Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 177: Tàng đông (3).
Phản ứng đầu tiên của Linh Phủ:
“Thật đẹp! Ta rất thích!
Tuy nhiên, phản ứng thứ hai lập tức xuất hiện:
Không được, không thích hợp.
Dù nàng không hiểu rõ nhiều quy tắc của thời đại này, nhưng bản năng mách bảo nàng không nên nhận chiếc trâm đồi mồi này.
Lý do rất đơn giản, ví dụ, ở hiện đại, nếu một người bạn nam tặng nàng một món quà sinh nhật như dây chuyền, nhẫn, vòng tay, hay bông tai, thì nàng có nhận không?
Nàng không thể.
Trong nhận thức của Linh Phủ, trang sức do người khác giới tặng chỉ nên xuất hiện giữa các đôi tình nhân hoặc vợ chồng.
Tất nhiên, ở thời đại này, rất nhiều phu nhân và tiểu thư thuộc dòng dõi quyền quý thường nhận đủ loại trang sức quý giá vào các dịp lễ tết, sinh thần hay lễ cập kê, đó là chuyện khác.
Nhưng nàng không thuộc loại người đó.
Vì thế, nàng đặt hộp trở lại trên bàn.
Khuất Nguyên Đình khẽ cau mặt, giọng điệu không tự nhiên:
“Không thích à?”
“Quá quý giá, ta không thể nhận.” Nàng nói thẳng.
Sắc mặt của Khuất Nguyên Đình dần trở nên nghiêm nghị, hắn gác bút lông sang một bên.
“Nàng thực sự nghĩ như vậy sao?”
Đối diện ánh mắt uy nghi của hắn, Linh Phủ cúi đầu:
“Ừm.”
Khuất Nguyên Đình trầm ngâm một lát, rồi giọng điệu trầm xuống:
“Ta thật thất vọng.”
Linh Phủ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt thất vọng hiện rõ mà hắn không hề giấu giếm:
“Không vui, sinh nhật mà không thể thuận ý ta.”
Trên gương mặt của Linh Phủ hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
Giọng điệu này… chẳng phải đang nũng nịu hay sao?
Đang khi nàng còn ngỡ ngàng, Khuất Nguyên Đình đã đứng dậy từ sau bàn, bước đến gần nàng, rồi…
Hắn nhẹ nhàng chạm ngón tay lên trán nàng?
Linh Phủ:
“???”
Khuất Nguyên Đình làm như không thấy biểu cảm khó tin của nàng, thản nhiên bước từng bước nhỏ, chậm rãi nói:
“Với mối thâm giao giữa chúng ta, ta không ngờ nàng lại có suy nghĩ tầm thường như vậy.”
Linh Phủ mở to mắt. Hắn lại dám nói nàng tầm thường?
Khuất Nguyên Đình nghiêm túc giảng giải:
“Thế nào là quý giá, thế nào là rẻ mạt? Nhìn từ đạo lý mà nói, vật vốn không phân biệt quý hay hèn; nhưng từ tâm mà xét, tự mình đặt nặng nên mới thấy nhẹ bẫng với người khác.”
“Nàng có khí độ bỏ vàng ròng để chọn ruộng nương, ta cũng có thể thản nhiên nhận món quà của nàng, không ngại người khác bàn tán. Vậy tại sao nàng lại không dám nhận chiếc trâm nhỏ bé này?”
Linh Phủ:
“Việc đó… không giống nhau, phải không?”
Khuất Nguyên Đình nhìn nàng chằm chằm:
“Có gì khác biệt chứ? Hôm nay nàng tặng ta quà, ta nhận một cách thoải mái. Sao đến lượt nàng lại trở nên rụt rè? Huống hồ, đây cũng không phải quà ta chỉ tặng mình nàng.”
“Cái gì?” Linh Phủ càng kinh ngạc.
Khuất Nguyên Đình nhướng mắt nhìn nàng:
“Ta đã chuẩn bị nhiều quà đáp lễ, rất nhiều người ở huyện nha đều có quà.”
“Tất nhiên, với những người như Lý huyện úy, Cao huyện úy và nàng, quà ta chuẩn bị sẽ đặc biệt hơn một chút. Còn những người khác thì đơn giản hơn. Nếu nàng không thích món quà đang cầm, cứ chọn lại món khác trong đó!”
Linh Phủ sững sờ, lập tức khoát tay:
“Không cần, không cần!”
Đi lục lọi giữa đống quà của người khác thì còn ra thể thống gì?
Khuất Nguyên Đình thản nhiên:
“Không sao, nàng chọn lại cũng chẳng ai dám nói gì.”
Linh Phủ: “…”
Càng không thể làm vậy rồi!
"Thế này thì không được đâu!"
Khuất Nguyên Đình xoay người trở lại án thư, mở ngăn kéo ra, làm bộ như đang lục tìm thứ gì đó.
"Đây, nàng nhìn xem, thích cái nào?"
Linh Phủ vội vàng, nhanh tay cầm lấy chiếc hộp gỗ đàn hương.
"Không, không cần! Ta chỉ lấy cái này thôi!"
Nàng cầm hộp rồi xoay người, như trốn chạy mà rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng nàng biến mất ngoài cửa, Khuất Nguyên Đình mới nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, đôi vai hơi buông lỏng, thở phào một hơi dài.
Khóe miệng dần hiện lên nụ cười đắc ý, trong ngăn kéo của hắn, ngoài công văn, chỉ có cuốn lịch nàng vừa tặng, hoàn toàn không có lễ vật nào khác.
Chiếc trâm đồi mồi ấy, hắn tình cờ nhìn thấy trong một lần đến Hà Nam phủ.
Vừa nhìn, hắn đã cảm thấy chiếc trâm được chế tác tinh xảo đến mức hiếm có, chỉ nên cài lên tóc nàng, thế là hắn liền mua ngay.
Nhưng mua rồi, hắn lại bối rối. Với tính cách của Linh Phủ, làm sao để tặng mà nàng chịu nhận đây?
Hắn mãi không nghĩ ra cách, vừa rồi là hành động nhất thời, một nước cờ mạo hiểm.
Nhưng không ngờ, kết quả lại đúng như mong đợi!
Sinh nhật hôm nay, hắn không chỉ nhận được món quà quý giá làm hắn bất ngờ mà còn tặng được món quà luôn muốn trao cho nàng. Thật là niềm vui ngoài ý muốn!
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn càng cong lên, không thể kìm nén.
Ngay sau đó, như chợt nghĩ ra điều gì, hắn hướng ra ngoài gọi lớn:
"Người đâu!"
Một sai dịch bước nhanh vào, cúi tay thưa: "Huyện tôn có điều gì phân phó?"
"Bảo Hà tư hộ tá, từ bổng lộc của ta, trích ra một khoản, đi ra chợ mua vài món quà nhỏ về đây."
Sai dịch gãi đầu: "Bẩm đại nhân, quà nhỏ như thế nào?"
Khuất Nguyên Đình nhìn hắn, kiên nhẫn đáp: "Mọi người chẳng phải đã tặng ta nhiều quà sinh nhật sao? Đi xem rồi mua ít quà đáp lễ, gửi trả lại."
Thao Dang
Làm việc phải chu đáo, không để sót điều gì. Nếu không, đợi đến khi nàng nhận ra mà kiểm chứng, thì chẳng còn mỹ mãn nữa.
Khuất Nguyên Đình thầm tự hào về sự thông minh của mình.
Sau khi hạ nha, hắn mang theo món quà yêu quý từ Linh Phủ về nội nha, lập tức có gia nhân đến báo:
"Đại nhân, Khuất phu nhân đã chuẩn bị xong tại đình Ninh Huy, đang chờ đại nhân qua dùng cơm tối cùng."
"Được, báo với mẫu thân, ta thay y phục rồi sẽ qua."
Hắn đặt cuốn lịch lên bàn, thay thường phục, rồi đi bộ tới đình Ninh Huy.
Tại đình Ninh Huy, các nha hoàn bận rộn bày biện, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt và phồn thịnh.
Khi thấy Khuất Nguyên Đình, các nha hoàn đều cúi người chúc mừng. Nhà họ Khuất vốn dạy con cái sống giản dị, nên sinh nhật của Khuất Nguyên Đình chỉ bày một bàn rượu thịt, bên cạnh đặt thêm bánh thọ đào và vài món để chúc thọ.
Khuất Nguyên Đình trước tiên hành lễ với Khuất phu nhân, bà mỉm cười nói lời chúc mừng sinh nhật.
Lúc này, một nha hoàn vén rèm, Tiết Vãn Thiền dẫn theo Lam Nhi và An Nhi bước vào. Nàng uyển chuyển hành lễ, mỉm cười chúc:
"Chúc biểu ca sinh nhật vui vẻ, phúc vận dồi dào!"
Khuất Nguyên Đình lập tức hoàn lễ, cảm tạ.
Tiết Vãn Thiền quay sang nha hoàn, lần lượt nhận lễ vật để dâng lên.
Đầu tiên là một mô hình giả sơn bằng gỗ nhỏ, chất liệu cứng cáp, đường nét tinh xảo, tựa như cốt hạc gân rồng, hình dáng hiểm trở, đầy thú vị. Khi đến gần, hương thơm dịu nhẹ tỏa ra, khiến tâm thần thư thái.
Tiết Vãn Thiền dịu dàng nói: "Biết biểu ca không thích mùi lan xạ, nên ta tặng ngọn núi nhỏ làm từ trầm hương Hải Nam này. Hương thơm thanh khiết, đặt trên án thư là thích hợp nhất. Những lúc bận rộn với công văn, biểu ca có thể ngửi để tinh thần thoải mái."
Sau đó, nàng dâng lên một chiếc áo dài cổ tròn, màu mật ong, thêu hoa văn mây như ý.
"Đây là áo ta mới làm cho biểu ca, mùa đông mặc vào vừa chắn gió lại ấm áp." Nàng vừa nói, đôi mắt khẽ cong lên, nụ cười khiến lòng người vui vẻ.
Khuất phu nhân cười nói: "Chiếc áo này, ta biết rõ, làm rồi lại tháo, tháo rồi lại làm, không biết tốn bao nhiêu công sức. Lần này chắc con đã hài lòng rồi nhỉ?"
Tiết Vãn Thiền e thẹn lắc lư thân mình, giả vờ giận dỗi: "Cô mẫu lại trêu con vụng về!"
Khuất phu nhân cười lớn hơn: "Ai mà biết được, để làm tốt nhất, con bị kim đ.â.m bao nhiêu lỗ trên tay, còn khóc thút thít nữa."
Mặt Tiết Vãn Thiền đỏ ửng lên, tràn đầy xấu hổ.
Khuất phu nhân quay sang nhìn Khuất Nguyên Đình, ánh mắt đầy ẩn ý: "Vì làm chiếc áo này cho con, Vãn Thiền đã tốn không ít tâm tư đâu."
Khuất Nguyên Đình khẽ cụp mắt, lễ độ đáp: "Cảm ơn biểu muội, ta đã có đủ y phục, những việc này cứ để người hầu làm là được."
Hắn hiểu rõ ý tứ của mẫu thân, cũng hiểu dụng ý ẩn sau lời nói ấy. Nhưng trên mặt tuyệt không để lộ bất kỳ sự thất lễ nào, đó là phẩm chất được dạy dỗ từ nhỏ.
Nhìn chiếc áo kia, hắn khẽ thất thần, nếu chiếc áo này là Linh Phủ làm, thì thật tốt biết bao! Hắn nhất định sẽ mặc mỗi ngày.
Đáng tiếc, đây là do biểu muội làm, hắn tuyệt đối sẽ không mặc lên người.
Từ lâu, Khuất Nguyên Đình đã quyết định: Tình cảm là việc của hắn, không ai có thể sắp đặt. Dẫu cho gió thổi bốn phương, hắn vẫn sẽ sừng sững không lay chuyển.