Quy Dã - Kim Vụ
Chương 45: Là người cuồng hôn đúng không?
Thật ra cũng không hẳn là ăn sáng, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, chói lọi trên bầu trời, ánh sáng vàng rực chói lóa thành những tia sáng, ấm áp chan hòa khiến cho người ta không thể không cảm thán, mùa đông đang lê từng bước chân nặng trĩu rời đi và nhường chỗ cho mùa xuân đang nhẹ bước đến gần.
Thẩm Thanh Đường ngồi vào bàn ăn, cầm thìa ăn hoành thánh tôm một cách duyên dáng, ăn chậm nhai kỹ nuốt chậm, mi mắt rũ xuống cố gắng để không nhìn người đối diện. Hứa Kim Dã đã ăn xong, lúc này đang gác tay lên ghế nhìn cô, giống như người giám sát, mí mắt khép hờ, nhướng lên, dáng vẻ tùy ý thong dong, huênh hoang sau khi đã thỏa mãn.
“Ăn nhiều một chút.” – anh nói.
Giọng điệu giống như ông chủ có lòng dạ hiểm ác, đang muốn nuôi mập heo con để lúc thịt mới có hương vị thơm ngon.
“…”
Thẩm Thanh Đường thực sự rất đói, thể lực cạn kiệt, cô ăn nhiều hơn thường ngày.
Đang ăn được một nửa, Hứa Kim Dã nhận một cuộc điện thoại.
Trần Đường gọi tới, kể với anh đêm qua đám người kia thật là điên cuồng, chơi thâu đêm đến trời sáng mới lục tục đi về. Trong lúc dọn dẹp, nhân viên vệ sinh còn phát hiện một người say bét nhè, mùi rượu nồng nặc, bất tỉnh nhân sự, phải lấy điện thoại gọi bạn của anh ta đén đón anh ta về.
Thẩm Thanh Đường cầm điện thoại mới phát hiện trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn cô chưa đọc, trong nhóm ký túc xá hiển thị 99+, tin nhắn cuối cùng là của Trương Giai Di — Thật là điên đầu điên não mất thôi.
Thẩm Thanh Đường nhấn vào, vừa ăn vừa lướt xem tin nhắn.
[ Tưởng Thanh ]: Tối qua chắc chắn là một đêm không ngủ, Hứa Kim Dã có thể lẳng lặng ủn mất bắp cải trắng của phòng 301 chúng ta, mọi người đều có trách nhiệm.
[ Tưởng Thanh ]: Đương nhiên, trách nhiệm của tớ lớn nhất, tớ thẳng thắng thừa nhận hành vi sai trái của mình, chấp nhận sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của tổ chức.
[ Trương Giai Di ]: Tổ chức hiểu rõ, cũng không thể hoàn toàn trách cậu được. Thành viên nào đó làm việc quá mức chu toàn, cực khổ giấu giếm chúng ta như vậy cơ mà.
[ Tống Tuệ Nhu ]: Đường Đường quả thực tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi.
…
Có rất nhiều tin nhắn tag cô, nhưng tối qua quán bar quá ồn, cô không cầm điện thoại, còn sau đó thì lại càng không có cơ hội cầm.
[ Tưởng Thanh ]: Đường Đường im lặng nãy giờ có phải là sợ tội bỏ trốn rồi không? Tránh được nhất thời không tránh được cả đời. Sau khi về chắc chắn sẽ bị nghiêm hình tra khảo.
[ Trương Giai Di ]: Cậu khờ ghê. Có khi nào là không có cơ hội cầm?
[ Tưởng Thanh ]: Mất điện thoại?
[ Trương Giai Di ]: Sao có thể, đúng là không thể giao tiếp với người chưa yêu đương bao giờ.
[ Tưởng Thanh ]: Yêu đương, yêu đương với cái loại chân đạp hai thuyền à?
[ Trương Giai Di ]: Cậu đợi đó, tớ đây xuống giường chém chết cậu!
[ Tống Tuệ Nhu ]: Có lẽ Giai Nghi có lý đó. Giờ này chắc là đang làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi.
[ Tưởng Thanh ]: Á á á, tớ không chấp nhận, giết tớ còn hơn, cục cưng của tớ mà, cục cưng tớ phòng ngày phòng đêm vất vả nuôi lớn mà.
[ Trương Giai Di ]: Tớ tò mò sáng mai Đường Đường có thể xuống giường không ta? Hứa Kim Dã trông có vẻ…ờm bừng bừng sức sống, có khi nào Đường Đường bị giày vò tới hỏng luôn không?
[ Tống Tuệ Nhu ]: Internet vẫn trong phạm vi của pháp luật. PS: tớ cũng tò mò.
[ Trương Giai Di ]: Ngồi hóng chuyện.
[ Tưởng Thanh ]: ? ? ?
… …
Nội dung về sau càng lúc càng táo bạo, những từ vựng mới mẻ xuất hiện, vốn dĩ Thẩm Thanh Đường đọc không hiểu nhưng vì những hình ảnh đêm qua đã trở nên cụ thể hơn, cô không những hiểu mà còn có ký ức, còn có thể liên tưởng. Một câu “Vân mấn hoa nhan kim bộ dao / Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu (*)” của Trương Giai Di làm cho miếng hoành thánh cô vừa nuốt xuống nghẹn ngay cổ họng, cô bỏ điện thoại xuống, ho dữ dội.
Một bàn tay đưa tới một cốc nước cho cô, Hứa Kim Dã nghiêng người về phía bên trái, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, giúp cô bình tĩnh lại.
Thẩm Thanh Đường hoảng hốt cầm cốc nước uống vài ngụm.
“Xem cái gì mà sặc tới vậy?” – giọng Hứa Kim Dã vang bên tai cô, Thẩm Thanh Đường cảm thấy tầm mắt anh sắp nhìn vào điện thoại, cô a một tiếng tranh thủ tắt màn hình.
Cuộc trò chuyện trong điện thoại kia không thể để anh đọc được.
Thẩm Thanh Đường chột dạ liếc nhìn anh, cô không xác định được Hứa Kim Dã có đọc được gì không.
Vẻ mặt Hứa Kim Dã bình tĩnh, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng lên vì ho dữ dội của cô, ngón tay thon dài của anh từ tấm lưng gầy gò di chuyển đến vai, đến cằm sau cùng rơi trên gò má cô, bụng ngón cái nhẹ nhàng xoa, anh hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi.” – giọng cô vẫn nghèn nghẹn, chưa bình thường trở lại.
Mấy giây sau.
Cơ thể Thẩm Thanh Đường căng chặt đến cứng đờ, cô đã nói cô ổn rồi, sao bàn tay anh vẫn không dời đi.
Ánh mắt hỗn loạn của của cô vô tình chạm phải ánh mắt mắt của Hứa Kim Dã, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh rất khác so với trước kia. Dưới đôi mắt đen ẩn giấu dục vọng sâu thẳm, không kiêng nể gì, tính cách của anh vẫn luôn hoang dã, không chịu quản thúc, phóng túng ngang ngạnh càng dễ dàng mất khống chế.
Thẩm Thanh Đường không biết liệu đó có phải là vấn đề của mình hay không, nếu đúng như Trương Giai Di nói, cô là người có đầu óc điên cuồng, người điên gặp phải kẻ điên, nhìn đâu cũng thấy sự điên rồ.
Cô chỉ có thể kéo bàn tay có nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt kia, cô nắm ngón tay anh nói: “Em ăn no rồi.”
“Ừm.”
Hứa Kim Dã trở tay nắm tay cô, bóp nhẹ, vuốt ve trêu chọc. Anh nhướng mi cười, nói: “Vậy đến lượt anh ăn?”
“Không phải anh ăn rồi sao?” – đôi mắt Thẩm Thanh Đường hiện lên vẻ khó hiểu.
“Khai vị thôi, sao đủ được?”
Ý cười càng lúc càng đậm, đến mức có một chút ý xấu: “Dù sao anh rất thèm ăn.”
Ồ.
Anh đã đọc được!
Câu “Hứa Kim Dã trông có vẻ bừng bừng sức sống, tớ thực sự khá lo thân thể bé nhỏ của Đường Đường chịu không nổi” của Trương Giai Di, thật sự quá mức rõ ràng.
Thẩm Thanh Đường không khỏi ho khan lần nữa, cô không biết cô đang che đậy hay là thật sự bị kích thích bởi câu “bừng bừng sức sống” kia mà tay đang vịn mặt bàn dùng sức mạnh đến nỗi mặt đỏ tai hồng, lồng ngực cũng nghẹn đến nhức nhối.
“Được rồi.”
“Đùa em thôi.” – Hứa Kim Dã lại vỗ lưng cho cô lần nữa: “Lá gan to lúc tặng quà tối qua đi đâu rồi, sao lại sợ thành như vậy chứ?”
“…”
Cũng vì uống rượu chứ gì, cô lại chẳng phải con ma men, đụng chuyện thì đi uống rượu.
Cuối cùng cũng dừng được cơn ho, lòng ngực thiếu không khí khiến cô đột nhiên choáng váng, một tay giữ chặt cánh tay đang treo lơ lửng của anh, mượn sức chống đỡ để cô không bị ngã.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh được thì lại nghe Hứa Kim Dã không nhanh không chậm nói: “Không ăn em.”
“Sưng tấy lên rồi, bác sĩ nói phải thoa thuốc mỡ để dịu lại, vào phòng ngủ đi anh thoa giúp em.”
“!”
Lúc phản ứng lại được Thảm Thanh Đường chỉ muốn vứt tay anh ra, máu trên mặt muốn rỉ ra, cô không biết anh đã nói với bác sĩ những gì, nhưng cho dù là gì thì cô cũng thấy xấu hổ.
Đáng lẽ cô không nên thức dậy.
“Không cần, không cần, em tự làm được.” – Thẩm Thanh Đường lập tức buông tay anh, đặt hai tay trên mép bàn, trượt sang bên kia nóng lòng muốn trốn.
Đáng tiếc cô còn chưa kịp chạy trốn đã bị bắt lại, cô quá gầy quá nhẹ, Hứa Kim Dã dễ dàng ôm cô lên giam trong lồng ngực, thong thả nói với cô rằng bị bệnh phải uống thuốc, không thể che giấu bệnh tật và trốn tránh việc điều trị, đó là một hành vi không ngoan đâu.
Thẩm Thanh Đường mở to mắt, trước khi làm da mặt anh đã đủ dày, cái gì cũng có thể nói, sau khi làm còn dày hơn nữa, những lời làm thế gian kinh hãi anh cũng có thể dùng giọng điệu bình tĩnh từ tốn nhất mà nói ra.
Sao Thẩm Thanh Đường là đối thủ của anh, từ da mặt đến thể lực, đều không phải.
“Em tự làm, em bảo đảm em sẽ bôi mà.”
“Thật mà, em em em, không gạt anh, em tự làm được…không, không cần làm phiền anh đâu.” – Cách phòng ngủ càng gần, đầu cô càng loạn, nói chuyện càng lắp bắp.
“Nói vớ vẩn gì vậy.”
Hứa Kim Dã đặt cô lên giường, cô co chân lại tiện bề cho anh bắt lấy mắt cá chân thon thả, anh nhướng mi nói: “Không sao, chuyện anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“…”
Thẩm Thanh Đường ăn nói vụng về đến lúc này còn đang lắp bắp, quả thực là cho anh cơ hội, đến cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi số mệnh đã định.
Cô không còn cách nào khác ngoài túm lấy chăn, nhắm chặt mắt.
Làn da trắng nõn thanh tú, đôi chân thon dài cân đối, mới ban đầu là một mảnh trắng như tuyết nhưng vào lúc này lại có dấu tay mờ ám mơ hồ, Hứa Kim Dã cho rằng bản thân đã rất kiềm chế nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, tội ác của anh phơi bày từng chút một.
Động tác của Hứa Kim Dã nhẹ nhàng hơn, anh không có cách nào phán đoán được dùng sức như thế nào là thích hợp, chỉ có thể cố gắng hết sức nhẹ nhàng, động tác nhẹ nhàng nhất có thể.
Thẩm Thanh Đường cắn chặt môi, không phát ra tiếng nhưng cô cảm thấy anh cố ý.
Cô bây giờ như cá nằm trên thớt, không thể cử động, ngoài ngoan ngoãn đợi và cầu nguyện sớm kết thúc ra, cô không thể làm được gì.
Thời gian đã trở nên rất chậm, một giây mỗi phút đều gian nan.
Khi gấu váy được kéo xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, giống như một tù nhân đã chịu xong hình phạt của mình.
Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Thẩm Thanh Đường không cần về trường, thuốc bôi một ngày hai lần, trong khoảng thời gian ngắn không thể làm, cô phải ở lại đây, cô không cầm theo quần áo nhưng cũng không thể chỉ mặc đồ ngủ, cô đành phải mặc quần áo của Hứa Kim Dã, áo thun rộng rãi dài tới bắp đùi, sau đó vì quần quá dài cô phải xắn nó lên mấy vòng.
Quần áo có mùi hương riêng biệt của Hứa Kim Dã.
Cô kéo cổ áo hít sâu, bị anh bắt gặp, nói cô giống một chú chó nhỏ.
Thẩm Thanh Đường nhăn mũi, không nói rằng trước kia cô cũng từng ngửi anh qua làn da như thế này, tuyệt đối không cho anh cơ hội nói mình là bé biến thái.
Hai người không ra khỏi nhà, ở nhà suốt hai ngày liền, đói bụng thì gọi đồ ăn, rảnh rỗi thì đọc sách xem phim, hoặc lúc chán thì cô lấy ipad chơi Plants and Zombie, Hứa Kim Dã sẽ nhìn như một người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trồng cây thành hàng lối ngay ngắn đồng đều tăm tắp.
Thẩm Thanh Đường cảm giác được sự thay đổi nho nhỏ của Hứa Kim Dã.
Dù khi ấy cô đang chơi game thì hành động đầu tiên của Hứa Kim Dã sau khi anh đi tới chính là kéo cô qua, hoặc lúc đang nằm trên ghế sofa, đôi lúc cô cảm thấy một bên chợt nóng lên thì là do chân dài của anh vắt ngang qua, phải đụng tới cô mới dừng lại. Buổi tối đi ngủ anh cũng sẽ dính lấy cô, hai cái gối đổi thành một cái, bá đạo lại ngang ngược.
Không thể làm thì vẫn luôn có những cách khác để giải tỏa, dù là hôn hay tiếp xúc da thịt thì vẫn luôn nồng nàn hơn trước kia.
Cô nơm nớp lo sợ, cảm thấy bất kỳ lúc nào mình cũng sẽ bị anh ăn sạch sành sanh.
Hai ngày trôi qua nhanh như chớp, chớp mắt là đến thứ hai, Thẩm Thanh Đường có tiết học vào buổi sáng, cô phải về trường, thực ra quãng đường rất ngắn nhưng Hứa Kim Dã vẫn như trước kia lái xe đưa cô đến dưới tòa nhà.
Buổi sáng, trên diễn đàn trường vốn im lặng lại xuất hiện một bài viết mới.
[ Có khi nào bạn gái của Hứa Kim Dã chính là Thẩm Thanh Đường? ]
Người tung tin viết vì quá sốc nên không kịp chụp ảnh, còn tưởng là sáng sớm ngủ mơ nên xuất hiện ảo giác, mỏ to mắt há hốc mồm xem từ đầu tới cuối.
Chủ bài viết bắt gặp người ngồi sau Hứa Kim Dã là Thẩm Thanh Đường, anh cúi người, nắm lấy cằm cô rồi hôn, Thẩm Thanh Đường túm lấy áo khoác của anh, nụ hôn mãnh liệt đến mức cô không chịu nổi, lông mi cũng run rẩy, hôn xong, Hứa Kim Dã áp trán mình vào trán cô, khàn giọng nói: “Thẩm Thanh Đường, em không ngoan chút nào.”
“Lúc hôn môi phải nhắm mắt lại.”
Chủ bài viết: Cứu tôi cứu tôi, tôi xin thề, tôi không văn vở, nếu biết hôm nay có thể gặp được cảnh này thì đáng lẽ từ đầu tôi nên học khoa tiếng Trung, hãy tin tôi, hiện trường còn kịch liệt hơn cái tôi viết nhiều, A Dã thật sự con mẹ nó quá là biết chơi luôn.
Chủ bài viết: Tiếc quá đi thôi, tôi sốc đến mức quên chụp ảnh luôn, sao chỉ có một mình tôi thấy cảnh đó thôi vậy!”
“Thật hay giả vậy, không phải viết tiểu thuyết chứ?”
“Không có hình đó chị em à, bà như vậy rất khó để người khác tin đó, cảm giác giống như đang bịa ấy.”
“Mẹ nó tôi hơi hơi tin rồi làm sao giờ? Lần trước đã thấy rất giống rồi, Hứa Kim Dã là một người cuồng hôn phải không?.”
“Hay là bà viết chi tiết hơn đi, bà viết tám trăm chữ thì tui tin bà.”
“Hứa Kim Dã với Thẩm Thanh Đường, thật à?”
“Có phải học chung lớp môn tự chọn không, tôi nhớ bọn họ còn chung nhóm nữa.”
“Sao tui thấy là thật á, mẹ ơi, kích thích nha.”
“…”
Trong khu bình luận xuất hiện một tài khoản gồm một dãy chữ số trả lời: “Cám ơn quan tâm, mối quan hệ yêu đương bình thường, suỵt.”
“Ở trên là chính chủ hả?”
“Như vậy là thừa nhận? Ôi trời ơi, một quả dưa to bự!”
“Sau đây không biết có bao nhiêu người thất tình, có gì nói đó, nhan sắc của hai người đúng là xứng đôi!”
“…”
Tống Nguyên cũng về sau mới để ý thấy, tài khoản của Hứa Kim Dã quen thuộc đến kỳ lạ. Với sự kiên trì của trai khoa học, cậu ta lục lại cái bài đăng mà cậu ta đã xem qua, tìm thấy một câu trả lời mà cậu ta đã từng cười khinh: “Đừng nghĩ nữa, là vợ tôi.”, sau khi so từng số, không lệch số nào.
Mẹ nó chứ.
Thì ra có người đã lật bài từ sớm.
*
Cuộc gọi tiếp theo của Trần Đường là hai ngày sau, bình thường anh ta rảnh rỗi sẽ chôn mình ở quán bar, quán bar này anh ta cũng có cổ phần, tiện tay trông coi một chút. Đột nhiên cảnh sát tới, anh ta ra xử lý, nghe đối phương nói mấy hôm trước có một khách hàng say bí tỉ trong nhà vệ sinh, sau khi rời khỏi thì được đưa đến bệnh viện, kết quả xét nghiệm nước tiểu cho ra dương tính, đến cuối cùng điều tra được là có dùng chất kích thích. Bệnh viện báo cảnh sát, người kia khai rằng uống ở quán bar này.
Vốn chỉ là chuyện nhỏ, Trần Đường cũng không xem là thật. Nơi này có sạch sẽ hay không anh ta hiểu rất rõ, vì thế phối hợp điều tra, cho đến khi tìm thấy trong gói ma túy nhỏ trong góc, sắc mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Trần Đường trầm ngâm một lát, nói: “Có người bày trò.”
Không khó để tra ra kẻ đó là ai, vì đối phương căn bản không hề giấu diếm. Khi cái tên Đoàn Khải Văn được nhắc tới lại một lần nữa khiến cho cả hai rơi vào im lặng.
Trái lại Hứa Kim Dã rất bình tĩnh, nói rằng anh biết anh ta có đến, đừng nói ra ngoài
Trần Đường hiểu rõ, ý anh là đừng để Thẩm Thanh Đường biết.
_____
Chú thích của editor:
(*) Một câu trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Sĩ.
Dịch nghĩa: Tóc mây, mặt hoa, những chuỗi ngọc trên đầu rung rinh / Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân.
Bài thơ gồm 120 câu, có thể chia làm bốn phần. Từ câu 1 đến câu 32 miêu tả những buổi đầu Đường Huyền Tông ân sủng Dương Quý Phi rồi bỏ mặc triều chính, sa vào những yến tiệc thâu đêm suốt sáng từ ngày này qua ngày khác, mặc cho loạn thần và người nhà của Dương Quý Phi lộng hành, mâu thuẫn với một người cũng đầy dã tâm và tham vọng là An Lộc Sơn. Hai câu trên nằm trong đoạn đầu này.
Nguồn: https://www.thivien.net/B%E1%BA%A1ch-C%C6%B0-D%E1%BB%8B/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-h%E1%BA%ADn-ca/poem-NNj51-ebZyApj8ndjN6_VQ