Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 175: Tàng đông (1).

Ngày cuối cùng của tháng mười, Phong Lạc Lâu tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt.

Huyện úy Lý Nghiệp hiếm khi cao giọng như thế, bao trọn cả Phong Lạc Lâu, mời tất cả quan lại huyện nha đến chứng kiến việc mình nhận nghĩa muội.

Chuyện như thế này, mọi người dĩ nhiên không ai có thể từ chối, lời khen tặng không ngớt, lễ vật cũng được dâng lên.

Linh Phủ chuẩn bị một hộp lễ vật nhỏ, tuy đơn sơ nhưng rất thiết thực.

Hôm ấy, A Vân hoàn toàn không còn dáng vẻ của một quan bộc ngày xưa, từ trang phục đến lời nói, cử chỉ đều giống hệt một tiểu thư con nhà quan. Thái độ ung dung, lời lẽ khéo léo khiến mọi người không ngừng khen ngợi.

Là cấp trên trực tiếp của Lý Nghiệp, lại là người đích thân ký giấy phóng thích cho A Vân, Khuất Nguyên Đình dĩ nhiên được mời ngồi vị trí chủ tọa.

Quan lại huyện nha bận rộn cả năm, hiếm khi có dịp hội tụ ăn uống như thế này, ai nấy đều vui vẻ hào hứng chuyện trò.

Khi men rượu đã ngấm, ranh giới giữa các cấp bậc cũng trở nên mờ nhạt.

Tư hộ tá Trương Khâu ôm lấy Lý huyện úy, ca ngợi sự dũng cảm của hắn khi giữ thành. Hà tư hộ tá và Quách tư hộ tá cùng một viên điển sử và một lục sự chơi trò ném hồ lô.

Linh Phủ không giỏi uống rượu, ăn no rồi lặng lẽ rút ra ngoài, đứng bên cửa sổ phía sau tấm bình phong ở tầng hai, ngắm nhìn ánh đèn sáng rực của các gia đình trong thành Sở Ấp vào ban đêm.

Bên ngoài đường phố tĩnh lặng, tiếng uống rượu vui chơi bên trong vẫn còn nghe rõ ràng. Sự đối lập ấy làm dâng lên trong nàng cảm giác buồn bã không tên.

Nàng không hiểu tại sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy trong mùa thu này.

Có lẽ do sức khỏe suy yếu, phế khí giảm, dễ bị ảnh hưởng bởi tiết trời, phải bồi bổ thêm khi trở về.

Đang suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, không cần quay đầu, nàng cũng biết đó là Khuất Nguyên Đình.

Quả nhiên, ngay sau đó, Khuất Nguyên Đình đã đến bên lan can.

“Ra đây để tìm chút yên tĩnh à?”

“Không,” nàng mỉm cười, “ăn nhiều quá, ra ngoài tiêu hóa một chút.”

Khuất Nguyên Đình nhìn thân hình mỏng manh của nàng, nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng lên vai nàng.

Linh Phủ hơi sững sờ, nhìn hắn.

“Sắp vào đông rồi, chỗ này lại là đầu gió, cẩn thận kẻo bị lạnh.”

Ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người nàng một thoáng, rồi chuyển sang nơi xa, tự nhiên và lễ độ.

“Cảm ơn huynh.”

Nàng khẽ kéo chiếc áo choàng, vẫn còn vương vấn hơi thở của hắn.

Từ sau lần tỉnh dậy, nàng và hắn ít khi nói chuyện thoải mái như trước.

Ban đầu, hắn sợ nàng phải suy nghĩ nhiều. Sau đó, có lẽ để tránh làm nàng khó xử, hắn cũng ít khi xuất hiện trước mặt nàng, chỉ âm thầm quan tâm đến sức khỏe của nàng.

Tình cảm của hắn dành cho nàng không hề thay đổi, chỉ là càng thêm nồng nhiệt. Nhưng vì nhiều lý do, hắn chỉ có thể giấu kín trong lòng, không dễ dàng bộc lộ ra ngoài.

Nhưng dù sao cũng là mong muốn, là nhớ nhung. Hôm nay trong bữa tiệc, thấy nàng lặng lẽ rời đi, hắn liền đi theo.

Có rất nhiều điều không thể nói ra, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, chỉ đứng lặng lẽ bên cạnh nàng một lúc.

Tựa lan can nhìn xa, các phường, các nhà ở huyện Sở Ấp dưới bóng đêm toát lên vẻ yên bình và thanh nhã. Ánh đèn lốm đốm từ nhà dân gợi lên sự ấm áp thường nhật của năm tháng.

Trải qua một trận binh loạn không nhỏ, Linh Phủ càng hiểu rõ giá trị quý báu của sự thường nhật và ấm áp này.

Nhìn mọi thứ dưới chân, Khuất Nguyên Đình lòng dậy lên cảm xúc.

“Đốc Công Lưu, phi cư phi khang. Nãi trường nãi cương, nãi tích nãi thương...” (Đốc Công Lưu, chẳng ở chẳng yên. Bèn đo đất đai, bèn chứa lúa gạo…)

Hắn cất giọng ngâm nga, âm điệu bình hòa sâu lắng, từng chữ từng câu đều rơi vào lòng Linh Phủ.

Nàng cũng theo hắn ngâm tiếp: “...Ư tư tư nguyên. Ký thứ ký phồn, ký thuận nãi tuyên, nhi vô vĩnh thán...” (…Đến nơi ấy là đồng bằng. Đã đông đúc rồi lại càng thêm đông đúc, đã thuận hòa rồi lại càng được truyền bá, mà không còn than thở dài lâu…)

Một bài Đại Nhã - Công Lưu (là một bài thơ trong Kinh Thi, thuộc phần Đại Nhã, ca ngợi công đức của Công Lưu, tổ tiên của nhà Chu, người đã có công khai khẩn đất đai, xây dựng cơ nghiệp cho nhà Chu.) gói trọn tâm nguyện chung của họ dành cho dân chúng Sở Ấp.

Ngâm xong, hai người không kìm được mà nhìn sâu vào mắt nhau, từ ánh mắt đối phương thấy rõ bóng hình của mình.

---

Bước vào tháng mười một, thời gian nông nhàn thực sự bắt đầu. Nhiều người có nhà trong thành đã chuyển về để chuẩn bị cho mùa đông.

Theo đề nghị của Linh Phủ, huyện nha đã ban hành lời kêu gọi khuyến khích.

Mỗi phường đều thiết lập hai đến ba điểm tụ họp, thường là những gia đình có nhà cửa rộng rãi nhường chỗ để các nữ tử trong cùng một con ngõ tụ họp vào buổi tối, cùng làm các việc như quay sợi gai và đan dệt dưới ánh đèn chung.

Vì mùa đông ngày ngắn, đêm dài, người dân thường tiếc dầu đèn, nên các nữ tử thường phải mò mẫm trong bóng tối để làm việc. Nay, họ được tụ họp tại một nơi, quan phủ còn cấp một khoản hỗ trợ, mọi người dùng chung ánh sáng, thậm chí tự mang theo củi lửa, than củi đến, cùng quây quần làm việc, vừa ấm áp vừa sáng sủa. Các nữ tử vừa làm vừa trò chuyện, cười nói, không còn cảm giác hiu quạnh.

Thao Dang

Như vậy, ai nấy đều tiết kiệm được dầu đèn và củi lửa, công việc lại được hoàn thành nhanh hơn và tốt hơn, trong một tháng có thể làm được khối lượng của một tháng rưỡi thông thường.

Hơn nữa, trong số họ có người giỏi tay nghề, có người còn vụng về, nhờ vậy mà học hỏi lẫn nhau, nâng cao kỹ nghệ, quan hệ giữa hàng xóm láng giềng cũng trở nên thân thiết hơn.

Trong chốc lát, cả huyện đều khen ngợi biện pháp này là hữu ích.

---

Ngày mồng chín tháng mười một, là sinh thần của Khuất Nguyên Đình.

Khuất phu nhân đã sắp xếp chuẩn bị trong nội nha từ hai ngày trước.

Hôm ấy, Khuất Nguyên Đình như thường lệ đến nha môn, nhưng thấy trong sân lớn của đại đường đầy ắp những giỏ, hộp lớn nhỏ.

Hắn nắm lấy một sai dịch vừa đặt giỏ xuống, hỏi:

“Chuyện này là sao?”

Tên sai dịch vội cười đáp:

“Bẩm Huyện lệnh đại nhân, dân chúng biết hôm nay là sinh thần của ngài, từ sáng sớm đã nối tiếp nhau mang đồ đến chúc mừng!”

Khuất Nguyên Đình khẽ nhíu mày kiếm:

“Các ngươi dám nhận đồ của dân chúng?”

Tên sai dịch liền nói:

“Thuộc hạ đã nói rồi, Huyện lệnh đại nhân là người chí công vô tư, nhất định không nhận quà của họ, nhưng họ bảo đây toàn là sản vật của nhà, chỉ là chút tấm lòng, nhất quyết muốn chúng ta đưa vào cho ngài.”

Khuất Nguyên Đình nhìn những giỏ quà bên trong, có rau quả được bảo quản tốt, nấm khô, hạt dẻ rừng, còn có dưa muối, t.hịt xông khói, ngỗng khô, thậm chí cả vải gai được dệt gọn gàng...

Trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp, nhưng quay mặt lại, hắn nghiêm giọng hỏi:

“Ai là người tiết lộ cho dân chúng biết hôm nay là sinh thần của ta?”

“Việc này… việc này thuộc hạ không biết, không phải ta nói.” Tên sai dịch cười gượng.

Khuất Nguyên Đình khoát tay cho y lui xuống.

Tên sai dịch đi được vài bước, lại quay đầu nói:

“Đại nhân, dọc theo tường đông là chút tấm lòng của các huynh đệ trong nha môn dành cho ngài, xin ngài đừng khách khí!”

Khuất Nguyên Đình trừng mắt nhìn y, tên sai dịch lập tức chuồn mất.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua những món quà giản dị nhưng chân thành ấy, tiến vào đại đường.

Nha môn vốn có tục cũ, trước khi quan phụ mẫu nhậm chức, đã có người dò la ngày sinh, sở thích của họ và gia quyến, còn cả những lễ tết lớn nhỏ không thể thiếu quà biếu.

Nhưng từ khi Khuất Nguyên Đình đến đây, mọi hủ tục ấy đều bị cấm tuyệt.

Ban đầu, mọi người tưởng hắn chỉ làm ra vẻ, nhưng về sau nhận ra vị này thực sự không ưa kiểu đó. Quan trên làm gương, các chức quan như huyện thừa, huyện úy cũng không dám ngang nhiên đòi “lễ biếu” từ cấp dưới, khiến cho cuộc sống của sai dịch, nha lại trở nên dễ thở hơn đôi chút.

Khuất Nguyên Đình ngồi xuống sau án, xử lý vài công việc, thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa vọng lại.

Khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên, hắn đặt bút sang bên, quả nhiên thấy một bóng dáng màu tuyết thanh nhẹ nhàng tiến vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận