trong vẫn chưa rõ.”

Linh Phủ đột nhiên nghi hoặc:

“Khuất Nguyên Đình là sứ giả triều đình phái đi, Thịnh Vương vì sao lại giam giữ một sứ giả? Tin tức này liệu có chính xác không?”

Nàng không khỏi thận trọng, dù sao lời nói không có bằng chứng, ai có thể đảm bảo Khuất Nguyên Đình thực sự ở đó?

Lư Diên Tụng khẽ nhướng mi, điềm nhiên đáp:

“Ngươi nói cũng không sai. Có khả năng người đó không phải Khuất Nguyên Đình. Thám tử báo về rằng đã cố tìm cách vào nơi giam giữ, người kia không có dấu hiệu gì đặc biệt, chỉ là trên người chịu nhiều cực hình, quần áo rách nát. Thám tử nhìn thấy trên cổ tay trái của người ấy có buộc một dải lụa đỏ...”

Linh Phủ sắc mặt tái nhợt, thân mình không kìm được mà run rẩy hai lần. Những lời cuối cùng của Lư Diên Tụng chẳng khác nào lưỡi d.a.o sắc lạnh, đ.â.m thẳng vào trái tim nàng!

Bị tra tấn, dải lụa đỏ... Đó chính là tấm lụa đỏ của nàng.

Môi nàng run rẩy:

“Là hắn, nhất định là hắn.”

Ngoài hắn ra, còn ai có thể trân quý tấm lụa đỏ bình thường ấy đến vậy.

Linh Phủ cảm giác tim như bị d.a.o cứa, ánh mắt nhìn Lư Diên Tụng giờ đây đã phủ một lớp sương mờ:

“Xin hỏi Lư công tử, hắn... vì sao bị tra tấn? Thương thế có nghiêm trọng không?”

Lư Diên Tụng nhìn vẻ mặt đau buồn sắp bật khóc của nàng, trong lòng càng thêm bực bội, chau mày đáp:

“Nếu biết vì sao hắn chịu tra tấn, chẳng phải cũng sẽ biết lý do Thịnh Vương giam giữ hắn sao?”

Linh Phủ ngẩn ra, đương nhiên đây là cách nói không biết rồi.

Đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt, hai tay siết đến trắng bệch. Lư Diên Tụng thấy vậy, đành dịu giọng an ủi:

“Ngươi cứ yên tâm, thám tử báo rằng tuy Khuất Nguyên Đình bị nhiều vết thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Một giọt lệ lăn dài trên má nàng, nàng ngẩng đầu, ép mình nuốt ngược nước mắt vào lòng.

Nàng không muốn rơi lệ trước mặt nam nhân khác, dù rằng những giọt nước mắt này là vì hắn mà rơi.

Linh Phủ đứng dậy, cúi chào Lư Diên Tụng:

“Đa tạ Lư công tử đã cho biết. Nay ta đã rõ tung tích của hắn, xin cáo từ.”

Nói rồi nàng xoay người định rời đi. Lư Diên Tụng lập tức chắn trước mặt nàng, cau mày nhìn chằm chằm:

“Ngươi định đi đâu?”

“Ta đi tìm hắn.”

Giọng nói của nàng bình thản đến mức như chỉ còn lại một cái vỏ, máy móc trả lời câu hỏi của hắn.

Lư Diên Tụng nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của nàng, lạnh giọng:

“Thịnh Vương chiếm giữ mười ba châu Ký Tây, ngươi một mình đi tìm, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t sao?”

Ánh mắt nàng nhìn vào hắn, nhưng lại như xuyên qua hắn, hướng đến nơi xa xăm vô tận phía sau.

Lư Diên Tụng cảm thấy nàng lúc này tựa như một bức tượng băng, lạnh lẽo sắc bén, nhưng thực chất lại mong manh dễ vỡ.

Hắn không dám kích động nàng, chỉ đành dùng giọng điệu nghiêm túc nhất mà nói:

“Cho ta chút thời gian, nếu ta đã tìm được tin này, đương nhiên có cách giúp ngươi cứu hắn ra. Ngươi đừng hành động bồng bột.”

Nhưng nàng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt xuyên thấu ấy, như thể không nghe thấy lời hắn nói.

Lư Diên Tụng không nhịn được mà lay bờ vai nàng:

“Ngươi có nghe thấy không? Ta nói, ta sẽ giúp ngươi cứu hắn!”

Ánh mắt Linh Phủ cuối cùng cũng động, khẽ khàng mở lời:

Thao Dang

“Thật chứ?”

Lư Diên Tụng nghiến răng:

“Thật!”

Linh Phủ gật đầu:

“Đa tạ...”

Lời chưa dứt, nàng đột nhiên ngã nhào ra sau. Lư Diên Tụng hoảng hốt, vội đưa tay đỡ lấy nàng…

Bạn cần đăng nhập để bình luận