Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Chương 216: Mảnh giấy.
Đối mặt với sự áp bức đột ngột từ Thịnh vương, Phần Dương vương vẫn giữ giọng điệu hòa hoãn, chậm rãi nói:
“Vương gia nói vậy là không đúng. Ngài là thân vương trấn thủ biên cương của Đại Tuyên triều, sao có thể đặt ngang hàng với ngoại tộc phiên bang?”
Nói rồi, ông cầm lấy quai bình, rót rượu nóng cho Thịnh vương, rồi lại rót đầy chén của mình, từ tốn nói tiếp:
“Tuổi già rồi, mỗi khi đông đến, đầu gối lại đau nhức không chịu nổi. Không có vài ngụm rượu nóng, ngay cả bàn đạp ngựa cũng khó mà lên được.”
Thái độ ôn hòa, như chuyện trò gia đình của Phần Dương vương khiến cơn tức giận ngùn ngụt của Thịnh vương dần lắng xuống. Ông ta từ từ dựa vào lò đồng, một lúc sau mới uể oải cất lời:
“Ngươi muốn thế nào?”
Thái độ này rõ ràng là muốn nói thẳng mọi chuyện.
Quách Tri Lệ uống một ngụm rượu nóng, chậm rãi đáp:
“Vương gia, loạn Bác Thôi mới qua hai năm. Ngài và ta đều rõ, Đại Tuyên triều đã tổn thất nặng nề trong kiếp nạn này. Nay bách tính vừa mới yên ổn, cuộc sống chỉ vừa bắt đầu trở lại. Lúc này cần nghỉ ngơi dưỡng sức, tuyệt đối không thể gây thêm binh họa chiến loạn.”
Thao Dang
“Lời này quả là chính lý.”
Thịnh vương gật đầu. Ông ta cầm móc sắt khơi lửa trong lò, rồi ném móc sang một bên, ngước mắt nhìn Quách Tri Lệ.
“Nhưng ta cố tình không muốn theo lý đó. Ngươi nói làm sao bây giờ?”
“Vương gia thật biết đùa.”
Quách Tri Lệ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, đẩy hé một khe nhỏ, lập tức có vô số bông tuyết theo gió ùa vào trong sảnh.
Bông tuyết lạnh lẽo dính lên mặt ông, cũng bay vào cổ Thịnh vương, khiến cả hai cảm nhận một luồng hơi lạnh tinh tế.
Phần Dương vương đóng cửa lại, nói:
“Vương gia là hậu duệ của Thái Tổ. Tình trang hiện tại của Đại Tuyên, lẽ nào ngài không rõ?
Đừng nói đến các phiên bang như Hồi Hột, Thổ Phồn đang rình rập bên ngoài, chỉ riêng nội bộ Đại Tuyên, các châu các đạo hiện nay có bao nhiêu khó khăn, Vương gia ắt hẳn không thể không biết. Chỉ riêng vùng Hà Bắc thôi, đã là mối họa tâm phúc!”
Thịnh vương lặng lẽ lắng nghe, sắc mặt không chút biểu hiện dư thừa.
Phần Dương vương thẳng thắn nói:
“Tai họa Chu Hi Thái hai năm trước, phản loạn Điền Thịnh năm ngoái, Hà Bắc chẳng khác nào thùng thuốc s.ú.n.g ghép vội, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Nếu Vương gia hành động trong tình hình như vậy, chư phiên Hà Bắc nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn.
Đến khi đó, quân Sóc Phương của ta ắt cũng không thể đứng ngoài. Lúc ấy, dù đối phó bên nào, Quách mỗ cũng sẽ lâm vào cảnh lực bất tòng tâm, bởi vì Thổ Phồn, Hồi Hột, thậm chí Đột Quyết nhất định sẽ thừa loạn mà tới. Khi đó, Đại Tuyên triều thật sự chẳng còn ngày tồn tại.”
Dừng lại một chút, Quách Tri Lệ nhìn Thịnh vương, hỏi:
“Vương gia, đó thật sự là điều ngài muốn thấy sao?”
“Quách Tri Lệ.”
Thịnh vương âm trầm gọi một tiếng, “Ta biết ngươi có bản lĩnh.
Mười năm trước, khi loạn Bác Thôi nổ ra, ngươi được giao phó dẹp loạn quân phản loạn, lần lượt thu phục hai kinh, chống lại Thổ Phồn, một mình đẩy lùi quân Hồi Hột. Những chiến công này khiến danh tiếng ngươi vang dội khắp bốn phương.”
Giọng ông ta đột ngột cao lên, kích động đứng dậy, thân hình to lớn lảo đảo đôi chút.
“Nhưng bản vương không cam tâm!”
“Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi không rõ? Ngai vàng của tiên đế từ đâu mà có? Khi ấy, phụ hoàng ta muốn chọn ai, phụ thân ngươi lúc đó chẳng phải đã đứng bên cạnh soạn chỉ, giữ chức Thượng Trụ Quốc sao?”
Ông ta chỉ tay ra ngoài, gào lên:
“Nếu ngươi đã đến đây cầu tình cho nhi tử Trịnh Hứa, vậy ngươi có nghĩ đến vì sao Trịnh Hứa lại rơi vào kết cục thảm khốc như vậy?
Ngươi hết lòng duy trì cái gọi là chính thống của Đại Tuyên, rốt cuộc chính thống ở đâu? Ở điểm nào đáng để ngươi nói những lời này với ta?”
Quách Tri Lệ nghiêm mặt, thành thật đáp:
“E rằng Vương gia đã hiểu lầm Quách mỗ. Cả đời Quách mỗ chinh chiến bôn ba, thứ ta bảo vệ chưa bao giờ là người ngồi trên ngai vàng đó.”
Sắc mặt của Thịnh vương đột nhiên đại biến, vạn lần không ngờ được rằng Quách Tri Lệ lại dám thốt lên những lời gần như đại nghịch bất đạo như vậy.
Quách Tri Lệ nhìn Thịnh vương, trầm giọng nói:
“Binh giả, bất tường chi khí. Thánh nhân bất đắc dĩ mới dùng đến. Quách mỗ tài hèn, một đời dốc sức ngăn chiến, bình loạn, chỉ vì không đành lòng nhìn thiên hạ sinh linh lâm vào cảnh đồ thán.”
“Giờ đây thiên hạ đã ổn định, triều đình có chủ, thật sự không nên lại gây thêm sóng gió. Xin Vương gia hãy suy nghĩ thấu đáo.”
Đối diện với ánh mắt sáng suốt, minh đạt của Quách Tri Lệ, trong lòng Thịnh vương vốn dâng lên một ngọn lửa cuồng nộ, nhưng lúc này lại như bị gió lạnh dập tắt, không thể bùng lên được nữa.
Thực tế, ngay từ khi Phần Dương vương bước vào vương phủ, ông ta đã biết kế hoạch lần này của mình không thể thành công…
Chợt nghĩ đến con cháu bị bắt, tia hy vọng vừa tắt lại bùng lên lần nữa. Thịnh vương lạnh lùng nhìn Phần Dương vương, cất giọng:
“Phần Dương vương dám một thân một ngựa đến đây đòi người, chắc hẳn đã chuẩn bị kỹ càng. Ngoài việc dựa vào đội quân Sóc Phương, chẳng lẽ còn vì con cháu ta đang nằm trong tay ngươi?”
Câu nói này khiến Phần Dương vương thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng hiểu ra sau thoáng ngập ngừng:
“Thế tử và đích tôn của vương gia bị người ta bắt giữ sao?”
Thịnh vương không trả lời, nhưng thần sắc trên mặt ông ta đã nói lên tất cả.
Quách Tri Lệ lập tức truy hỏi:
“Chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Bốn ngày trước! Không chỉ bắt người, còn uy h.i.ế.p ta không được làm khó dễ Khuất Nguyên Đình và con nha đầu kia!” Thịnh vương nhắc đến liền không kìm được cơn giận.
Quách Tri Lệ trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Không bằng để ta gặp Khuất Nguyên Đình, có lẽ từ đó có thể suy đoán ra tung tích của thế tử và đích tôn.”
Thịnh vương nhìn Quách Tri Lệ, thấy vẻ mặt ông ta thản nhiên, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Hôm nay đã muộn, ngày mai ta sẽ cho các ngươi gặp.”
---
Đêm đó, Phần Dương vương Quách Tri Lệ nghỉ lại ở nơi mà Thịnh vương đã sắp xếp.
Khi định thổi tắt đèn đi nghỉ, từ ngoài cửa vang lên một tiếng động rất khẽ nhưng bất thường. Ông lập tức thu thần, nín thở, chỉ thấy một tờ giấy từ khe cửa lặng lẽ trượt vào, rơi xuống đất.
Quách Tri Lệ nhặt lên, xem xong liền nhíu mày…
---
Cùng bị giam giữ dưới một mái hiên, những ngày Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình ở đây so với trong ngục quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng kỳ lạ là, cả hai dường như cố ý tránh né đối phương, giữa họ dựng lên một bức tường vô hình.
Linh Phủ cảm thấy phẫn uất, vì người khởi đầu dựng tường chính là Khuất Nguyên Đình.
Trước kia, sự nho nhã, chính trực của hắn là điều nàng yêu mến nhất. Nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy giận đến nghiến răng.
Tương lai của nàng và hắn đều mờ mịt, không biết có còn gặp lại được hay không. Vậy mà trong những ngày tháng đếm ngược trước khi chia tay, hắn lại né tránh nàng, không nói thêm một lời nào.
Ý chí của người này, trái tim của người này, luôn kiên định như vậy.
Nhưng khi sự kiên định đó lại dùng để đẩy nàng ra xa, nàng hoàn toàn không có cách nào đối phó.
Nàng không phải kẻ mặt dày, thích bám lấy người khác.
Huống hồ, lời nói và thái độ của Khuất Nguyên Đình đã quá rõ ràng. Nàng không có bất cứ lý do hay lập trường nào để tiến thêm một bước, để nói thêm bất cứ điều gì.
Ban đầu, nàng đã định một mình đi hết quãng đời này. Chính hắn là người mang theo ánh sáng bình minh, gió mát trăng thanh, vươn tay kéo nàng ra khỏi vòng vây số phận.
Nhưng giờ đây, bàn tay ấy đã buông nàng ra, không cần nàng nữa.
Điều đó khiến nàng cảm thấy mình như một con rùa mất mai, phơi bày dưới cái lạnh buốt giá của mùa đông khắc nghiệt này, tứ chi không biết phải giấu vào đâu.
Vì thế, nàng cũng không nói gì thêm. Hai người cứ thế chìm trong sự im lặng kỳ lạ, ngày qua ngày, để rồi trái tim của Linh Phủ ngày càng nặng nề, rơi xuống bờ vực tuyệt vọng.
Không hề lưu luyến chút nào… Có lẽ, hắn cũng chẳng yêu nàng đến thế.
Linh Phủ tự giễu trong lòng.
Tuy nhiên, những ngày “tuyệt vọng” ấy cũng không kéo dài lâu. Mấy ngày sau, khi Thịnh vương xuất hiện cùng với Phần Dương vương, vẻ miễn cưỡng rõ rệt trên mặt ông ta khi nói rằng sẽ thả họ đi, khiến Linh Phủ nhận ra… thời gian giữa nàng và Khuất Nguyên Đình đã cạn kiệt.