Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 173: Nghĩa muội.

Linh Phủ mỉm cười nói:

"Không cần tìm người khác đâu, Anh Nữ tuy đã được phóng thích, nhưng nàng ấy tạm thời vẫn chưa có dự định gì khác. Nàng ấy từng nói với ta, nếu nơi này cần, cứ gọi nàng."

Khuất Nguyên Đình gật đầu:

"Đúng vậy, nghe Tiết quản sự nói, nàng ấy đặc biệt xin chuyển thành tạp dịch trong nội nha. Như vậy, nàng ấy vẫn muốn ở lại đây làm việc."

Linh Phủ nói:

"Người có chí hướng riêng, cứ để thuận theo tự nhiên là được."

Khuất Nguyên Đình nói:

"Nhưng chỉ có một người liệu có đủ không?"

"Sao lại là một người? Đại nhân quên còn có Tôn Bảo và Triệu Nhị, huống chi Hà tư hộ tá cũng thường xuyên trợ giúp. Hơn nữa, đông sắp đến, không có việc lớn, nhân lực như vậy là đủ rồi."

Khuất Nguyên Đình nghĩ ngợi rồi nói:

"Ta để Mạnh Vũ theo nàng. Hắn là người cẩn trọng, nếu có chuyện gì, cũng có thể giúp đỡ phần nào."

Linh Phủ cúi đầu, trong lòng hiểu rõ Khuất Nguyên Đình vẫn còn sợ hãi sau lần nàng gặp nạn, bèn thuận theo sắp xếp của hắn.

---

Phong Lạc Lâu.

A Vân từng bước leo lên lầu, được tiểu nhị dẫn vào một gian nhã thất.

Người đang chờ bên trong chính là Lý Nghiệp, nhưng A Vân lại không lấy làm ngạc nhiên.

Nàng ta dịu dàng hành lễ, giọng trong trẻo nói:

"Vạn phúc."

Lý Nghiệp đưa tay mời:

"A Vân cô nương, mời ngồi."

A Vân không hề câu nệ, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh.

Lý Nghiệp cẩn thận quan sát sắc mặt A Vân, rồi hắng giọng, mở lời:

"Hôm nay đường đột mời cô nương tới đây, Lý mỗ có vài lời muốn nói. Nếu có chỗ mạo muội, mong cô nương thông cảm."

Trong lòng A Vân thoải mái, nàng ta nghe ra sự khách khí trong lời nói của Lý Nghiệp dành cho mình. Đây chính là lợi ích sau khi được Huyện lệnh đại nhân phóng thích.

Hiện giờ nàng ta đã là một thường dân, không ai có thể dùng giọng điệu ra lệnh như đối với nô tỳ mà nói chuyện với nàng ta nữa.

Vì vậy, nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng:

"Lý huyện úy cứ nói."

"Lần trước ở huyện nha, A Vân cô nương đã nói với ta mấy lời, ta vẫn chưa kịp cảm ơn." Lý Nghiệp nói, đồng thời đẩy một chiếc hộp trên bàn về phía A Vân.

"Chút quà nhỏ, tỏ lòng thành ý, mong cô nương đừng từ chối."

A Vân khẽ gật đầu:

"Lý huyện úy khách khí rồi, ngài không trách ta nhiều lời là tốt lắm rồi. Quà này ta không thể nhận."

Lý Nghiệp vội vàng nói:

"A Vân cô nương nói vậy là không đúng. Nếu không nhờ lời động viên của cô nương, ta cũng không thể nhanh chóng vực dậy tinh thần như vậy."

Cũng nhờ thế mà sau đó hắn nhận được lời khen trong công văn từ cấp trên.

Dù chưa có phần thưởng hiện vật nào, nhưng Lý Nghiệp hiểu rõ, trong những lần thăng chức hay đánh giá sau này, biểu hiện xuất sắc lần này sẽ giúp ích rất nhiều.

Vì vậy, ánh mắt hắn nhìn A Vân càng thêm hòa nhã.

“Đây đều là công lao xứng đáng của Lý huyện úy, A Vân không dám nhận công trạng.” Nàng ta mỉm cười, thái độ hòa nhã.

Lý Nghiệp liếc nhìn nàng một cái, rồi cúi mắt xuống: “Chốn này không phải là huyện nha, A Vân cô nương không cần gọi ta là huyện úy. Nếu nàng không chê, cứ gọi ta là Lý đại ca đi.”

Lần này, A Vân thuận miệng đồng ý: “Lý đại ca.”

“Ài.” Lý Nghiệp cười thoải mái hơn một chút. Một lát sau, hắn mở miệng: “Lời tiếp theo ta muốn nói có lẽ hơi đường đột, nhưng ta muốn trước tiên cáo lỗi với A Vân muội muội.”

Trong lòng A Vân đã đoán được bảy tám phần, nhưng trên mặt vẫn không lộ, thái độ vẫn như cũ, dịu dàng mà chân thành: “Đại ca cứ nói.”

“Khụ, là thế này.” Lý Nghiệp có chút ngượng ngùng, “Mười năm trước, Lý mỗ từng lấy một người thê tử. Sau này, vì ra ngoài làm quan, thê tử ta ở nhà phụng dưỡng song thân. Năm trước, gia đình có gửi thư đến, ta mới biết nàng đã mắc bệnh qua đời, chỉ để lại một đôi con nhỏ và phụ mẫu già không ai chăm sóc.”

Lý Nghiệp nói một câu, lại ngẩng lên quan sát sắc mặt của A Vân. Thấy nàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, hắn mới tiếp tục nói:

“Người trong nhà nhớ đến chuyện bếp núc trống không, nhiều lần viết thư giục ta tái giá. Nhưng một năm qua huyện nha sự vụ bận rộn, ta cũng không có tâm trí cho việc này.” Hắn ngập ngừng, “Cho đến hôm đó, những lời A Vân cô nương nói với ta... Ta biết nàng là một nữ tử khó gặp, có kiến thức rộng rãi... Nay, A Vân cô nương đã được giải phóng, không biết, không biết liệu có ý...”

“Lý đại ca.” A Vân cắt ngang lời của Lý Nghiệp, giọng nói bình thản nhưng trong sáng, “A Vân may mắn được theo Linh Phủ cô nương ra vào huyện nha vài lần, nghe người ta nói Lý huyện úy là người chính trực, ngay thẳng, làm quan tận tụy. Ta quan sát bên cạnh, thấy quả thực như vậy, trong lòng rất kính ngưỡng.”

“Cô nương quá lời rồi.” Lý Nghiệp xấu hổ, cúi đầu nhẹ một chút.

“Đại ca không cần khiêm nhường. Chính vì biết ngài là người phẩm cách cao quý, ngày hôm đó A Vân mới dám mạo muội nói những lời ấy. Là bởi trong lòng ta đã coi ngài như một đại ca ruột thịt.”

Nghe đến đây, biểu cảm của Lý Nghiệp thoáng ngừng, ánh mắt nâng lên nhìn A Vân. Thấy nét mặt nàng ta chân thành, dường như thật sự chứa chan sự kính trọng và thân thiết đối với mình.

“Việc này...”

“Nhưng A Vân dù sao cũng là xuất thân quan nô, làm sao dám trèo cao với đại ca? Bởi vậy chưa bao giờ dám bày tỏ ý tứ trong lòng. Nay, A Vân được giải phóng, lại nghe đại ca nói những lời vừa rồi, mới dám mạo muội thổ lộ lòng mình.”

Giọng nói của A Vân trong trẻo, không vội không hoảng.

“Tiếng gọi đại ca này, A Vân kêu xuất phát từ chân tình. Chỉ mong đại ca không chê, nhận ta làm nghĩa muội, như vậy lòng ta đã mãn nguyện rồi.”

Thao Dang

Nói xong, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, uyển chuyển thi lễ với Lý Nghiệp.

Lý Nghiệp vội vã đứng lên đáp lễ, nhưng trong đầu vẫn chưa phản ứng kịp, hắn vốn định tìm một người tái giá, sao lại thành nhận nghĩa muội?

---

Lại nói, thời gian đã bước vào tháng mười, lúa thóc ngoài đồng đều phải thu hoạch cả.

Dân các gia đình trong huyện Sở Ấp đều bận rộn thu gom lương thực, rau quả, trái cây đưa vào hầm chứa.

Những nhà có sức lực thì theo chỉ dẫn của Linh Phủ, sau khi thu hoạch vụ thu, gom hết rơm rạ, vỏ trấu, mọi thứ trên sân lúa về một chỗ, mỗi ngày rải một ít vào chuồng bò. Sáng sớm hôm sau, lấy ra, chất thành đống ở một nơi khác, rồi lót lớp mới vào chuồng.

Cứ làm như thế lặp đi lặp lại, qua một mùa đông tích góp, một con bò có thể tạo ra ba mươi xe phân chuồng. Đến tháng chạp hoặc tháng giêng, dùng số phân chuồng này bón ruộng, tăng cường sức đất.

Ngày hôm ấy, Linh Phủ đang cùng nông hộ thảo luận chuyện cày ải trong đồng đất thôn Khê Kiều.

Dương thôn chính nói: “Nghe Linh Phủ cô nương giải thích, ta đã hiểu rõ. Sau vụ thu này, nhà nào có điều kiện thì nên cày đất một lượt. Hồi trước, trong thôn bò không có nhiều. Năm nay, nhờ ơn Linh Phủ cô nương và huyện tôn đại nhân, đã cho chúng ta mượn bò. Theo ta thấy, chúng ta tập hợp bò của cả thôn lại, cày hết đất của toàn thôn một lần, như vậy sang năm dù là ruộng nhà ai cũng không kém, lại tiết kiệm công sức làm đất vào mùa xuân. Mọi người thấy thế nào?”

“Ta còn nói gì nữa đây? Cứ theo ý cô nương và thôn chính. Năm nay làm theo chỉ dẫn của cô nương, đã thu hoạch được thêm một, hai phần so với mọi năm. Có nhà còn được thêm đến năm phần, mà chỉ mới làm theo từ giữa năm. Nếu một năm làm đủ mọi cách trong chỉ dẫn, ta thấy năm sau thu hoạch còn phải hơn nữa!”

“Đúng vậy, cứ nghe lời Linh Phủ cô nương. Chỉ cần chúng ta siêng năng, đất cũng không phụ công lao đâu!”

Mọi người cười nói vui vẻ, nhanh chóng bàn bạc xong việc gom bò và cày đất.

Linh Phủ dẫn theo Anh Nữ trở về nhà Dương thôn chính, không ngờ gặp A Vân đang chờ ở đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận