Quy Dã - Kim Vụ

Chương 58: Xem ra chỉ có thể kết hôn để kết thúc mọi chuyện

Đầu tháng Thẩm Thanh Đường chính thức đi làm.

Cô có nền tảng chuyên môn, nghe nói đọc viết đều trôi chảy. Cô được ông chủ cũ giới thiệu, tuyển dụng bằng hình thức phỏng vấn trực tuyến. Tập đoàn Trường Hùng là công ty thương mại hàng đầu trong nước, phát triển cả trong và ngoài nước, chức vụ và tiền lương rất tốt, Thẩm Thanh Đường đã hoàn thành thủ tục ngay trong ngày. Có khá nhiều nhân viên mới, sau khi giới thiệu ngắn gọn thì mỗi người quay về nơi làm việc của mình.

Vị trí làm việc của Thẩm Thanh Đường gần chỗ Tưởng Thanh, chỉ cách hai trạm tàu điện ngầm nên đã cùng hẹn nhau đi ăn trưa.

Là một nhân viên văn phòng lâu năm, Tưởng Thanh không thể không chia sẻ kinh nghiệm làm việc của mình cho bạn thân. Cách cư xử khéo léo không phải là chuyện có thể học được trong một sớm một chiều, chân thành thì cũng tốt nhưng chân thành không có nghĩa là không quan sát, lòng người khó đoán, Tưởng Thanh đã từng chứng kiến ban ngày thì cùng nhau ăn cơm, buổi tối trở mặt gây khó dễ cho nhau.

“Quan trọng nhất nhất nhất là quấy rối tình dục nơi công sở. Luôn sẽ có một số tên đàn ông dầu mỡ lợi dụng các cô gái dưới chiêu bài đi công tác. Cậu nhất định phải chú ý, lỡ có gặp phải thì trước nhất phải giữ lại chứng cứ, sau đó thẳng tay tiễn hắn đi.”

Trước kia Trương Giải Di cũng chính là chịu nỗi oan này, cậu ấy chưa từng gặp phải những việc thế này, lúc đó chỉ biết khóc, kết quả bị đối phương đánh phủ đầu, nói cậu ấy dụ dỗ hắn ta trước.”

“Nhớ chưa?”

“Nhớ rồi.”

Tưởng Thanh gật đầu: “Cậu yên tâm, tớ nhất định nhớ rõ.”

“Để tớ trả bài cậu, nếu như tớ là kẻ biến thái, bây giờ tớ muốn lợi dụng cậu, cậu làm gì?” – Tưởng Thanh giơ tay gác lên vai Thẩm Thanh Đường, nghiêng người đụng chạm, yêu cầu Thẩm Thanh Đường đưa tài liệu để ký tên.

Thẩm Thanh Đường không thay đổi sắc mặt kéo giãn khoảng cách, nói: “Tôi sơ sót lấy nhầm văn kiện, ông đợi tôi đưa cho Giám đốc Tần xem đã.”

“Tốt, tớ đã yên tâm.” – Tưởng Thanh cầm đũa lên lại, thời gian ăn trưa ngắn ngủi không thể lãng phí.

“Có phải bộ phận của cậu còn một buổi tiệc tối?”

“Ừ, tối mai.”

Là một bữa tiệc để chào mừng nhân viên mới, người cũ và người mới gặp nhau, chủ đề có thể nói không thiếu, bầu không khí sôi nổi, Thẩm Thanh Đường không nói nhiều, đa số thời gian cô chỉ ngồi nghe. Cô ăn lại càng ít, về cơ bản chỉ gắp thức ăn trước mặt, còn chưa vơi được nửa bát lại có người thay cô gắp thức ăn vào, là một trưởng nhóm nhỏ, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta bảo cô ăn nhiều một chút, trông cô hơi gầy.

Thẩm Thanh Đường nói cám ơn. Một lúc sau cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh, lúc quay trở ram rửa tay xong cũng không còn ý định muốn ăn tiếp.

Điện thoại có tin nhắn, cô lấy ra xem.

“Không ngờ em cũng theo đuổi ngôi sao, đây là ai vậy, hình như chưa thấy qua lần nào.” – Trưởng nhóm liếc nhìn thấy màn hình điện thoại của cô.

“Ngôi sao nam nào đâu?”

Đồng nghiệp nữ bên cạnh tò mò hỏi.

“Là bạn trai.” – Thẩm Thanh Đường đành phải thừa nhận.

Trước khi đến buổi tiệc, Hứa Kim Dã đã lấy điện thoại của cô để cài đặt nó, có công dụng như chiếc chun buộc tóc anh đào trên cổ tay anh. Lúc đó cô còn cười anh ấu trĩ, Hứa Kim Dã bèn lấy điện thoại của mình đưa cô xem, hình nền là cô, Hứa Kim Dã chụp trộm lúc cô đang đọc sách.

“Ồ đúng rồi, bây giờ còn thịnh hành gọi người nổi tiếng mà mình thích là bạn trai, là chồng.”

“Là bạn trai thật, không phải mình tinh.”

“Thật hay giả thế, vậy cậu ta có đến đón em không?”

Thẩm Thanh Đường cất điện thoại vào trong túi xách, trả lời: “Không, anh ấy rất bận.”

Nhóm trưởng nhếch môi, nói đùa một câu: “Nếu anh mà có bạn gái xinh xắn thế này, bận cỡ nào anh cũng sẽ đến đón.”

“Nhóm trưởng đang nói dối hả, anh mà không có bạn gái?” – đồng nghiệp bên cạnh trêu ghẹo: “Bạn gái của anh không đẹp?”

Nhóm trưởng hừ cười: “Tạm tạm thôi.”

Chủ đề dần dần rời khỏi Thẩm Thanh Đường, cô cảm thấy thoải mái hơn, cố gắng chống chịu hồi lâu bữa tiệc cũng kết thúc.

Từ quán ăn đi ra, cả nhóm rời đi theo nhiều hướng khác nhau, nhóm trưởng quay đầu hỏi Thẩm Thanh Đường sống ở đâu? Cô tìm đại một địa chỉ khá xa, nhóm trưởng ngạc nhiên: “Xa vậy sao, một mình em về không an toàn đâu, anh đưa em về nhé.”

“Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn sẽ ngồi tàu cao tốc về rồi.”

“Vậy anh đưa anh đến trạm cao tốc nha.”

“Tôi đã hẹn sẽ ở đây đợi rồi.”

Nhóm trưởng cũng không cố gắng nữa, trò chuyện với những người khác đang cùng đợi xe.

Xa xa, Thẩm Thanh Đường thấy bóng dáng của Hứa Kim Dã, anh xuống xe, tầm mắt lướt quanh tìm người, cuối cùng dừng lại ở nơi này, nhấc chân đi qua. Chắc là gì giá trị chiếc xe hơn trăm vạn quá bắt mắt nên đã thu hút ánh nhìn của nhiều người, vài đồng nghiệp nam liếc nhìn, còn tặc lưỡi thảo luận giá thị trường của nó, sau cùng từ xe chuyển sang người, nhóm trưởng híp mắt, bảo chủ chiếc xe trông quen mắt.

Thẩm Thanh Đường tập tức cúi đầu, lấy điện thoại gửi tin nhắn.

“Anh khoan qua đây!”

Hứa Kim Dã cảm giác được điện thoại rung lên, liếc nhìn: “…….”

“Trời rét sắp cóng rồi, thật sự phải đứng đây đợi sao?” – đồng nghiệp từ từ đi hết, nhóm trưởng trước khi đi vẫn mỉm cười hỏi cô, đến khi nhận được câu trả lời y như lúc nãy thì mới vẫy tay lên xe, rời đi.

Đợi đến khi không còn ai nữa.

Thẩm Thanh Đường mới quay người, nhìn thấy Hứa Kim Dã vẫn còn đứng đó, hai tay đút trong túi quần, đôi mắt cụp xuống, sắc mặt buồn bã. Đường nét trên khuôn mặt Hứa Kim Dã sắc nét, giống như một pho tượng điêu khắc trên quảng trường vắng vẻ vào ban đêm, tính thưởng rất thức cao, Thẩm Thanh Đường càng ngắm anh càng cảm thấy thoải mái. Phũ sạch sự chán nản trên bàn ăn khi nãy, ba chân bốn cẳng chạy qua, lao vào lòng anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Để anh đợi lâu.”

Cô còn chưa kịp dứt lời, trán đã bị gõ một cái, Hứa Kim Dã chọc lên trán cô, châm chọc: “Có phải hơi quá đáng rồi không? Anh không đáng giá vậy à?”

Cảm giác này quá quen thuộc, dù là hai năm trước hay hai năm sau, anh vẫn không hề thay đổi.

Chà, không có lương tâm.

“Không phải là không đáng giá, mà là rất rất đáng giá. Hình như có đồng nghiệp nhận ra anh, giám đốc Hứa rất lợi hại, bọn họ nghe thấy danh tiếng của anh sẽ quan tâm em quá thì cũng không tốt, vì vậy đành để anh thiệt thòi thôi.”

Giọng nói của Thẩm Thanh Đường vốn đã nhẹ nhàng, dù là đang nịnh nọt nhưng vẫn khiến người ta nghe đến êm lòng không sót chữ nào.

Hứa Kim Dã véo nhẹ má cô, híp mắt: “Em học ở đâu điệu bộ này vậy? Lại là Châu Kỳ, sau này em giữ khoảng cách với cô ấy đi, trẻ ngoan thế này cũng bị dạy hư.”

“Vậy…có tác dụng không?” – Thẩm Thanh Đường chớp mắt, đôi mắt lấp lánh trong veo.

“…”

“Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”

Hứa Kim Dã kiểm tra nhiệt độ tay cô, lạnh sắp đóng băng rồi, anh bực bội cau mày, cái đồ ngốc này hứng gió lâu như vậy cũng không biết kiếm cớ lẻn đi trước. Anh xoa xoa tay cô cho ấm dần lên rồi kéo cô lên xe.

Thẩm Thanh Đường đồng ý sống chung với anh nhưng cho cô thời gian. Cô mới về nước không lâu, chuyện trong nhà còn chưa xử lý ổn thỏa, vội vã sống chung chỉ càng khiến mâu thuẫn gia tăng.

Hứa Kim Dã hiểu rõ, giữa hai người, từ trước đến nay vẫn luôn bị hai gia đình phản đối.

Anh khởi động xe, sau khi chạy xe vào đường lớn, Hứa Kim Dã chậm rãi nói: “Anh chuẩn bị đi gặp mẹ em.”

“Hả?”

Tưởng Thanh có chút ngơ ngác, mất một lúc hoàn hồn cô mới phản ứng theo bản năng: “Để em giải quyết là được.”

“Sau này cưới con gái bà ấy là anh, nói sao thì bà ấy cũng là mẹ vợ, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt.” – Hứa Kim Dã dừng lại: “Anh đã từng nói, chỉ cần em quay về những thứ còn lại anh sẽ lo liệu.”

*

Muốn gặp mẹ Thẩm cũng không phải chuyện dễ dàng, hai nhà đã không còn quan hệ, hơn nữa với chuyện xảy xa hai năm trước nhà họ Thẩm còn trực tiếp nhờ người gửi lời: Năm đó không bắt anh vào tù hoàn toàn bởi vì mặt mũi nhà họ Thẩm, nếu như anh vẫn không từ bỏ suy nghĩ với Thẩm Thanh Đường thì đừng trách bà nhắc lại chuyện xưa.

Sau đó gặp lại chính là ở Chùa Thanh Đài.

Mẹ của Thẩm Thanh Đường bắt đầu dâng hương bái Phật là vào khoảng hai năm gần đây. Giống như một Phật tử bình thường, bà đi bộ lên núi, rửa tay sạch sẽ rồi thắp hương, hai tay cầm nghiêng bó nhang lắc lên lắc xuống để tắt lửa, sau đó thành kính giơ cao qua lông mày, rồi cắm vào lư hương. Thật ra bà không tin Phật nhưng làm những chuyện này khiến bà cảm thấy lòng bình yên hơn nhiều, đi một hai lần rồi thành thói quen.

Lúc xoay người, nhìn thấy bóng người bên ngoài, cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại chợt bắt đầu dâng lên. Bà kiềm chế mím môi, xem như không thấy, đi thẳng lướt qua anh.

“Dì Thẩm.”

Mẹ Thẩm dừng bước, trong lòng chất chứa lửa giận: “Tôi đã nói rất rõ ràng với cậu, cậu còn dám tới. Cậu cho rằng tôi sẽ không báo cảnh sát? Tôi biết hai năm nay cậu phát đạt, cũng có chút thành tích, ba cậu cũng xem trọng cậu nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi không phải dễ bắt nạt.”

“Cậu đã dám làm những chuyện như vậy còn dám trắng trợn xuất hiện, là cậu cho rằng chúng tôi không có gì để đấu lại cậu?”

“Con không có nghĩ như vậy, con chỉ muốn nói chuyện riêng với dì.”

Hứa Kim Dã trả lời bà rất bình tĩnh, mẹ Thẩm quay đầu lại, hai năm không gặp, Hứa Kim Dã đã chững chạc hơn trong trí nhớ của bà rất nhiều, không còn là thiếu niên xốc nổi, có lẽ vì đã trải qua quá trình trưởng thành vì thế Hứa Kim Dã đã không còn là cậu thiếu niên hung hăng tranh đấu nữa, bà cụp mắt: “Nói cái gì?”

Ở chùa Thanh Đài có rất nhiều người hành hương sùng đạo, người qua kẻ lại không phải là một địa điểm thích hợp. Mẹ Thẩm quen thuộc với nơi này vì thế bà đi vòng đến một khu vực hẻo lánh ở phía sau.

Chuyện xưa nhắc lại, lòng dạ mẹ Thẩm không cách nào bình tĩnh được. Dưới ngọn thanh đăng ở chùa, bà đã cứu gắng kiềm chế, nhưng dù có cố gắng thế nào, chỉ cần nhắc đến Thẩm Thanh Đường bà không thể giả vờ thêm được nữa, ánh mắt căm phẫn nhìn Hứa Kim Dã: “Cậu cho rằng tôi sẽ để một kẻ vô liêm sỉ cưới con gái mình?”

Sao bà có thể không căm phẫn Hứa Kim Dã, nếu như không có Hứa Kim Dã, con gái bà sẽ không thay đổi, mẹ con hai người sẽ không trở thành như thế này. Thẩm Thanh Đường được bà tỉ mỉ nuôi dưỡng hai mươi năm, bà xem cô như một công chúa bé nhỏ.

“Lúc đó tôi phải nên đích thân tống cậu vào tù!” Hôm nay đừng nói cậu đến, ba cậu đến quỳ xuống trước mặt tôi, tôi cũng không chùn bước dù chỉ một lời!”

Tình huống này không nằm ngoài dự tính của Hứa Kim Dã, thậm chí anh còn nghĩ nó sẽ còn mất kiểm soát hơn nữa, một bạt tai sẽ in trên mặt mình nhưng mẹ Thẩm không làm như thế. Dù bà có ghét có hận anh đến từng chân tơ kẽ tóc nhưng vì thân phận, pu nhân nhà họ Thẩm, nên bà rất kiềm chế. Đem tất cả sự thật của năm đó nói rõ ra hết cũng nằm trong kế hoạch của anh. Cái nút thắt này, cho dù gỡ không được cũng nhất định phải gỡ bằng được.

Bầu không khí lập tức yên tĩnh, sau đó là một âm thanh xé tai.

Mẹ Thẩm giơ tay tát một bạt tai, cả người bà mơ hồ, sau cái tát ấy bà bắt đầu run rẩy, sau đó bà gập người xuống, đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Con gái bà, con gái đến cuối cùng chính là dùng cách này để thoát khỏi bà?

“Điên rồi!”

“Các người điên hết rồi!”

Hứa Kim Dã đưa lưỡi chống lên má trái chỗ bị đánh, hẳn là bà đã dùng hết sức lực để đánh, nơi đó bắt đầu nóng rát. Từ nhỏ đến lớn anh đã từng bị đánh rất nhiều, ông cụ Hứa có, ba Hứa có, mỗi khi tức giận đều sẽ thẳng tay vung gậy đánh, đây là lần đầu tiên anh bị tát nổ đom đóm thế này.

“Không thể nào, tôi muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới cho nó, tôi dốc hết tâm can đều đặt trên người nó! Tôi….tôi thà chết cũng phải bảo vệ nó….” – giọng mẹ Thẩm càng lúc càng yếu ớt, giống như một chiếc lá héo úa gặp phải cơn gió lạnh: “Đến cuối cùng, sao lại trở nên như thế?”

Bà đã nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ Thẩm Thanh Đường lúc mới sinh ra cả ngày không thể ngủ yên, thường xuyên giật mình, lo cô sẽ đói sẽ khóc sẽ quấy, dù có bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú đến chăm sóc bà cũng không yên tâm. Đến khi Thẩm Thanh Đường chập chững biết đi, bi bô tập nói, ngày đầu tiên đến trường có rất nhiều đứa trẻ đều khóc nhưng cô không khóc, chỉ dùng chất giọng non nớt đáng yêu dặn dò bà nhất định phải đến đón cô đấy nhé. Nhớ đến cô lúc dậy thì càng lớn càng cao ráo, càng ngày càng xinh đẹp, càng lúc càng ưu tú giỏi giang…. Và sau đó, hai mẹ con mặt đối mặt giằng co trong một căn phòng, như hai mãnh thú sẵn sàng chiến đấu, ai cũng không muốn mình là kẻ thua cuộc.

Nước mắt tràn ra, mẹ Thẩm giật mình, bà đưa tay chạm đến một mảng lạnh lẽo, bà hoang mang ngẩng đầu, Hứa Kim Dã đưa khăn giấy qua.

Hứa Kim Dã: “Ý kiến là do con đề xuất, mọi chuyện cũng là do con làm. Những chuyện đó không phải là để gạt dì sang một bên, chuyện ra nước ngoài cô ấy đã suy nghĩ rất lâu. Vào thời điểm đó, chuyện cô ấy muốn làm không nhiều, chỉ duy nhất chuyện này. Cô ấy chưa từng hận dì, cô ấy chỉ muốn đi ra thế giới bên ngoài, điều này không hề mâu thuẫn với việc cô ấy vẫn là con gái dì. Trước khi cô ấy là con gái của dì, cô ấy là một cá thể độc lập.”

“…”

Mẹ Thẩm lau nước mắt, một lúc sau mới nói: “Còn cậu, cậu có thể cho nó cái gì? Bây giờ thích chưa chắc sau này cũng thích.”

“Đúng vậy.”

“Thành thật mà nói, con không thể bảo đảm cô ấy sẽ luôn thích con, chỉ có thể nhân lúc cô ấy đủ thích con mà lừa gạt cô ấy rơi vào tay mình.”

Mẹ Thẩm liếc nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Con sẽ cho cô ấy tất cả những gì con có, chuyển nhượng tài sản, thỏa thuận trước hôn nhân, một thứ cũng không thiếu.”

Trước khi gặp Thẩm Thanh Đường, anh không có tín ngưỡng, sau khi gặp được cô, anh trở thành một tín đồ, cam tâm dâng hiến tất cả, bao gồm mạng sống của mình.

“…”

Xuống núi đã là buổi chiều, bà ở lại chùa dùng cơm chay, trụ trì là một tu sĩ có thần khí mình hạc xương mai, bà xin lời Phật dạy, trụ trì nhẹ nhàng nói: “Nhất niệm phóng hạ, vạn bàn tự tại.” (*)

Mẹ Thẩm không về nhà, bà bảo tài xế lái xe đến công ty. Đứng dưới tòa nhà nhìn lên tầng cao nhất chọc trời, giống như trong lòng được chiếu soi sáng rực. Số lần bà đến công ty không nhiều, đến nỗi nhân viên mới trong công ty không nhận ra bà, cho đến khi trợ lý của ba Thẩm nhìn thấy bà mới đi tới đón tiếp. Những người khác mới nhận ra đây chính là vợ giám đốc.

“Giám đốc Thẩm đâu?”

Trợ lý mỉm cười xin lỗi: “Bà đến không đúng lúc, giám đốc Thẩm đang họp, hay là bà đến văn phòng nghỉ ngơi trước, tôi đi báo với giám đốc Thẩm một tiếng.”

“Được, đã làm phiền.”

Mẹ Thẩm đi vào văn phòng, cách bày trí bên trong đều khiến bà thấy lạ lẫm. Bà chậm rãi đánh giá, đây là văn phòng làm việc của chồng mình. Bà không đợi được người bà muốn gặp, ông ấy vẫn như thế, công  việc lớn hơn trời, trợ lý chỉ là một nhân vật nhỏ bé cũng sợ bị liên lụy nên bà xua tay bảo cậu ta cứ bận việc của mình. Một mình bà dựa lưng vào ghế dựa trong văn phòng nhìn ra bên ngoài, những tòa nhà san sát, ngay ngắn trật tự như một rừng cây được dựng lên từ bê tông cốt thép.

Rời khỏi công ty, tâm tình bà bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào khác.

Yêu và không yêu rất rõ ràng, chỉ là đôi lúc không muốn nhìn thẳng vào. Tính cách bà mạnh mẽ, không muốn thừa nhận chuyện mình là kẻ thua cuộc.

Sau khoảnh khắc trầm mặc trong xe, bà bảo tài xế lái xe đến Tập đoàn Trường Hùng.

Lần này đến cũng trùng hợp Thẩm Thanh Đường đang họp, nhân viên lễ tân hỏi bà tìm ai, bà chỉ vào phòng họp, cách tấm kính thủy tinh có thể thấy được Thẩm Thanh Đường trong đó. Cô mặc đồng phục, tóc búi cao, lúc nói chuyện điềm tĩnh, lúc lắng nghe thì ngồi nghiêm chỉnh, thần thái chăm chú.

“Tôi tìm con gái tôi.” – mẹ Thẩm mỉm cười nho nhã.

Nhân viên lễ tân nhìn theo hướng của bà, tuy không biết là ai nhưng vẫn gật đầu, nói rằng đã họp khá lâu chắc cũng sắp kết thúc, cô ta bưng cho bà tách trà rồi quay về vị trí của mình.

Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, bà lại rời đi trước. Trước khi rời đi còn nói cám ơn với cô nhân viên.

“Thật kỳ lạ.”

Cô nhân viên lễ tân lẩm bẩm một tiếng, lúc nãy cũng không biết bà chỉ ai, bây giờ lại càng không biết phải nhắc với ai là mẹ người đó đến.

Thẩm Thanh Đường tan ca trở về là mười giờ tối.

Dì giúp việc đã đi nghỉ ngơi, phòng khách vẫn còn sáng đèn, tivi vẫn đang mở, cô đi lại gần nhìn thấy mẹ Thẩm đang ngủ trên sofa. Trong ký ức của cô, mẹ Thẩm cực ít như thế này, bà luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài, ở nhà cũng vậy. Thẩm Thanh Đường dừng lại một chút, sau cùng vẫn lấy chăn đắp cho bà.

Mẹ Thẩm giật mình, theo bản năng nắm lấy tay cô, mơ màng mở mắt, bà chống tay ngồi dậy, giọng nói ôn hòa: “Về rồi à, trường học của bọn con càng lúc càng muộn. Tự học cũng không phải chuyện gì quan trọng, sau này con về nhà học đi.”

“Mẹ.” – lông mi Thẩm Thanh Đường khẽ run.

Mẹ Thẩm tỉnh táo lại cẩn thận nhìn cô, đâu còn là dáng vẻ học sinh nữa, bà mới nhận ra trong cơn buồn ngủ, trong một thoáng qa, bà vẫn tưởng cô đang học cấp ba. Mẹ Thẩm khẽ mím môi, không rõ là thất vọng hay vì gì khác, bà buông tay, đứng dậy, vuốt lại quần áo đi lên lầu.

Thẩm Thanh Đường vẫn đang nắm một góc chăn, lòng bàn tay tê dại đến nỗi trong lòng cảm thấy chua xót.

Mẹ Thẩm đi đến cửa phòng ngủ, trước khi vào khẽ nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Dạ.”

“Mẹ, chúc ngủ ngon.”

Thẩm Thanh Đường nhướng mi, có chút kinh ngạc, đến khi cửa khép lại cô mới cúi đầu, nở nụ cười thoải mái.

*

Thấy Thatm Thanh Đường có ý định về nước luôn, nhà họ Đoạn không biết gì về chuyện giữa hắn ta và Thẩm Thanh Đường. Năm đó cho dù nói gì thì nhà họa Đoạn cũng cảm thấy có lỗi với nhà họ Thẩm, giờ đây Thẩm Thanh Đường không tính toán chuyện trước kia mà đến bệnh thăm Đoạn Khải Văn, khiến cho mẹ Đoạn rất cảm động, chủ động để lại không gian riêng trong phòng bệnh cho hai người trẻ.

Thẩm Thanh Đường đặt giỏ trái cây trên tay xuống.

Trong ấn tượng của cô vóc dáng Đoạn Khải Văn cao ráo, lúc này nằm trên giường bệnh thân thể đã trở nên gầy gò, hai bên má hóp lại chẳng còn chút thịt thà nào, giống như chỉ còn xương bọc da, sắt mặt xanh ngắt không có chút sức sống. Nhìn thấy cô, trong đôi mắt trũng sâu của hắn ta phát ra một thứ ánh sáng lạ thường.

“Vậy mà em vẫn đến thăm tôi.” – Đoạn Khải Văn mấp máy môi, cổ họng bật ra nụ cười, giọng cười khô khan lộ rõ vẻ kỳ lạ.

Thẩm Thanh Đường kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của hắn ta, ánh mắt cô tĩnh lặng. Cô đã từng hận hắn ta, nó mãnh liệt đến mức cô chỉ muốn giết chết Đoạn Khải Văn, chỉ cần trông thấy hắn ta cơn ác mộng của cô sẽ lại kéo dài rất lâu.

Ánh mắt Đoạn Khải Văn nhìn gương mặt cô một cách chăm chú: “Chậc, em còn xinh đẹp hơn trước kia. Cơ thể cũng rất thơm, ngồi sang đây một tí để tôi ngắm em thật kỹ.”

Thẩm Thanh Đường không nhúc nhích.

Đoạn Khải Văn cũng không tức giận, chỉ nhắm mắt cười vài tiếng, ảnh hưởng đến phế quản kéo theo cơn ho khan, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Một lúc sau mới bình thường trở lại, nói: “Tôi biết em đến để cười nhạo tôi, nhìn tôi thành ra thế này hẳn là em rất vui. Tôi cũng biết là ai làm, Hứa Kim Dã ra tay cũng thực sự đủ tàn nhẫn. Anh ta xuống tay cũng kín kẽ lắm, âm hiểm hơn tôi nhiều.”

“Anh không xứng để so với anh ấy.” – Thẩm Thanh Đường nhàn nhạt đáp lời.

“Chia tay lâu như vậy vẫn còn bảo vệ thế cơ à, em nặng tình thế anh ta biết không? Tôi nghe nói gần đây cô bé ngốc nhà họ Văn đang bám dính lấy anh ta, hai nhà qua lại cũng thân thiết lắm, khá giống hai nhà chúng ta trước kia, em cảm thấy, em với Hứa Kim Dã còn cơ hội không?”

Đoạn Khải Văn khàn khàn bật cười, đã lâu rồi hắn ta không cảm thấy vui vẻ như thế này. Hắn ta phải sống cuộc đời khổ sở như bây giờ thì con mẹ nó cũng không ai được sống tốt đẹp.

Đoạn Khải Văn giống như một cái gai, đâm thẳng vào đầu quả tim của mỗi người.

“Lần đầu tiên Hứa Kim Dã nghe thấy tôi chạm vào em đã phản ứng lớn đến vậy, cũng phải thôi, có mấy người đàn ông chịu được người phụ nữ của mình bị kẻ khác chạm qua.” – Đoạn Khải Văn giơ tay lên như đang hồi tưởng lại: “Hồi đó em trông non nớt lắm, tuy là không xinh đẹp như bây giờ nhưng ngược lại càng khiến cho tôi say đắm, nằm mơ cũng thấy em, mỗi lần đều rất kích thích.”

“Em còn nhớ không? Tôi vừa chạm vào em, em đã kêu lớn tiếng như vậy, chỉ một chút thôi mà tôi đã cảm thấy, chà, sướng đến muốn bay lên trời.”

“…”

Thẩm Thanh Đường khẽ chớp mắt, tầm mắt lướt qua chân anh ta: “Không còn cử động được chỗ nào khác, còn mỗi cái miệng thôi đúng không?”

“Bây giờ còn có cảm giác được gì không?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo, giọng điệu bình bình, rơi vào trong tai lại vô cùng mỉa mai.

Sắc mặt Đoạn Khải Văn vặn vẹo, khuôn mặt héo khô kia dường như có hai nhân cách, một mặt điên cuồng cực điểm, mặt khác phẫn nộ cực điểm, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Không sao, không ai tốt hơn ai.” – hắn ta khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhắm mắt, nhàn nhã như thể chỉ cần nằm trên giường dưỡng bệnh đủ thời gian thì hắn ta sẽ có thể đứng lên, hồi phục thành người bình thường.

“Không đâu.” – giọng nói vang lên rất khẽ.

Đoạn Khải Văn nhướng mi mắt, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Gương mặt Thẩm Thanh Đường vẫn yên tĩnh: “Không sống tốt chỉ có anh thôi. Tôi đến để báo với anh một tin tốt, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Tôi biết sẽ không nhận được quà mừng của anh đâu nhưng không sao, có lòng là được rồi. Loại người như anh nên sống trên giường bệnh suốt quãng đời còn lại.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nói ra những lời cay nghiệt đến như vậy.

“Không thể nào. Không thể nào.” – Đoạn Khải Văn cười gằn, giống như nghe thấy một câu chuyện cười nên không ngừng xua tay: “Sao có thể như vậy được, hai nhà các người, hai nhà các người…..”

Lại là một cơn ho dữ dội khác, lần này còn dữ dội hơn lần trước.

Mẹ Đoàn nghe thấy tiếng ho bèn vội vã chạy vào, cầm thùng rác đưa tới theo quán tính, một tay khác vỗ lưng cho Đoạn Khải Văn. Thậm chí, anh ta còn không thể nào ngồi thẳng dậy được, chỉ có thể dựa vào mẹ mình, sắc mặt hung hăng vặn vẹo.

“Xin lỗi Đường Đường, thường ngày nó không nghiêm trọng vậy đâu, không biết sao đột nhiên lại ho dữ vậy, có phải dọa con rồi không? Hay con về trước nhé, bác hiểu tấm lòng của con.” – mẹ Đoàn nói.

Đột nhiên Đoạn Khải Văn nắm chặt tay mẹ mình, nhưng hắn ta vốn chẳng có bao nhiêu sức lực, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Đường như muốn bắt cô lại, mẹ Đoàn phải kéo tay hắn ta ra, ngại ngùng nói xin lỗi: “Không sao đâu, Đường Đường không cần lo cho nó.”

“Tạm biệt dì.”

Thẩm Thanh Đường cúi đầu, cầm túi xách đứng dậy rời đi.

Sau lưng cô tiếng ho vẫn không dứt mà còn dữ dội hơn, vì không cam lòng nên mới bùng phát…. nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Cửa phòng bệnh đóng lại, trang giấy này vĩnh viễn gập lại.

Từ bệnh viện bước ra, cô nhìn thấy Hứa Kim Dã ăn vận chỉnh tề, dựa vào thân xe nói chuyện điện thoại. Anh nhướng mi mắt liền trông thấy cô, chậm rãi cúp mắt, ngoắt ngón tay khiến Thẩm Thanh Đường nhớ lại hồi còn đi học, giáo viên chủ nhiệm bắt học sinh trốn học, trước nay cô chưa từng có trải nghiệm này, giờ đây đột nhiên cô lại cảm thấy đồng cảm.

Rất không may, cô là kẻ bị bắt đó.

Thẩm Thanh Đường không nói với anh mình đến đây vì anh sẽ không đồng ý.

Trên đường đi qua chỗ Hứa Kim Dã, cô đau đầu suy nghĩ phải làm gì để qua ải này đây. Châu Kỳ nói với cô đàn ông rất thích được khen ngợi, không khác gì mấy con cún, khen anh ta tới tận mây xanh sau đó cười một cách hồn nhiên ngây thơ vô hại, cho dù có dựng ngược thế nào thì cũng xuôi thôi. Bí quyết vượt qua khi phạm lỗi đấy.

“Cà vạt hôm nay của anh rất đẹp nha.” – Khen người phải tinh tế, phải chân thành: “Nhưng mà gương mặt này còn đẹp hơn cà vạt nha, Hứa Kim Dã, anh đẹp trai quá đi, sao lại cao thế chứ, sao lại sinh ra một khuôn mặt đẹp đến vậy nhỉ…, tóc… tóc cũng rất dày, đường chân tóc cũng thấp nữa.”

Hứa Kim Dã nắm bả vai cô, kéo giãn khoảng cách, ngăn ý đồ muốn chui vào vòng tay anh của cô, muốn nịnh nọt để qua cửa à, được cô khen không tốn tiền, cổ họng bật ra tiếng hừ nhẹ, rũ mắt nhìn cô: “Còn có chiêu này nữa à, không có tác dụng với anh đâu.”

“Chiêu gì cơ?” – Thẩm Thanh Đường mở to mắt.

“Thành thật khai báo, em đến đây sao không nói với anh? Đoạn Khải Văn là loại người gì em không biết hả, một mình đến gặp hắn ta, không thấy ghê tởm?”

Hứa Kim Dã nói chuyện rất độc miệng, từng chữ đều nặng nề, giống như muốn in hằn từng chữ từng chữ buộc cô nhớ kỹ, muốn xem thử trong đầu cô đang nghĩ cái gì.

“Có một vài lời muốn nói với hắn ta. Em cũng muốn nói với anh nhưng anh sẽ không đồng ý.” – Thẩm Thanh Đường nói.

“Biết anh không đồng ý vẫn đến? Anh đã nói với em những gì, những việc này em không cần lo, em chỉ cần làm chuyện em muốn làm là được.”

“Đây cũng là chuyện em muốn làm.” – giọng cô vẫn kiên định.

“Nếu như em vẫn nhớ mấy chuyện khốn khiếp mà Đoạn Khải Văn làm thì cứ giao cho anh, em không cần, không cần gặp lại hắn ta.”

Thẩm Thanh Đường thở dài: “Chuyện đó em đã bỏ qua từ lâu rồi.”

“Hả?”

“Em chỉ muốn xả giận cho anh.”

“Chuyện tồi tệ mà Đoạn Khải Văn làm với anh, em không quên được.” – Thẩm Thanh Đường sa sầm mặt, vẻ mặt nghiêm túc.

Trái tim Hứa Kim Dã chùn lại, mềm yếu hỗn độn, mím môi cười: “Ồ, vậy em giúp anh xả giận thế nào?”

Thẩm Thanh Đường đành phải thuật lại một lần nữa những lời cô đã nói với Đoạn Khải Văn trong phòng bệnh.

“Hôm nay em vừa cay nghiệt vừa xấu xa, em cố ý ghét bỏ hắn ta, muốn khiến hắn ta cũng khó chịu, muốn hắm ta cảm nhận được đau khổ của anh lúc đó, anh phải hứng chịu rất nhiều lời mắng chửi, và những lời buộc tội vô căn cứ của rất nhiều người….”

Vành mắt cô đỏ hoe, cô vẫn không thể quên được những lời cay nghiệt đã đọc được, cô có thể bị người khác mắng mỏ, bị chỉ trích thủ đoạn cao siêu, không biết liêm sĩ dụ dỗ hai anh em nhưng cô không thể chấp nhận “mặt trời” của mình bị người ta bôi nhọ.

Mặt trời, vốn nên ở trên cao, chói mắt rực rỡ.

“Không còn cách nào nữa rồi.” – đột nhiên Hứa Kim Dã thở dài: “Lời nói bạo gan như thế em cũng nói ra rồi, xem ra chỉ có thể kết hôn để kết thúc mọi chuyện.”

“…”

Cảm xúc của cô bị một câu nói của Hứa Kim Dã làm tan biến hoàn toàn, mặt Thẩm Thanh Đường ửng hồng, lông mày rũ xuống, định đi vòng qua anh ngồi ngào ghế phụ, nhưng chỉ mới nhích được một bước đã bị anh kéo trở lại, ôm cô từ phía sau, cánh tay siết chặt, cằm tựa lên bờ vai gầy gò của cô.

“Thẩm Thanh Đường, sao em lại tốt như vậy chứ?” – giọng nói khàn khàn, quấn quýt bên tai, xuyên qua màng nhĩ truyền đến trái tim cô.

Thẩm Thanh Đường không vùng vẫy nữa, nắm cánh tay anh, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân. Gương mặt cô càng lúc càng đỏ, cô không lên tiếng vì xấu hổ.

“Nhà đã chuẩn bị xong, trang trí cũng tàm tạm, chỉ chưa chọn đồ nội thất, để dành cho em chọn phong cách em thích. Hôm nay đi mua giường trước, mềm hay cứng do em quyết định, anh chỉ có một yêu cầu chất lượng phải đủ chắc đủ bền.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận