Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 191: Tuyết tan (2).
Linh Phủ khẽ mấp máy môi, không dám tin những lời bạo gan vừa rồi là từ miệng Khuất Nguyên Đình thốt ra. Nàng ngây người, hai má dần dần ửng đỏ.
Khuất Nguyên Đình cũng nhận ra lời mình có phần mạo phạm, vội vàng nắm lấy tay Linh Phủ, nhẹ nhàng áp lên bên hông mình.
“Thực sự khỏi rồi, ta không lừa nàng đâu.”
“Ta lén chạy về chỉ để gặp nàng một lần. Không ngờ vừa về đã bị lệnh xuất chinh ngay, nên chỉ có thể ở lại một lát rồi phải cưỡi ngựa nhanh chóng trở về.”
Nghe hắn nói vậy, Linh Phủ lập tức thu lại cảm xúc, quan tâm hỏi:
“Cớ sao đột nhiên lại muốn huynh đi sứ Hồi Hột?”
Nguyên Đình đáp:
“Từ năm ngoái, Thổ Phồn và Đảng Hạng liên tục quấy nhiễu biên giới, khiến vùng biên cương bất ổn. Triều đình có ý liên minh với Hồi Hột để chặn hai nước kia ngoài quốc môn.
“Nhưng từ sau khi Hồi Hột giúp Đại Tuyên bình loạn, bọn họ ngày càng kiêu ngạo. Trong việc thông thương biên giới và triều cống, mâu thuẫn nảy sinh không ít. Lần này muốn lôi kéo họ hợp sức chống giặc, e rằng lại phải hao tốn nhiều ngân khố, các điều khoản cũng cần thương thảo lại.”
“Còn ta, có lẽ chuyện lần trước tiếp ứng Hồi Hột đã để lại ấn tượng với triều đình, nên lần này được đưa tên vào danh sách. Nhưng lần này đi, không biết khi nào mới có thể trở về…”
“Ta nghĩ, có vài lời nhất định phải đích thân nói với nàng, để nàng không phải lo lắng đoán mò.”
Nói đoạn, hắn kéo tay nàng đặt lên n.g.ự.c mình, ánh mắt thành thật nhìn nàng.
Linh Phủ bị lời nói của hắn làm tim đập dồn dập.
Người này lúc nào cũng nghiêm trang, không ngờ lại dám trái lệnh cấp trên, ngày đêm lên đường chỉ để gặp nàng một lần.
Trong lòng hắn, nàng thực sự quan trọng đến thế sao?
“Lần này đi, ít nhất là mấy tháng không thể gặp lại. Trước khi lên đường, ta có một điều quan trọng muốn hỏi nàng.”
Giọng Khuất Nguyên Đình trầm thấp nhưng rõ ràng.
Linh Phủ đoán được phần nào điều hắn định nói, trái tim không ngừng đập mạnh.
Khuất Nguyên Đình tháo kiếm ra khỏi tay trái, để lộ cổ tay quấn một dải lụa đỏ.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn dải lụa một thoáng, rồi ngước lên nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm và rực cháy.
“Linh Phủ, nàng có biết không?”
“Những lúc không có nàng bên cạnh, dải lụa này luôn ở bên ta. Dù trên chiến trường hay trong những ngày đêm đau đớn vì thương tích, nó đều giúp ta vượt qua.”
“Ta luôn có một ý niệm ngốc nghếch rằng, nếu có thể mãi buộc nó nơi cổ tay, ta và nàng sẽ luôn gắn bó, không bao giờ lạc mất nhau.”
“Lần này đi ngàn dặm xa xôi, thật không biết ngày nào mới có thể gặp lại. Vậy nên ta trở về gặp nàng, chỉ để xin nàng một lời.”
“Linh Phủ, trong lòng ta có nàng, và chỉ có nàng. Qua tất cả những gì đã trải, ta cũng biết trong lòng nàng có ta.”
“Ta muốn cùng nàng kết thành đôi lứa, trọn đời đồng cam cộng khổ, cùng đi đến bạc đầu. Nàng, có nguyện ý không?”
Linh Phủ nhìn chằm chằm người nam tử trước mặt, một người trong trẻo như tùng trúc. Lời bộc bạch chân thành của hắn không ngừng vang vọng trong tâm trí nàng, làm đôi mắt nàng không tự chủ mà trở nên mềm mại và ướt át.
Môi nàng khẽ động, chưa kịp thốt nên lời, thì ngón tay cái của Khuất Nguyên Đình đã nhẹ nhàng đặt lên môi nàng.
“Suỵt…”
“Đừng vội trả lời ta. Ta không muốn ép nàng. Ta chỉ mong nàng tự hỏi lòng mình. Chúng ta không cần lừa dối chính mình.”
“Đợi đến ngày ta trở về, nàng hãy nói cho ta đáp án, được không?”
Như bị ánh mắt sâu thẳm của hắn cuốn hút, Linh Phủ ngẩn ngơ gật đầu.
Khuất Nguyên Đình cười vô cùng dịu dàng, ôm nàng vào lòng, ánh mắt vừa mãn nguyện vừa tràn đầy mong đợi.
Không từ chối ngay tại chỗ, chẳng phải là có hy vọng sao?
Nàng chịu cân nhắc, tức là có khả năng thành công!
Cuộc theo đuổi tình yêu này, hắn đã bước đi đầy nhọc nhằn.
So với chiến trường hay quan trường, hắn càng phải từng bước cẩn trọng, vững chắc, bằng sự nhẫn nại không nóng vội mà kiên trì bền bỉ. Cuối cùng, hắn đã giữ lại được một làn gió thoảng qua.
Rất nhọc nhằn, rất lo âu, nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Trong lòng trăm mối ngọt đắng đan xen, nhưng người trong lòng lại nhẹ nhàng cất tiếng:
“Chuyến đi này, mong Nguyên Đình nhất định phải bảo trọng thân mình, đừng để bị thương nữa. Huynh hứa với ta được không?”
Hắn hơi rời nàng ra một chút, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đong đầy lo lắng của nàng, khẽ gật đầu.
“Được, ta hứa với nàng. Nàng cũng hứa với ta, hãy chờ ta trở về.”
Người trong lòng ngoan ngoãn gật đầu.
“Nguyên Đình…”
“Ừ?”
“Ta muốn xem vết thương của huynh.”
Nàng nói: “Muốn.” Giọng nói rất nhẹ, nhưng không cho phép từ chối.
Lần này, đến lượt Khuất Nguyên Đình đỏ bừng mặt.
Lời vừa rồi chỉ là trong lúc gấp gáp mà nói ra, không ngờ Linh Phủ lại coi là thật!
Nàng nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt kiên định, như thể nếu không xem thì không chịu bỏ qua.
Do dự một lúc, Khuất Nguyên Đình âm thầm cắn răng, đưa tay cởi áo khoác ngoài, kéo lên lớp áo trong, để lộ cơ bụng rắn chắc với những đường nét rõ ràng.
Ánh mắt của Linh Phủ lập tức cứng lại.
Dưới xương sườn trái, vết sẹo to bằng đồng xu, lớp t.hịt mới có màu hồng nhạt, như đang kể về một trận chiến đẫm m.á.u không lời.
Nàng run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vết thương.
Thân thể Khuất Nguyên Đình lập tức run rẩy vì cảm giác tê dại, không kìm được mà nhắm mắt lại, nơi cổ họng phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng.
“Còn đau không?”
Ngón tay của nàng mềm mại hơn cả lông vũ, mang theo chút hơi ấm, cũng mang theo sự đau lòng thương xót.
“Không đau nữa, ngứa…”
“Đây là vết thương lần trước lúc trước Giao Thừa phải không?”
“Ừ!”
“Quay lại.”
“Ồ!”
Trên lưng săn chắc lại là một vết thương cực kỳ nguy hiểm.
Thao Dang
“Vết sẹo lớn như vậy… chắc chắn rất đau phải không? Phải mất bao nhiêu m.á.u đây…”
Khuất Nguyên Đình cảm thấy m.á.u trong cơ thể mình lúc này đều dồn về một chỗ khó nói.
Hắn khàn giọng nói: “Nàng… đã xem xong, có thể yên tâm rồi chứ?”
Thiếu nữ không đáp, nhẹ nhàng giúp hắn kéo áo xuống, che lại vết thương.
Khuất Nguyên Đình không dám để bàn tay gây kích thích kia tiếp tục làm loạn trên người mình, vội vàng giữ lấy đôi tay mềm mại.
“Ta tự làm được rồi.”
Hắn vội vàng quay lưng, buộc lại đai áo.
Khi quay lại, đôi tai vẫn đỏ bừng.
Nhìn thấy vậy, Linh Phủ không nhịn được cười, bình thường đều là hắn trêu nàng, không ngờ hắn lại dễ xấu hổ đến vậy.
Vết thương đã xem qua, tuy dữ tợn đáng sợ nhưng thực sự đang lành lại, tảng đá lớn trong lòng Linh Phủ cũng nhẹ bớt, liền muốn trêu chọc hắn.
Nàng nhẹ nhàng bước đến trước hắn, kiễng chân, ghé sát tai hắn thì thầm: “Lần này huynh đi, nếu còn không biết quý trọng bản thân, để cho mình bị thương, ta sẽ không cần huynh nữa.”
Hơi thở nóng hổi của nàng làm cho tai Khuất Nguyên Đình đỏ bừng, gần như sắp nhỏ máu.
Linh Phủ thấy thú vị, liền dùng ngón tay nhỏ xíu khẽ vân vê dái tai, quả nhiên mềm mại và nóng bỏng.
“Phì—hahaha…”
Nàng không nhịn được cười, hóa ra tai của hắn lại thú vị như vậy.
Khuất Nguyên Đình bị nàng trêu chọc đến mức đỏ bừng mặt, xấu hổ như một nàng dâu nhỏ, vội vàng chế ngự Linh Phủ.
“Ta nghe lời nang, đừng trêu nữa.”
Hắn khàn giọng cầu xin.
Linh Phủ đắc ý chống nạnh: “Xem huynh lần sau còn dám lừa ta nữa không?”
“Không dám, không dám nữa…”
Hắn lại ôm lấy nàng: “Ta phải đi rồi.”
“Ừ!”
“Đợi ta trở về.”
“Ừ!”
Hắn khẽ dụi mái tóc mềm mượt của nàng, để lại một nụ hôn trên trán nàng.
Một lúc sau, hai người cưỡi ngựa trở về đường lớn.
Thời khắc chia tay đã đến.
Khuất Nguyên Đình nhìn nàng lần cuối, nhảy lên ngựa, quất roi mà đi.
Chiếc áo choàng màu đỏ thẫm nhanh chóng hòa vào cảnh vật xám nâu, không thể phân biệt được nữa.
Rất lâu sau, Linh Phủ nhớ lại buổi sáng đầu xuân xám vàng ấy, đều cảm thấy hối hận không thôi.
Nếu biết rằng lần này đi, bọn họ sẽ gặp phải biến cố trời long đất lở phía sau, nàng nhất định sẽ giữ c.h.ặ.t hắn, tuyệt đối không để hắn đi.