Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 176: Tàng đông (2).

Khi Linh Phủ gặp Khuất Nguyên Đình, nàng cảm thấy hắn dường như đã sớm chờ nàng ở đó, ngồi nghiêm chỉnh như thể đã định trước. Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bối rối kỳ lạ, đôi tay cầm món đồ vốn dĩ đang để phía trước liền giấu ra sau.

Khuất Nguyên Đình nhìn thiếu nữ mặc một bộ áo bào cổ đứng trắng thanh nhã, trên đó thêu hoa văn săn bắn, cả người nàng tựa như một đóa đinh hương đang nở rộ, dịu dàng và thanh khiết. Một thoáng, không gian xung quanh như được phủ đầy một làn hương ngọt ngào thoang thoảng.

“Thật hiếm khi Linh Phủ tiểu thư ghé thăm chỗ ta. Không biết hôm nay có gì chỉ giáo?” Hắn cười nhẹ, trêu đùa một cách vui vẻ.

Linh Phủ khẽ mím môi cười, giả vờ giận dỗi nheo nheo đôi mắt, rồi lấy từ sau lưng ra một món đồ nhỏ được gói trong vải lụa, nhẹ nhàng đặt lên án kỷ trước mặt Khuất Nguyên Đình.

“Hôm nay là sinh thần của Khuất huyện lệnh đại nhân. Một chút quà mọn, mong tỏ lòng kính ý, chúc ngài từ nay mỗi ngày đều được an khang vui vẻ!”

Giọng nói của nàng chân thành, lại pha chút hóm hỉnh. Trong đó vừa có lời chúc tốt lành dành cho vị quan lớn, vừa phảng phất sự thân thiết như bạn bè.

Khuất Nguyên Đình ánh mắt tràn đầy ý cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gói quà.

“Quà tặng cho ta sao?”

“Ừm.” Linh Phủ giấu tay ra sau, gật đầu một cách dứt khoát.

“Ồ, không dễ dàng gì, không dễ dàng gì…” Hắn mân mê gói quà, khóe miệng càng lúc càng nhếch lên.

“Không dễ chỗ nào?” Linh Phủ ngạc nhiên.

Khuất Nguyên Đình nói với giọng trêu ghẹo: “Ở với nhau lâu như vậy, ta mới lần đầu nhận được đồ tặng của Linh Phủ tiểu thư, thật không dễ gì!”

Linh Phủ “hừ” một tiếng, làm bộ chống nạnh.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Ý của huyện lệnh đại nhân là nói ta keo kiệt sao?”

Khuất Nguyên Đình hạ mắt, nén cười, đáp: “Nàng không keo kiệt. Một hòm bạc mà nói cho là cho ngay, ai dám bảo nàng keo kiệt?”

Hắn biết, Linh Phủ không phải người keo kiệt, chỉ là nàng cực kỳ thận trọng, tuyệt đối không muốn để lại bất kỳ sơ hở nào có thể bị hiểu nhầm là thiên tư tư lợi.

Cho nên, từ trước đến nay, nàng chưa từng để lại cho hắn dù chỉ một sợi chỉ.

Nói rồi, hắn gõ nhẹ lên gói quà, gương mặt thoáng chút cảnh giác.

“Nàng không phải cũng tặng ta một hòm tiền đấy chứ?”

Cách đây không lâu, trong tiệc nhận thân ở Phong Lạc Lâu, nàng đã tặng một hòm tiền.

Với tính cách thận trọng và bảo thủ của nàng, không chừng lần này cũng vì tránh hiềm nghi mà tặng hắn một hòm tiền nữa. Nếu thế, hắn đúng là không biết nói gì.

“Ồ? Chẳng lẽ huyện lệnh đại nhân muốn ta tặng lễ kim thật sao?”

Nàng làm bộ đưa tay định lấy lại gói quà.

Khuất Nguyên Đình mắt nhanh tay lẹ, lập tức giữ c.h.ặ.t tay nàng lại.

Thao Dang

Hai bàn tay vô tình chồng lên nhau, bàn tay nhỏ bé của nàng mềm mại, mịn màng, tựa như không có xương, vừa chạm vào, Khuất Nguyên Đình thoáng ngẩn người.

Một luồng điện chạy dọc theo cánh tay, len lỏi vào trái tim. Linh Phủ vội vã lùi lại một bước, rút tay ra, gương mặt bất giác đỏ lên như phủ một lớp hồng phấn.

Không gian lập tức chìm trong tĩnh lặng.

Thấy nàng ngượng ngùng, Khuất Nguyên Đình không dám trêu ghẹo thêm, chỉ chuyên chú nhìn bọc vải, cất lời:

“Được rồi, để ta xem thử, nàng đã tặng ta báu vật gì đây.”

Hắn mở tấm lụa bọc, bên trong lộ ra một thứ…

“Lịch phổ?”

Linh Phủ gật đầu, giọng nhẹ nhàng bổ sung:

“Sổ làm việc đa chức năng đi kèm lịch phổ.”

Khuất Nguyên Đình: “…”

Lịch phổ của quan phủ vốn là loại cuộn do triều đình phát, làm sao hắn thiếu được thứ này. Nhưng bản của Linh Phủ thì lại khác, kiểu dáng giống lịch phổ dân gian, được đóng thành tập, giấy lại cực kỳ tinh xảo.

Hắn cẩn thận lật giở, càng xem càng nhận ra điểm đặc biệt.

Điều làm hắn vui mừng nhất là nét chữ trên lịch phổ vô cùng quen thuộc, rõ ràng là do Linh Phủ tự tay chép lại.

Hơn nữa, cuốn lịch phổ này không chỉ ghi lại can chi, ngày tốt ngày xấu, mà còn đặc biệt đánh dấu những công việc trọng yếu của huyện nha theo từng giai đoạn trong năm.

Chẳng hạn, từ tháng Mười một đến tháng Ba là thời gian thu thuế hộ đợt một, mặt sau của lịch phổ trong giai đoạn này được thiết kế dạng bảng ghi chú thống kê thuế, rất tiện để ghi chép.

Từ tháng Một đến tháng Ba còn có công việc tạo sổ hộ tịch, cũng được ghi chú tiến độ dự kiến trên các trang liên quan.

Khuất Nguyên Đình lật xem tiếp, phát hiện cuốn sổ này đánh dấu tất cả công việc quan trọng trong một năm của huyện nha, giúp người sử dụng dễ dàng tra cứu, nhắc nhở một cách chu đáo.

Phần kết nối các trang lịch phổ cũng rất đặc biệt, được xuyên qua bằng hai vòng đồng ở mép bên.

Thấy hắn chăm chú nhìn hai chiếc vòng đồng, Linh Phủ bước lên một bước, dùng tay làm mẫu:

“Chỗ này có thể tháo rời, ngài chỉ cần làm thế này là mở ra được, có thể lấy bất kỳ trang nào ra hoặc thêm trang mới vào.”

Điều này quả thực làm Khuất Nguyên Đình bất ngờ.

“Thật sự có ý tưởng tinh tế như vậy sao?” Hắn tò mò tháo thử.

Linh Phủ cúi đầu im lặng. Rõ ràng huyện lệnh đại nhân chưa từng thấy loại sổ lật rời này, khụ khụ.

Khuất Nguyên Đình càng xem càng thích thú, cứ lật qua lật lại cuốn lịch phổ.

“Đây là nàng tự tay thiết kế? Nàng lấy đâu ra thời gian làm thứ này?”

Lịch phổ mới của triều đình phải đến giữa tháng sau mới phát xuống, mà Linh Phủ rõ ràng không phải là người có khả năng tính toán, vậy nàng làm sao có được bản này?

“Ta nhờ Long đô tri sớm lấy một bản lịch phổ mới của năm sau, sau đó tìm thợ làm những chiếc vòng này, rồi tự tay chép lại theo ý mình, chỉ vậy thôi. Chỉ mong Huyện lệnh đại nhân không chê nó thô kệch, xấu xí.”

Nàng không phải người khéo tay, chỉ cố gắng làm nó chỉnh chu hết mức.

Trái tim Khuất Nguyên Đình đập thình thịch: “Nàng chuẩn bị thứ này bao lâu rồi?”

Linh Phủ khẽ cụp hàng mi:

“Hai tháng trước khi dưỡng bệnh ở nhà, rảnh rỗi quá nên nghĩ ra, rồi bắt đầu chuẩn bị.”

Một dòng cảm xúc ấm áp và xúc động dâng trào trong lòng Khuất Nguyên Đình. Hắn suýt nữa không kìm được mà muốn ôm c.h.ặ.t nàng vào lòng, hôn lên trán nàng. Hai tháng trước, nàng vừa tỉnh lại sau cơn trọng thương, đã hao tâm tổn trí chuẩn bị quà sinh thần cho hắn rồi sao?

Điều này chẳng phải có nghĩa là, trong lòng nàng, hắn đã chiếm một vị trí nào đó?

Tim hắn đập loạn, niềm vui lan lên khóe mắt, nhưng không dám hỏi, sợ rằng nàng sẽ phủ nhận hoặc rút lại món quà thì biết làm sao?

Nhưng hắn không kìm được, cứ nhìn nàng mãi, thật sâu, thật lâu.

Linh Phủ hơi mất tự nhiên trước ánh mắt đó, bối rối cười:

“Chẳng lẽ nó thật sự xấu quá? Hay là ngài trả lại ta, để ta đổi thành bạc?”

“Không bao giờ.”

Khuất Nguyên Đình lập tức ôm c.h.ặ.t cuốn lịch phổ vào ngực:

“Cái này là của ta rồi.”

Hắn thật sự rất vui, mỗi chữ trên đó đều mang dấu ấn của nàng. Tối nay, hắn phải mang về xem thật kỹ từng trang!

Thấy Khuất Nguyên Đình môi hơi nhếch, ánh mắt rạng rỡ, như một thiếu niên bất ngờ nhận được món quà yêu thích, Linh Phủ không khỏi phân vân: Chuyện này là thế nào? Nam nhân mãi mãi là thiếu niên?

Ngay cả Huyện lệnh đại nhân nghiêm nghị cũng có mặt trẻ con như vậy sao?

Tiếc rằng nàng không biết làm mô hình máy bay, nếu không liệu Huyện lệnh đại nhân có lăn ra đất ăn vạ vì thích thú?

Chờ đã… Huyện lệnh đại nhân, ngài hình như không hiểu hết các công dụng…

Khuất Nguyên Đình nép sau bàn, cẩn thận bọc lại cuốn lịch phổ, sau đó tỉ mỉ cất vào ngăn kéo. Rồi như lấy hết can đảm, hắn rút từ bên trong ra một hộp gỗ trầm hương tinh xảo.

“Cái này, lễ đáp lại, xem như quà ta tặng nàng.” Hắn cố ý giữ giọng trầm.

Linh Phủ ngạc nhiên nhìn chiếc hộp:

“Quà đáp lễ? Tặng ta?”

“Ừm, cầm lấy.”

Hắn giả vờ không quan tâm, cầm một tập công văn bên cạnh xem.

Nhìn bộ dáng đột nhiên quay về vẻ nghiêm túc làm việc, Linh Phủ nhướn mày, đưa tay lấy chiếc hộp gỗ.

Chiếc hộp được chạm trổ tinh xảo, theo kinh nghiệm của nàng, thứ bên trong chắc chắn cũng rất quý giá.

Nhẹ nhàng mở khóa hộp, nàng thấy bên trong nằm yên một cây trâm cài bằng đồi mồi trang trí, tuyệt đẹp với sắc lam huyền ảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận