Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 218: Lựa chọn.

Sắc mặt âm trầm, Thịnh vương chậm rãi thúc cương tiến tới, trầm giọng hỏi:

“Thế tử bọn họ đâu?”

Linh Phủ lập tức nhìn về phía Lư Diên Tụng, hóa ra đúng là hắn đã khống chế phụ tử Thế tử của Thịnh vương!

Khóe môi Lư Diên Tụng khẽ nhếch, nói:

“Bọn họ đang ở nơi đã hẹn, chờ Vương gia.”

Linh Phủ nghe mà mơ hồ chẳng hiểu, nhưng Thịnh vương lại lập tức hiểu rõ. Nơi Lư Diên Tụng nhắc tới chính là biên giới Sóc Châu. Qua khỏi đó, đã không còn thuộc quyền cai quản của Thịnh vương, trong khi quân đội Vũ Tuyên lại có thể nhanh chóng đến nơi ấy bố trí phòng ngự, ngăn không để Thịnh vương đoạt lại con tin rồi quay đầu trả thù.

Ánh mắt Thịnh vương lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lư Diên Tụng, trong lòng phẫn nộ vô cùng.

Cả đời này, ngoài lần thua cuộc khi đấu sức với Tiên Đế, chưa bao giờ ông ta bị ai nắm thóp uy h.i.ế.p như vậy. Nay đã qua tuổi lục tuần, lại bị một tên hậu sinh miệng còn hơi sữa uy h.i.ế.p đến nước này, làm sao ông ta có thể nuốt trôi cơn giận?

Nếu không phải vì Quách Tri Lệ nắm được tin tức, đứng ra hòa giải, còn hứa hẹn không ít điều kiện, thì sao ông ta có thể tha cho những người này?!

Ông ta quay đầu, nhìn thoáng qua Linh Phủ đang gần như song hành cùng Khuất Nguyên Đình, rồi quay lại, cười lạnh với Lư Diên Tụng:

Thao Dang

“Chỉ bằng lời nói của ngươi, sao có thể làm chứng cứ? Chi bằng nhân lúc này, ngươi hãy hỏi thẳng trước mặt mọi người xem, ở đây có đúng là thê tử chưa qua cửa của ngươi không?”

Điều kiện mà Lư Diên Tụng thông qua Quách Tri Lệ đưa ra với Thịnh vương chính là dùng phụ tử Thế tử đổi lấy Linh Phủ. Còn Khuất Nguyên Đình là người mà Quách Tri Lệ phải trả giá lớn để giữ lại.

Dù các điều kiện đã được đàm phán xong, Thịnh vương vẫn cảm thấy không cam lòng.

Ông ta không thể động đến Quách Tri Lệ, dù người này chỉ đơn thân đến đây. Năm đó, đối mặt với đại quân Hồi Hột xâm phạm, Quách Tri Lệ dám một mình tiến thẳng vào đại doanh giặc để thuyết phục chúng rút quân, và ông ta đã thành công. Một nhân vật như vậy, Thịnh vương quả thực không làm gì được.

Quách Tri Lệ, dù trong Đại Tuyên đã đạt đến địa vị tối cao, với uy vọng và công lao của ông ta, sau loạn Bác Thôi, nếu có lòng, hoàn toàn có thể xưng bá thiên hạ.

Thế nhưng, sau khi lập công, Quách Tri Lệ lại chủ động thoái lui, lựa chọn rút khỏi quyền lực. Nếu không phải vì Hồi Hột, Thổ Phồn hàng năm xâm phạm biên giới mà trong triều không có người đủ sức đối phó, Tuyên Đế không ngừng ban chiếu, yêu cầu ông trấn giữ Sóc Phương chư châu, thì Quách Tri Lệ đã rời xa chốn triều đình từ lâu.

Một người như vậy, Thịnh vương thực sự không có cách nào xử lý.

Ông giống như một quả trứng hoàn hảo, không có một khe hở nào để ra tay. Hơn nữa, cách hành xử lại khiêm nhường, khoan dung, không khiến ai sinh lòng thù hận.

Nhưng Lư Diên Tụng thì hoàn toàn khác. Thịnh vương âm thầm nghiến răng, cho dù hiện tại không thể động đến hắn, khiến hắn khó chịu một phen cũng tốt.

Từ lâu, Thịnh vương đã nhìn ra, Linh Phủ vì cứu Khuất Nguyên Đình mà lâm vào hiểm cảnh, thậm chí chẳng màng đến tính mạng. Những ngày qua ông ta lặng lẽ quan sát, tình cảm giữa Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình đã sớm tỏ tường.

Còn Lư Diên Tụng, vì nữ tử này mà dám mạo hiểm đến thế!

Để tăng thêm sức nặng trong đàm phán, Lư Diên Tụng thậm chí còn dối trá, nói rằng Linh Phủ là thê tử chưa qua cửa của mình, nghĩ rằng như vậy là có lý do buộc Thịnh vương thả người. Ông ta thật muốn xem, trước mặt hai nam nhân, Linh Phủ sẽ lựa chọn ra sao!

Lư Diên Tụng siết c.h.ặ.t roi trong tay, cười như không cười:

“Vương gia đây là làm khó nương tử của ta rồi. Dù chúng ta đã có hứa hẹn, nhưng nữ tử da mặt mỏng, làm sao có thể mở lời trước mặt bao người thế này?”

Thịnh vương nhếch mép cười nhạo:

“Sợ rằng không phải nàng ấy ngượng ngùng, mà chuyện này vốn chỉ là hư cấu do Lư binh mã sử bịa đặt ra mà thôi?”

Đôi mắt sâu thẳm của Lư Diên Tụng nheo lại.

Thịnh vương đang cố ý làm khó hắn, cũng là ép buộc Linh Phủ phải công khai thái độ. Lư Diên Tụng hiểu rõ, Linh Phủ nghĩ thế nào về hắn, bản thân hắn càng hiểu rõ hơn.

Còn Khuất Nguyên Đình, nam nhân mà Linh Phủ chẳng màng tất cả để bảo vệ, lại đang ở ngay đó. Làm sao nàng có thể công khai ủng hộ lời dối trá của hắn?

Nhưng hắn đã tốn bao công sức để dùng phương pháp này làm dịu cơn sóng gió, tuyệt đối không thể để mọi chuyện đổ vỡ ngay lúc này.

Tới bước này, chỉ có thể lấy hiểm chiêu để đối phó!

Chuyện đến nước này, chỉ còn cách dùng kế mạo hiểm.

Vì vậy, hắn quay sang nhìn Thịnh vương, khẽ gật đầu:

“Nếu Vương gia đã nghi ngờ, vậy hãy để ta qua đó, cho phép ta dẫn người về chỗ ta. Như vậy, chẳng phải đã là một lời bày tỏ rõ ràng rồi sao?”

Thịnh vương nở nụ cười đầy giả dối:

“Được thôi, nếu ngươi có thể dẫn người đi, thì bản vương sẽ tin lời ngươi là thật.”

Hắn và Lư Diên Tụng đặt lời ngay giữa bàn dân thiên hạ, trước mặt bao đôi mắt chứng kiến. Chỉ cần Từ Linh Phủ đi theo Lư Diên Tụng, thì điều đó đồng nghĩa với việc nàng đã công khai bày tỏ thái độ. Sau này, làm sao nàng có thể đối mặt với Khuất Nguyên Đình nữa?

Chẳng phải bọn họ từng thề nguyền sống c.h.ế.t bên nhau sao?

Nếu Từ Linh Phủ vì nể mặt Khuất Nguyên Đình mà không đi theo Lư Diên Tụng, thì ông ta sẽ viện cớ để phá vỡ kế hoạch của Lư Diên Tụng. Nhưng nếu Từ Linh Phủ vì sinh mệnh mà chọn theo Lư Diên Tụng… Ha, như vậy lại càng thú vị. Ông ta muốn xem, giữa bao ánh mắt dõi theo, sau này nàng sẽ làm sao để phản bội lựa chọn này mà quay về bên Khuất Nguyên Đình?

Dù nàng có muốn quay lại, tình cảnh hôm nay cũng sẽ trở thành một cái gai trong lòng Khuất Nguyên Đình, khiến hắn đau nhói mỗi khi nhớ tới. So với việc công khai đội nón xanh lên đầu, chỉ e rằng chẳng khác gì mấy.

Thịnh vương vẫy tay ra lệnh cho lính canh, để Lư Diên Tụng bước qua, ánh mắt đầy hứng thú dõi theo hắn tiến về phía Từ Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình.

Trong khoảnh khắc ấy, nội tâm Linh Phủ như dậy sóng!

Nàng vạn lần không ngờ lại có chuyện như thế này đang đợi mình…

Cuộc đối thoại giữa Lư Diên Tụng và Thịnh vương vừa rồi, nàng đã nghe rõ mồn một. Dù không nắm được toàn bộ chi tiết, nhưng nàng đoán được đây là kế hoạch trao đổi nàng mà Lư Diên Tụng đã bàn bạc với Thịnh vương.

Nhưng làm sao nàng có thể, trước mặt bao người, lựa chọn đi theo Lư Diên Tụng?

Nàng vô thức nhìn về phía Khuất Nguyên Đình.

Khuất Nguyên Đình, Khuất Nguyên Đình, huynh mau nhìn ta, nói cho ta biết ta nên làm thế nào?

Thế nhưng, Khuất Nguyên Đình, chỉ cách nàng một cánh tay, lại chỉ cau mày, nhìn thẳng về phía trước. Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ phức tạp khó phân, vừa như bình thản đến cực điểm, lại như đang trầm tư đến cùng cực.

Linh Phủ cảm thấy, hắn như bị một làn sương đặc quánh bao phủ, nàng có thể nhìn thấy nhưng chẳng thể nào chạm tới…

Đã đến nước này, nàng tin rằng hắn chắc chắn đã nghe được tất cả, nhưng vẫn có thể lạnh nhạt đến thế, không dành cho nàng một ánh mắt.

Lòng dạ nam nhân, thật sự có thể cứng rắn đến mức ấy sao?

Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không để tâm đến nỗi bất lực và hoang mang của nàng lúc này, lạnh lùng như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan?

Vậy thì, chặng đường nàng đã đi qua, rốt cuộc là vì điều gì?

“Khuất Nguyên Đình…”

Cuối cùng, nàng không thể chịu nổi nữa, khẽ gọi hắn bằng giọng thì thầm.

Lúc này, ngựa của Lư Diên Tụng đã gần đến trước mặt họ.

Như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, Khuất Nguyên Đình chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía nàng.

Đây là lần đầu tiên Linh Phủ cố gắng dồn toàn bộ cảm xúc của mình vào ánh mắt, sợ rằng hắn không nhìn thấy được lòng nàng, sự khẩn thiết của nàng…

“Ừm.” Cuối cùng, Khuất Nguyên Đình mở miệng, khẽ gật đầu với nàng, đôi môi hắn khẽ động, buông ra mấy chữ:

“Đi theo hắn đi.”

Ầm!!!

Đầu óc nàng bỗng chốc trống rỗng.

Linh Phủ sững sờ nhìn Khuất Nguyên Đình, đến mức hoàn toàn không nhận ra Lư Diên Tụng đã đến gần.

“Linh Phủ, đi theo ta.”

Lư Diên Tụng nói.

Thế nhưng, Linh Phủ vẫn bất động, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm Khuất Nguyên Đình, vẻ mặt hoang mang, bất lực và khó tin.

“Linh Phủ.”

Lư Diên Tụng cất giọng to hơn, gọi thêm một lần.

Hồn nàng như vừa trở về, Linh Phủ hít một hơi thật sâu, thở dồn dập vài giây. Nàng nhìn thẳng vào Khuất Nguyên Đình, cắn c.h.ặ.t môi:

“Huynh… nói lại lần nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận