Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 192: Tuyết tan (3).
Tháng ba đầu xuân, Linh Phủ trở về huyện Sở Ấp sau một thời gian dài xa cách.
Khi khởi hành từ Biện Châu, Linh Phủ đã viết thư gửi cho Cù thị ở Dương Châu và Long Cảnh Lâu, kể lại tình hình hiện tại.
Tại Sở Ấp, Lý Nghiệp cùng mọi người thấy Linh Phủ trở về, tất nhiên đều có một phen trò chuyện sâu sắc.
Lý Nghiệp đã nhận được văn thư từ Châu phủ, tạm thời đảm nhiệm chức huyện lệnh đại nhân do Khuất Nguyên Đình không có mặt tại Sở Ấp.
Sau khi bàn bạc với Lý Nghiệp, Linh Phủ khéo léo từ chối lời đề nghị ở lại nha môn, mà tự xin được đến thôn Khê Kiều.
---
Đầu tháng ba, cỏ non đã bắt đầu nhú mầm xanh, nhưng những vết tích úa vàng của năm trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Giữa sắc xanh và vàng xen lẫn, sự sống mới tràn ngập khắp nơi.
Trong Lễ Ký - Nguyệt Lệnh, có câu: "Tháng cuối xuân, cây ngô đồng bắt đầu nở hoa, chuột đồng hóa thành chim chích, cầu vồng xuất hiện, bèo nổi trên mặt nước."
Khí trời đã hòa hợp, đây chính là thời điểm có thể bắt đầu canh tác.
Tháng ba, khi hoa mơ nở rộ, là lúc có thể cày xới các ruộng đất cát nhẹ.
Cuốn cẩm nang mùa xuân mà Linh Phủ chuẩn bị suốt mùa đông rốt cuộc cũng được phát đến tay dân làng ngay trong tháng cuối xuân này.
Những người từng rời làng vì chiến loạn nay đang lần lượt trở về.
Khắp đồng ruộng, dễ dàng bắt gặp cảnh tượng bò kéo cày, xe lấp đất, gieo hạt, phủ đất.
Giống lúa sớm mà Linh Phủ đã đổi được cho mọi người từ năm ngoái giờ đây có thể gieo trồng.
Cùng với sự lao động của nông dân, núi sông sông núi cũng ngày ngày đổi mới dáng hình.
Thao Dang
Hoa mơ tàn, hoa đào vừa nở, khi hoa ngô đồng còn chưa rụng hết, Cù thị cũng theo đoàn thương buôn của Vương Tuyền Xương, đi đường thủy từ phương Nam lên đến Sở Ấp.
Mẫu tử gặp nhau, tất nhiên có vô vàn điều muốn kể.
Linh Phủ ở lại phường Đôn Nghĩa cùng Cù thị mấy ngày.
Cù thị tỉ mỉ hỏi thăm chuyện của nàng và Khuất Nguyên Đình kể từ sau khi chia tay.
Khi biết được rằng Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình cuối cùng đã phá vỡ lớp ngăn cách mỏng manh ấy, Cù thị vô cùng mãn nguyện, chẳng màng đến sự ngượng ngùng của Linh Phủ đang đỏ mặt bên cạnh.
Để tránh sự lúng túng, Linh Phủ chủ động hỏi thăm phong cảnh sự vật Dương Châu, Cù thị cũng thong thả kể từng chuyện một.
Thế là, ngày tháng trôi qua trong sự bình yên.
---
Tuy vậy, tại Sở Ấp, chẳng có chút tin tức nào từ Khuất Nguyên Đình. Hai người xa cách đã mấy tháng, ngay cả việc gửi thư qua chim bồ câu cũng không thể.
Nỗi nhớ khôn nguôi dồn nén trong lòng.
Cuối cùng, Linh Phủ cầm lấy kim chỉ, từng đường thêu một chiếc túi nhỏ tinh xảo, gửi gắm mọi nỗi niềm nhớ nhung vào từng đường kim mũi chỉ. Mỗi ngày, nàng bỏ một hạt đậu đỏ vào trong, chỉ chờ Khuất Nguyên Đình trở về để trao tận tay.
Thế nhưng, đợi mãi, đợi đến khi nàng không còn kiên nhẫn, đổ những hạt đậu đỏ trong túi ra đếm đi đếm lại, vẫn chẳng thấy chút tin tức gì.
Nàng hiểu rằng, với cấp bậc hành chính thấp của huyện Sở Ấp, huyện úy Lý Nghiệp khó lòng nhận được tin tức về sứ đoàn đi Hồi Hột.
Thế nhưng, một đôi tình nhân vừa mới xác định tâm ý, bị thời gian và không gian chia cách suốt mấy tháng, quả thực là một thử thách không dễ chịu.
---
Thời gian trôi qua, đã đến tháng tám.
Những hạt giống gieo từ mùa xuân nay đã bắt đầu thu hoạch. Bách tính trước kia tản mát nay đa phần đã quay lại Sở Ấp, tiếp tục cuộc sống theo nhịp điệu quen thuộc.
Mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp, chỉ có lòng Linh Phủ là ngày một trống rỗng.
Nửa năm đã trôi qua, yêu xa đâu phải là cách yêu thế này.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhớ đến một người.
Có lẽ nàng có thể viết một bức thư gửi cho Doãn Văn Trân.
Hệ thống giám quân nơi Doãn Văn Trân đang công tác độc lập với các tiết độ sứ và phủ châu, tự có một hệ thống vận hành riêng.
Bởi mang sứ mệnh giám sát chư phiên thiên hạ, mạng lưới tình báo của họ có thể nói là đệ nhất trong Đại Tuyên!
Với mối giao tình giữa Doãn Văn Trân và Khuất Nguyên Đình, nàng hẳn có thể dò hỏi được một chút tin tức.
Thế nhưng, nàng không thể tùy tiện gửi thư đến Giám quân viện Hà Nam đạo, nên đã gửi thư cho Tân Sung, nhờ hắn chuyển đến Doãn Văn Trân.
Chín ngày sau khi thư gửi đi, nàng không nhận được hồi âm từ Doãn Văn Trân, mà là gặp được chính hắn.
Một dự cảm chẳng lành bao trùm tâm can Linh Phủ.
Vừa gặp nàng, Doãn Văn Trân vẫn nói năng ngắn gọn trực tiếp như thường:
“Có một tin không mấy tốt lành. Đoàn sứ giả do Khuất Nguyên Đình dẫn đầu khi đi sứ Hồi Hột rất thuận lợi, vốn dĩ đã trở về từ tháng bảy.”
“Nhưng khi đi ngang qua vùng lân cận Thiện Châu, đoàn sứ bị một nhóm người không rõ lai lịch tấn công. Thành viên trong đoàn bị thương, còn Khuất Nguyên Đình thì mất tích.”
“Hiện tại, những người còn lại trong đoàn sứ đã vào kinh đô, triều đình cũng âm thầm lệnh cho các quan phủ vùng Lũng Hữu ra sức tìm kiếm, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức.”
Linh Phủ cố gắng giữ cho thân mình khỏi lung lay, đôi mắt sáng quắc nhìn Doãn Văn Trân.
“Doãn phó sứ, vì sao chỉ riêng Khuất Nguyên Đình mất tích?”
“Những kẻ tập kích đoàn sứ đó nay đã xác định được thân phận chưa? Phải chăng trong chuyện này còn ẩn tình gì khác?”
Doãn Văn Trân âm thầm tán thưởng, cô nương này quả nhiên nhạy bén. Hắn còn chưa nói gì, nàng đã có thể từ những thông tin bề mặt mà phân tích ra điều khác thường.
Hắn gật đầu:
“Từ khi tin tức truyền ra, ta đã nhờ Giám quân vùng Lũng Hữu dò xét. Công chúa... ý ta là Thọ An công chúa sau khi biết chuyện cũng đã phái người tìm hiểu. Tổng hợp lại các manh mối, có lẽ nhóm người đó là nhằm vào Khuất Nguyên Đình mà đến!”
Toàn thân Linh Phủ run lên:
“Vì sao lại nhằm vào Khuất Nguyên Đình? Hắn trong đoàn sứ không phải là nhân vật chủ chốt, quan chức cũng chẳng hiển hách, lại chưa nghe nói có thù oán với ai…”
Doãn Văn Trân lắc đầu:
“Nội tình chuyện này, ta cũng không rõ. Chỉ là dựa trên việc tra xét những người bị thương trong đoàn sứ hôm ấy, rồi kết hợp vài dấu hiệu mà phân tích ra kết luận này.”
Hắn liếc nhìn Linh Phủ:
“Ngươi còn nhớ không, khi Khuất huyện lệnh nhận chức năm xưa, cũng từng bị ám sát trên đường?”
Linh Phủ sững sờ, làm sao nàng có thể quên?
Hôm ấy, nàng ở ngay hiện trường!
Nhớ lại những kẻ áo đen khi đó, bọn chúng chính là muốn g.i.ế.t Khuất Nguyên Đình.
Đầu óc nàng rối bời, như bị màn sương mù dày đặc bao phủ, không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Thiện Châu...
Nơi Khuất Nguyên Đình biến mất, vì sao lại là ở đó?
---
Khuất phu nhân nhận được tin Khuất Nguyên Đình mất tích khi bà đã cùng Tiết Vãn Thiền gần đến Sở Ấp.
Đọc bức thư báo tin từ nhà mẹ đẻ ở kinh thành gửi tới, Khuất phu nhân kinh hãi đến tột cùng.
Tiết Vãn Thiền thấy khớp ngón tay của cô mẫu siết c.h.ặ.t tờ thư đến trắng bệch, vội nắm lấy tay bà.
“Cô mẫu…”
Thấy đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng của nàng, Khuất phu nhân mấp máy đôi môi, đưa bức thư cho nàng.
Tiết Vãn Thiền nhận lấy thư, vừa xem xong cũng sững sờ.
Nhưng nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Cô mẫu đừng quá lo lắng, có lẽ giữa đường xảy ra chuyện hiểu lầm gì đó. Biểu ca phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an vô sự.”
Khuất phu nhân nhìn vẻ mặt không biết gì của Tiết Vãn Thiền, chậm rãi lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
“Ta phải viết vài bức thư…”
Khuất phu nhân viết ba bức thư, một bức gửi về kinh thành, một bức đến Lũng Hữu, và một bức gửi đi Hà Đông.
Tiết Vãn Thiền không hiểu hành động này của cô mẫu, nhưng chắc hẳn là tìm người thân quen để dò la tin tức về Khuất Nguyên Đình.
Tính ra, biểu ca mất tích đã gần hai tháng, thực khiến người ta lo lắng.
Đến gần Sở Ấp, Khuất phu nhân nói với cháu gái:
“Vãn Thiền, ta nghĩ đi nghĩ lại, e rằng phải lên kinh một chuyến, tìm lại những thuộc hạ cũ của cô phụ (chồng của cô ruột) ngươi, xem có ai biết thêm nội tình gì không. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Vãn Thiền nay thân cô thế cô, dĩ nhiên phải theo cô mẫu. Phụ thân ở kinh thành cũng có bạn bè, Vãn Thiền có lẽ nhận biết được vài người. Đến lúc đó nhờ họ xem có giúp được gì không.”