Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 174: Tầng mây đỏ.
Vừa nhìn thấy Linh Phủ trở về, A Vân lập tức đứng dậy, cười tươi bước đến:
“Linh Phủ tiểu thư.”
“A Vân đến rồi,” Linh Phủ khẽ gật đầu, “ngồi xuống đi.”
Nàng quay sang Anh Nữ nói:
“Trong phòng lạnh quá, đem hâm nóng canh sơn dược táo đỏ trên bếp đi, chúng ta cùng uống.”
Anh Nữ đáp lời, nhìn thấy A Vân đến, cũng rất vui mừng.
Từ sau khi được phóng thích, A Vân rời khỏi huyện nha, Anh Nữ không hề nghe tin tức gì về nàng ta. Hai người từng đồng cam cộng khổ bên nhau suốt mấy năm, nên nàng vẫn luôn nhớ thương A Vân.
Lúc này, nàng vui vẻ đi hâm nóng canh.
Linh Phủ kín đáo quan sát thần sắc của A Vân, trong lòng thầm cảm thán.
Không thể không nói, con người khác nhau thật sự rất lớn. A Vân thoát khỏi thân phận nô lệ, giống như ngọn cỏ mạnh mẽ cuối cùng cũng đẩy được tảng đá lớn đè nặng trên đầu, lộ ra sức sống mãnh liệt bừng bừng hơn trước.
Không khó tưởng tượng, từ đây nàng ta sẽ nở ra những đóa hoa rực rỡ hơn giữa đời này!
Dù biết A Vân là người nội tâm nhiều toan tính, nhưng Linh Phủ vốn nhìn người khách quan, vẫn rất tán thưởng sự bừng bừng tham vọng ấy.
Bởi lẽ, dù A Vân quen dùng mưu kế, đó cũng là một thứ tinh thần không chịu khuất phục, không cam chịu số phận. Ở nơi thời không mà nữ nhân bị đè nén như thế này, một khí phách không chịu khuất phục như vậy, chỉ cần không gây tổn hại cho người khác, thì rất đáng để thành toàn.
Thấy Linh Phủ cười mỉm ngồi đó, A Vân chủ động mở lời:
“A Vân nhờ hồng ân của Linh Phủ tiểu thư nâng đỡ, mới có thể theo hầu tiểu thư, tích lũy được chút công lao nhỏ nhoi, lại được tiểu thư mở lời cầu xin, khiến Huyện lệnh đại nhân ân chuẩn phóng thích khỏi quan tịch. Ơn đức này, A Vân vô cùng cảm kích!”
Nói rồi, A Vân đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với Linh Phủ.
Linh Phủ đứng lên đáp lễ:
“Không cần khách sáo như vậy.”
Hai người lại ngồi xuống, Linh Phủ nói:
“Ngươi có được ngày hôm nay, chủ yếu vẫn là nhờ vào sự nỗ lực của chính ngươi, không cần cảm tạ ta. Ngày đó, ngươi có dũng khí dẫn theo nữ tử khỏe mạnh hỗ trợ giữ thành, an ủi thương binh, đó đều là công lao của ngươi.”
“Tiểu thư thật khiêm tốn, sự việc thế nào, A Vân đều hiểu rõ trong lòng.”
Linh Phủ không khách sáo với nàng ta thêm, hỏi thẳng:
“Hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ ta? Sau khi ra khỏi nha môn, ngươi an bài thế nào rồi?”
A Vân đáp:
“Tạm thời thuê một tiểu viện ở Bình Xương phường để ở, về sau thì vẫn chưa có kế hoạch cụ thể.”
Linh Phủ gật đầu, Bình Xương phường, quả nhiên rất “A Vân”.
Các phường ở huyện Sở Ấp phân bố theo hướng đông quý, bắc giàu, tây phú, nam hèn.
Như phường Đôn Nghĩa nơi nhà Linh Phủ ở, là nơi tập trung của những gia đình trung lưu và dân thường. Phường Thủy Dương ở phía nam thành là nơi cư trú tồi tàn nhất, cũng từng là nơi làm thuê đen tối mà Tưởng Đồng Phạm đã chọn.
Từ Thủy Dương phường đi lên phía bắc một chút, chính là nơi cư ngụ của những phu thuyền như Lỗ Chu.
Còn hội quán cao cấp nhất huyện Sở Ấp, Sở Vân quán, thì nằm ở phường Hưng Lộc phía tây bắc, nơi cư ngụ của hơn chín phần mười gia đình giàu có trong thành. Bình Xương phường mà A Vân chọn, chỉ cách Đôn Nghĩa phường một phường, và dân cư ở đây giàu có hơn một chút.
A Vân không cam chịu ở tầng lớp thấp kém. Dù chỉ là nơi ở tạm thời, cũng nhất định phải hết mức thể diện.
Không hiểu sao, lúc này Linh Phủ lại nhớ đến quyển “Tokyo Nữ Tử Đồ Giám” nàng từng đọc trước khi xuyên không. Nữ chính A Lăng mỗi lần chuyển nhà, đều là một sự lựa chọn, một sự thay đổi tầng lớp.
Vì vậy, Linh Phủ rất hiểu tại sao A Vân lại chọn như thế.
Ở cạnh những người giàu có, những điều nàng ta gặp phải tuyệt đối sẽ khác biệt hoàn toàn so với việc sống trong tầng lớp thấp kém.
Dù đặt A Vân vào xã hội hiện đại, cho dù xuất thân từ thôn quê, thì một khi có khả năng, nàng ta cũng chắc chắn sẽ phấn đấu để tiến lên, sớm muộn gì cũng thành tinh anh nơi Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, hoặc kết hôn với một người được xem là thành đạt trong xã hội.
Đang suy nghĩ vẩn vơ như vậy, A Vân tiếp tục nói:
“Lần này đến đây, thứ nhất là để trực tiếp tạ ơn tiểu thư, thứ hai là… nhờ Lý huyện úy không chê, nhận ta làm nghĩa muội. Ba ngày sau, sẽ tổ chức một tiệc nhỏ ở Phong Lạc Lâu, cũng xem như thông báo cho thân bằng cố hữu. Mong Linh Phủ tiểu thư nể mặt đến dự.”
Linh Phủ hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì lại không thấy lạ.
Đây vốn là thủ đoạn mà A Vân sẽ có, chỉ là không ngờ lại hiệu quả đến thế.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cười nhàn nhạt mà nói: “Tốt, đây là chuyện đáng mừng, xứng đáng để ăn mừng.”
Thấy Linh Phủ nói vậy, trong lòng A Vân càng thêm thoải mái, vui sướng. Là người từng đi trước dẫn đường, giờ đây lại là Lục phẩm quý nữ được Hoàng gia ban phong, sự hiện diện của Linh Phủ đại biểu cho một thái độ, một sự ủng hộ và công nhận. Đối với nàng ta, đó là một vinh dự lớn lao.
Tương lai, dựa vào danh phận nghĩa muội của huyện úy, thêm vào mối giao tình này với Linh Phủ, chỉ cần nàng ta nỗ lực hết mình, dụng tâm xây dựng, chắc chắn sẽ có thể gả vào một gia đình đủ thể diện!
Tuyệt đối không thua kém Lý Nghiệp!
Người trượng phu mà nàng ta muốn, không chỉ phẩm cấp quan chức không được quá thấp, mà còn phải có tiềm năng vươn lên trong quan trường.
Thao Dang
Dù không đạt đến tầm nhân trung long phượng như Khuất Nguyên Đình, thì cũng phải có gan dạ, có chí hướng. Thành thục, mưu sâu kế hiểm cũng không sao, chỉ cần đừng giống Lý Nghiệp, hèn nhát vô vi.
Ngay cả nàng ta cũng nhìn ra cơ hội giữa lúc loạn quân vây thành, vội vàng dẫn dắt các nữ nhân khỏe mạnh vận chuyển lương thảo, cứu chữa thương binh, chẳng phải là để bản thân nổi bật hơn, để việc miễn cưỡng được sắp xếp hợp lý sao? Nhưng Lý Nghiệp lại không nhìn ra, bị chút thương nhỏ đã muốn rút về huyện nha.
Một người nam nhân như vậy, gặp được thượng quan như Khuất Nguyên Đình còn có thể bình bình tiến bước, nếu rơi vào tay thượng quan khắt khe, thì khó mà ngẩng đầu lên được.
Những năm trước khi huyện thừa Tưởng Đồng Phạm cầm quyền, biểu hiện của Lý Nghiệp đã đủ để cho thấy hắn thiếu đi khí phách như thế nào.
Một người như vậy, cho dù cưới nàng làm chính thê, nàng cũng không muốn! Ai biết được liệu hắn có phải là kẻ suốt đời dừng lại ở bậc "tòng bát phẩm hạ" hay không?
Lúc này, Anh Nữ bưng một khay súp nóng và bánh đậu xanh đến, ba người cùng nhau ăn như những ngày trước, lại nói chuyện thêm một hồi.
Khi sắp đi, Linh Phủ tiễn A Vân ra đến cửa, nhẹ nhàng nói với nàng ta: “A Vân, ra khỏi nội nha, trời cao biển rộng. Ngươi là một nữ tử có quyết đoán và tài năng, những gì ngươi muốn, ngươi đều sẽ nỗ lực để đạt được. Chúng ta quen biết một hồi, ta có hai câu muốn nói với ngươi.”
A Vân thoáng sững sờ, sau đó đáp lại: “Linh Phủ tiểu thư, xin cứ nói.”
“Con người sống trên đời, vì bản thân mà tính toán, không có gì sai.”
“Ngươi từng gặp nhiều người, sau này cũng sẽ còn gặp nhiều người hơn. Phần lớn họ đều không sánh bằng trí tuệ của ngươi. Ta tin rằng ngươi sẽ từng bước đi lên tốt hơn.”
Linh Phủ nhìn thoáng qua đám mây đỏ cuối trời.
“Mây đỏ bên trời, tất nhiên là giàu sang rực rỡ, nhưng khi ngươi bước từng bước, đưa ra từng lựa chọn, hãy tự hỏi mình xem có làm tổn thương đến người khác không. Như vậy là đủ rồi.”
Linh Phủ nhìn rõ, A Vân vốn dĩ không thực sự coi trọng tình nghĩa giữa người với người, đó cũng là do bản tính, cũng là lựa chọn của riêng nàng ta. Chỉ cần không làm hại người khác, thì chẳng thể nói gì hơn.
Chỉ là nàng không muốn A Vân mai sau có ngày đứng trên cao, tâm cơ càng sâu nặng, nếu không ai nhắc nhở, để lương tri cũng bị bỏ qua, thì sẽ phụ lòng vận mệnh đã một lần nữa ưu ái nàng ta.
Nàng đã thành toàn cho A Vân, cũng hy vọng nàng ta có được một cái kết tốt đẹp.
Một hồi lời nói, A Vân nghe xong lòng có chút nhói, nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Tiểu thư có lời khuyên vàng ngọc, ta nhất định ghi nhớ, không phụ kỳ vọng.”
Linh Phủ gật đầu, A Vân quay lưng, bước về phía đầu thôn.
Anh Nữ bên cạnh có chút không nỡ, quay sang Linh Phủ nói: “Tiểu thư, đường quê vắng vẻ, để ta tiễn nàng một đoạn.”
“Ừ.”
Linh Phủ đứng yên tại chỗ, nhìn Anh Nữ chạy bước nhỏ đuổi theo A Vân. A Vân quay đầu nhìn thấy Anh Nữ, không kinh ngạc cũng không vui mừng. Ngược lại, Anh Nữ lại thân thiết nói với nàng rất nhiều.
Nhìn hai người càng lúc càng xa, Linh Phủ từ từ thu lại ánh mắt.
Lúc này đã là cuối tháng Mười, sương giáng đổ xuống khe, gió thổi lá rụng về núi. Trong đất trời lộ ra vẻ tiêu điều khô héo.
Không hiểu vì sao, trong lòng Linh Phủ bỗng dâng lên một chút bâng khuâng và buồn thương, như thể mọi sự yên bình trước mắt, thoáng chốc sẽ không biết đi về đâu...