Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 203: Giải cứu (2).
Khuất Nguyên Đình chậm rãi mở mắt, đôi mắt u ám và bình lặng nhìn về phía Thịnh Vương.
"Dù ta oán hận hay không, rốt cuộc đây cũng chỉ là chuyện sinh tử vinh nhục của riêng ta, điều đó không thể trở thành lợi khí để Vương gia phản bội triều đình, phản bội thánh thượng."
Thịnh Vương cười lạnh:
"Đây chính là ngu trung của ngươi? Lý Lăng đoạt vị không chính đáng, con hắn tính là thiên tử gì chứ?"
Ông ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một vật, ném qua kẽ song sắt, rơi ngay dưới chân Khuất Nguyên Đình.
Khuất Nguyên Đình chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bên bên chân là một mảnh lụa gấm màu vàng sáng rực. Một góc trên đó lộ ra họa tiết tường vân và hạc lành, hắn lập tức hiểu đó là thứ gì. Ánh mắt nâng lên, chậm rãi nhìn về phía Thịnh Vương.
"Đây chính là đạo thánh chỉ đầu tiên mà Lý Lăng ban bố sau khi đoạt ngôi. Nếu không có đạo thánh chỉ này, phụ thân ngươi cũng sẽ không bị giam giữ ở Biện Châu, bị quân Khiết Đan vây khốn mấy tháng trời mà không được cứu viện."
"Bởi vì khi ấy, tiên hoàng mà ngươi trung thành lại đang chỉ huy cấm quân Nam Bắc, đối đầu với bản vương. Hắn không dám phái một binh một tốt nào cho phụ thân ngươi. Thậm chí, hắn còn nghe lời tiểu nhân bên cạnh, nghi ngờ rằng phụ thân ngươi cố ý dẫn quân Khiết Đan xâm nhập, chỉ để khiến hắn phải chia quân phòng thủ, không còn khả năng tập trung, tạo cơ hội cho ta thừa thế mà vào!"
"Thật nực cười! Ta và phụ thân ngươi chỉ gặp nhau một lần, căn bản không có giao tình. Nhưng Lý Lăng, vì lòng tư lợi và sự hèn nhát của hắn, đã khiến một người sắt đá trung liệt như phụ thân ngươi hao tâm tận sức, cuối cùng bỏ mạng tại Biện Châu…"
"Hắn giúp Lý Lăng chặn đứng mấy vạn quân Khiết Đan, giúp Lý Lăng ổn định triều cục, giúp hắn ngồi vững ngôi vị hoàng đế. Nhưng phụ thân ngươi nhận được gì? Một danh hiệu truy phong Đại đô đốc, Đặng Quốc công sao? Thật nực cười! Phụ thân ngươi, ngay cả sau khi chết, vẫn mang theo vô tận tranh cãi, thậm chí cả nhục danh! Những điều này, dù ngươi không phải là nhi tử ông ấy, ngươi cũng đã biết rõ!"
Thao Dang
Thịnh Vương mắng chửi một hồi hả hê, nhưng Khuất Nguyên Đình chỉ lặng lẽ lắng nghe, cuối cùng đơn giản nhắm mắt lại.
Thịnh Vương thấy hắn không mảy may phản ứng, cảm giác như m.á.u nóng dồn lên ngực, nghẹn cứng không thoát được. Ông ta trừng mắt nhìn Khuất Nguyên Đình hồi lâu, cuối cùng phun ra một câu:
"Đồ ngu! Giống hệt lão già ngốc nghếch nhà ngươi!"
Tiếng bước chân giận dữ của ông ta dần biến mất nơi cuối địa lao.
Khuất Nguyên Đình lúc này mới lại mở mắt, đôi tay run rẩy chạm đến mảnh gấm trên mặt đất.
Nhưng tấm lụa vàng cũ kỹ ấy tựa như mang theo sức nóng của ngọn lửa, hắn nhặt mấy lần mới nhặt được, đặt trên đầu gối và chậm rãi trải ra.
Những chữ trên đó từng chữ từng chữ đập vào mắt hắn, giống như lưỡi d.a.o mòn rỉ đ.â.m thẳng vào tim và m.á.u thịt, từng nhát, từng nhát đau đớn tột cùng, chẳng khác nào bị lăng trì.
Không biết bao lâu sau, tấm thánh chỉ cũ kỹ trên đầu gối rơi xuống đất, phát ra một tiếng “phạch” nhẹ nhàng...
---
Bảy ngày sau, Lư Diên Tụng cải trang thường phục, dẫn theo Linh Phủ cùng một đoàn người giả làm thương đội, từ Lộ Châu tiến về địa giới Vân Châu.
Linh Phủ biết rằng đây chỉ là những người có thể thấy trên bề mặt. Thực tế, ở những nơi nàng không nhìn thấy, Lư Diên Tụng đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Dẫu sao lần này là đến đất phong của một trong hai vị thân vương duy nhất của Đại Tuyên để cứu người, cẩn trọng thế nào cũng không thừa.
Linh Phủ cũng hiểu rằng, ở nơi nàng không thể nhìn thấy, người của Doãn Văn Trân chắc hẳn vẫn đang âm thầm theo dõi hành động của nàng, đợi thời cơ mà động thủ.
Vài ngày sau, đoàn người cẩn thận di chuyển đến Vân Châu, nghỉ lại ở một khách điếm chuyên phục vụ các thương nhân ghé qua.
Trước sự sắp xếp của Lư Diên Tụng, Linh Phủ không hỏi một câu nào. Nàng biết rằng phần lớn điểm dừng chân trên đường đều là những "trạm ngầm" do hệ thống tình báo của vùng Lộ Châu bố trí, vì thế nàng chỉ tập trung lặng lẽ quan sát.
Đối với thái độ này của nàng, Lư Diên Tụng vừa hài lòng, lại vừa không. Hài lòng vì nàng rất giữ chừng mực; không hài lòng cũng chính vì sự chừng mực đó của nàng.
Nàng đã chấp thuận "hiệu lực" cho hắn ba năm, nhưng cách nàng hành xử vẫn duy trì một ranh giới rõ ràng. Điều này cho thấy trong lòng nàng, việc lưu lại chẳng qua là tình thế bắt buộc, tất cả đều vì cứu Khuất Nguyên Đình.
Hiểu được điểm này, lòng Lư Diên Tụng thấy không thoải mái.
Nàng thích hắn ta đến thế sao?
Vì một người nam nhân, nàng sẵn sàng để một người nam nhân khác sai khiến suốt ba năm?
Nàng thông minh như thế, lẽ nào không biết rằng chuyện này đầy rẫy biến số, hiểm họa khó lường?
Nàng thực sự cho rằng hắn sẽ để nàng trở lại bên cạnh kẻ khác ư?
Ý nghĩ đó khiến Lư Diên Tụng âm ỉ phẫn nộ. Nhưng đối diện với gương mặt điềm nhiên, lạnh nhạt như tảng băng không tan của nàng, hắn thấy cơn giận như vô dụng, e rằng phải dùng đến cách khác.
Ở khách điếm, họ lại lưu lại thêm mấy ngày. Linh Phủ bắt đầu mất kiên nhẫn. Có lẽ Lư Diên Tụng cũng nhận ra điều này. Nhưng hắn quyết không nói gì với nàng, cố tình dùng im lặng để thử lòng nàng, chờ xem nàng liệu có mở miệng hỏi hay thậm chí cầu xin hắn không.
Linh Phủ không mảy may bận tâm đến những tiểu tiết đó. Nàng chỉ có một mục tiêu: cứu người thành công, và nàng luôn chọn con đường ngắn nhất, ít trở ngại nhất.
Vì vậy, nàng tìm gặp Lư Diên Tụng:
"Chúng ta khi nào hành động?"
Lư Diên Tụng đang ôm một kỹ nữ, uống rượu vui vẻ trong phòng. Linh Phủ không quan tâm đến cảnh tượng trước mắt, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Thấy nàng không để tâm đến hành động của mình, như thể sự lả lơi cùng kỹ nữ cũng chỉ là không khí, Lư Diên Tụng chợt cảm thấy trống trải, thêm bực bội.
Hắn bực dọc vẫy tay, kỹ nữ mềm mại uốn éo rời khỏi người hắn, cười duyên dáng bước ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Lư Diên Tụng nhấc chén rượu trên bàn lên uống cạn, đôi mắt tối sẫm ngước nhìn thiếu nữ đứng cách hắn ba bước chân.
"Nóng lòng vậy sao?" Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng thoáng vẻ trêu chọc.
"Tâm ta trước sau như một. Ta biết công tử thân chinh dẫn người đến Vân Châu, chắc hẳn đã chuẩn bị kỹ càng, hành sự cẩn thận."
"Chỉ là, ta không rõ sắp xếp của công tử, e rằng sẽ làm chậm chân, nên mới đến hỏi trước."
Lư Diên Tụng cười nhạt một tiếng, đúng là câu trả lời hoàn hảo, kín kẽ không để hở kẽ nào. Muốn nhìn thấu tâm tư thật sự của nàng, thật quá khó khăn.
Nàng đã biến thành người như thế từ khi nào?
Hắn vẫn còn nhớ rõ khi ở giáo phường Tống Châu, nàng vì không chịu nổi chuyện bất bình mà ra tay giúp hắn đánh lui bọn côn đồ. Thần thái khi ấy thật sôi nổi và rực rỡ.
Hắn nhớ đến căn tiểu viện ở Sở Ấp, nơi từ khung cửa sổ, hắn vô số lần dõi theo từng cử chỉ của nàng. Những lúc nàng ngồi dưới tán cây hạnh đầu hạ mà chìm vào cuốn sách, rồi thiếp đi với nụ cười yên bình; những lúc nàng tắm đêm mùa hè, mái tóc dài óng ả buông xõa, tựa người bên cửa sổ thở dài dưới ánh trăng.
Hắn nhớ cách nàng đối đãi với mẫu thân mình, ôn nhu, hiếu thuận, một sự dịu dàng mà hắn chưa từng dành cho mẫu thân của mình.
Nàng khiến hắn hiểu ra nhiều điều trước đây hắn chẳng từng nghĩ đến. Hắn biết thế nào là sự bình dị, đẹp đẽ nơi nhân gian, và cũng biết thế nào là cay đắng, xấu hổ, hối hận.
Hối hận vì hắn chưa bao giờ thoát ra khỏi nỗi mặc cảm thân thế, để trở thành một người chính trực sáng ngời, giống như vị huyện lệnh trẻ kia, người mà nàng dành ánh mắt đầy ngưỡng vọng.
Nàng và hắn, là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Hắn không muốn thừa nhận mình đã từng ủ rũ, cô độc trong tiểu viện ấy, và càng không muốn nàng thấy hắn đối mặt với vị huyện lệnh trong lòng nàng.
Vậy nên hắn đã rời đi, rời đi thật xa.
Hắn không muốn nhìn thấy người mà mình vẫn luôn tôn thờ trong thầm lặng lại rơi vào tay người khác, dù người đó là ánh trăng sáng trong.
Hắn tự nhận tâm tư mình hèn hạ, cũng chưa bao giờ mơ tưởng đến việc có ngày nàng sẽ thuộc về hắn.
Thế nhưng vận mệnh lại giỡn cợt với hắn. Nó dùng bàn tay trời đất xoay chuyển, vặn nắn hắn, biến hắn thành một kẻ bề ngoài phong quang mà bên trong nhơ bẩn, để rồi, ngay khoảnh khắc tối tăm nhất đời mình, hắn lại một lần nữa gặp nàng...