Quy Dã - Kim Vụ

Chương 28: Cái này hả, lừa được đó

“Anh không phải.”

Thẩm Thanh Đường phồng má, khẽ nói.

Châu Kỳ nói lúc cô ấy bị bạn trai cũ cặn bã lừa đến quán rượu, Hứa Kim Dã đã rất tức giận, không phải tức giận với cô ấy, tên cặn bã kia hứng chịu hết thảy sự phẫn nộ của anh, sau đó anh chỉ nói với cô ấy, con gái phải tự yêu lấy bản thân. Thẩm Thanh Đường nghĩ, nhất định lúc đó Hứa Kim Dã rất dịu dàng.

Người như vậy, sẽ không phải là cặn bã. Cô tin là vậy.

Sự tin tưởng trong mắt cô gái nhỏ khiến Hứa Kim Dã cảm thấy thích thú, con người anh vốn chẳng đáng tin chút nào, sau khi cười anh nói trêu cô: “Đã hiểu, em tâng bốc anh đúng không, để anh không thể làm được mấy chuyện vô liêm sỉ.”

“Nếu anh nghĩ như vậy, cũng không phải không có khả năng.” – Thẩm Thanh Đường cười cười, thần kinh căng thẳng bắt đầu thả lỏng, cô kéo một góc chăn ra, giống như cá, nằm xuống, không quên kéo cao chăn đến tận trên ngực.

Trong chăn có nhiệt độ của Hứa Kim Dã, nhàn nhạt, nhưng nồng mùi vải sau khi giặt giũ và phơi khô hơn.

Cô nhăn mũi, lén lút làm động tác ngửi.

Như một chú chó.

Lúc Hứa Kim Dã nằm vào, nhiệt độ lành lạnh bên trong chăn đột nhiên nóng lên, khiến cơ thể và tinh thần cô cảm thấy thoải mái.

“Tắt đèn nhé?”  – anh hỏi

“Ừm.”

Lúc đèn tắt, đôi mắt đã thích nghi với ánh sáng đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngoài bóng tối ra không còn thấy gì nữa

Nhưng khứu giác và xúc giác lại mẫn cảm hơn bao giờ hết.

Thẩm Thanh Đường cảm nhận đước Hứa Kim Dã tới gần, anh đưa tay chạm vào đầu cô, cô vô thức ngẩng đầu, đến khi cánh tay ở bả vai, động tác cô có chút cứng ngắt thả vai xuống, sau đó chạm vào chân. Cơ địa cô tính hàn, tay lạnh chân lạnh, lúc chạm vào độ ấm, cơ thể theo bản năng muốn dịch lại gần vật ấm.

“Lạnh lắm sao?” – Hứa Kim Dã cảm nhận được nhiệt độ của cô, hỏi.

“Không lạnh.”

Tuy nhiên nhiệt độ của bàn chân vẫn khiến những lời này không đáng tin, vì vậy Hứa Kim Dã siết chặt vòng tay, kéo cô vào lòng, mặt dán lên lồng ngực rắn chắn của anh.

Chân bị giữ chặt, lúc đầu cử động không thoải mái, sau cùng vẫn ngoan ngoãn để yên.

Sao lại thế này.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên chung giường chung gối nhưng cô lại có cảm giác hai người như đôi tình nhân đã trải qua nhiều đêm bên nhau, ngầm hiểu nhau đến mức ngay cả các đường cong trên cơ thể cũng vừa hay phù hợp.

Thẩm Thanh Đường không ngủ được, hỏi anh muốn nói chuyện không, Hứa Kim Dã nói được, nói gì nhỉ? Giao điểm cuộc sống hai người rất ích, cuộc sống của cô lại đơn điệu mờ nhạt.

Chủ đề tự nhiên chuyển về Hứa Kim Dã, cô hỏi chuyện quá khứ của anh.

Hứa Kim Dã kể về ông nội Hứa, là một ông cụ thú vị và lập dị, tuổi trẻ thăng trầm chốn thương trường, sau khi về già thì khó bảo, ngoài câu cá và chơi cờ, còn thích lừa bịp trẻ con.

Thỉnh thoảng ông cụ sẽ giả vờ chết, kiểm tra phản ứng của cháu trai nhà mình. Buổi sáng ông sẽ nhắm mắt, gọi thế nào cũng không tỉnh, lúc đó Hứa Kim Dã mới tám chín tuổi, chỉ biết người chết sẽ không có hơi thở, anh chỉ còn cách để ngón tay ở nhân trung của ông nội thử thăm dò. Anh mò mẫm không biết chính xác bao lâu không có hơi thở thì mới coi là chết rồi, nên cứ để tay ở đó mãi, cho đến khi ông cụ ngộp không chịu được nữa, mặt đỏ bừng ngồi dậy, mắng anh là đồ bất hiếu.

….

Rất nhiều thứ, anh đang kể hết về Hứa Kim Dã trước kia cho Thẩm Thanh Đường, nhiều đến nỗi dù cả hai đã hơi buồn ngủ nhưng cô cố mở to đôi mắt lèm nhèm có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Không biết ai nhúc nhích, chăn bị mở ra một khoảng, không khí tràn vào.

Sau đó một nụ hôn mơ mơ hồ hồ rơi xuống bên môi, vô cùng dịu dàng, từ khóe môi lần mò vào trong, đến khi môi và răng bị cạy mở, một nụ hôn ướt át.

Hai cơ thể trẻ tuổi ôm nhau, nhiệt độ trong chăn không ngừng tăng lên, dễ khiến mặt đỏ tía tai.

Lần đầu tiên, hôn nhau dưới chăn.

Không biết từ lúc nào gấu áo ngủ của cô bị vén lên, lộ ra vòng eo thon gọn, nhiệt độ nóng hầm hập khiến cô vô thức run rẩy.

Đầu óc ầm ầm, thấp thoáng cô đã nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh.

Nụ hôn rất sâu, vòng eo bị bóp rất chặt, như muốn in dấu lên làn da, xâm nhập vào máu thịt, triền miên đến xương cốt.

Ngay cả hơi thở cô cũng không làm chủ được, Thẩm Thanh Đường cong eo, giữa môi răng phát ra tiếng nức nở nhè nhẹ.

Nhưng cũng chỉ đến đó, bàn tay đó không tiến thêm một bước nữa.

Hứa Kim Dã buông cô ra, vùi mình lên hõm vai cô, hơi thở vẫn trầm, sâu và nặng nề, hơi nóng phả lên da thịt. Một lúc sau, lại nghe tiếng anh cười.

Thẩm Thanh Đường nhắm mắt, một màn nóng bỏng khi nãy như vẫn còn trước mắt, cô vẫn bất động, xấu hổ đến vành tai đỏ bừng.

Mấy phút sau, Hứa Kim Dã chống một tay bên sườn, anh nâng nửa người dậy ép sát vào cô, giúp cô sửa lại quần áo.

“Được rồi.” – giọng anh vẫn khàn khàn.

“Còn tiếp tục nữa sẽ thành cầm thú thật mất.”

Thẩm Thanh Đường nhắm chặt mắt vờ ngủ, có điều hơi thở hỗn loạn của cô đã làm bại lộ không sót thứ gì.

Hứa Kim Dã cũng không vạch trần cô, trên môi vẫn nở nụ cười, chỉ hôn vào tai cô một cái hôn nóng bỏng, siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn.

Bảy giờ sáng, Thẩm Thanh Đường bị đồng hồ sinh học gọi tỉnh, eo cô có một cánh tay cơ bắp vắt ngang qua, cô cẩn thận lấy nó xuống. Hứa Kim Dã đã tỉnh, tóc hơi rối, anh giơ tay lên vuốt bừa nó một với ánh mắt ngái ngủ, mở đôi mắt nhập nhèm nói chào buổi sáng với cô.

“Chào buổi sáng.”

Cô sững sờ vài giây, không dám nhìn thêm nữa, sợ mình mê muội. Cô đứng dậy rời giường, Hứa Kim Dã theo sau, hai người dùng chung một phòng tắm rửa mặt.

Chỉ cần khẽ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai người trong gương.

Chàng trai cao hơn một chút, tóc tai vẫn hơi rối, chưa chải tóc, khuôn mặt góc cạnh, mí mắt buông xuống, toàn thân toát lên vẻ lười biếng. Cô gái gầy hơn nhiều, khuôn mặt trắng nõn, bên môi vẫn còn dính chút bọt kem đánh răng, trông rất ngoan ngoãn.

Đánh răng xong, cùng súc miệng nhổ bọt kem đánh răng, một lát cắt rất có hơi thở cuộc sống.

Bữa sáng vẫn gọi bên ngoài, cà phê và bánh sừng bỏ kẹp trứng, vị đắng của cà phê lan đến môi, đầu óc tỉnh táo không ít.

Chủ đề tự nhiên vẫn nói đến chuyện hôm nay Hứa Kim Dã sẽ bay ra nước ngoài, trong đầu cô ngoại trừ an toàn của anh ra thì không có gì khác, dặn anh nhất định phải bình an.

Nói xong cô cảm thấy xấu hổ, có lẽ chính cô cũng cảm thấy vô vị.

“Hơn nửa tháng không gặp, em không lo lắng chuyện khác sao?” – Hứa Kim Dã ăn xong bữa sáng lại bắt đầu ăn nói hàm hồ, chống cánh tay rất nhàn nhã mà trêu cô.

Thẩm Thanh Đường hỏi: “Còn gì khác sao?”

“Bạn trai em rất nổi tiếng ở nước ngoài nha, người muốn xin cách liên lạc, 1234… đếm không hết.” – Hứa Kim Dã híp mắt, bắt đầu đếm.

Thẩm Thanh Đường ngây người giây lát, sau đó mới phản ứng lại, mỉm cười: “Điều đó chứng tỏ em rất có mắt nhìn.”

“Không lo lắng chút nào?”

“Lo cũng vô ích, em không thể lúc nào cũng bên cạnh anh, sau đó lúc mấy cô gái kia ngấp nghé anh….” – Thẩm Thanh Đường rút khăn giấy lau tay, giả vờ hung dữ: “Ngại quá, người đàn ông đẹp trai này đã có bạn gái rồi.”

Dáng vẻ giận dỗi đáng yêu.

“Thế cũng không phải không có cách.”

Hứa Kim Dã xòe tay ra, giống như một trò ảo thuật, trong lòng bàn tay anh có một đồ cột tóc cherry của cô: “Em không đi được nhưng nó được.”

“Đeo nó lên, những cô gái khác sẽ biết anh đã có chủ.”

Thực sự có chút ngốc nghếch.

Thẩm Thanh Đường giơ tay che mặt, nói xấu hổ quá, cô muốn lấy về, nhưng anh nắm chặt tay lại, giấu nó trong lòng bàn tay mình.

Hứa Kim Dã bay vào buổi chiều, Thẩm Thanh Đường có tiết học vào đầu giờ chiều, nhìn đồng hồ đeo tay, cô nhịn không được nhìn về phía cửa sổ, phía chân trời mây đen dày đặc, ngoài mây không có gì khác, cô nghĩ vào lúc này chắc máy bay đã biến mất trong làn mây.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như cũ.

Vào lúc Hứa Kim Dã không có ở đây, trong thành phố đã rơi trận tuyết đầu tiên, còn lên hotsearch, tuyết đầu mùa năm nay đến sớm hơn một chút.

Bạn cùng phòng ồn ào muốn đi chụp ảnh, cô cũng đi, chọn trong đống ảnh ra tấm đẹp nhất gửi cho anh, cô biết nơi cô và anh lệch múi giờ, sẽ không trả lời kịp tin nhắn nhưng vào khoảnh khắc gửi tin đi, không hiểu sao cô có cảm giác anh ở đó.

Thỉnh thoảng Thẩm Thanh Đường và Hứa Tri Hành vẫn gặp nhau vào cuối tuần để đối phó với bố mẹ hai bên, sau đó anh ta sẽ đưa cô về nhà.

Vui nhất chắc là mẹ Thẩm, bà cho rằng chuyện vui sẽ đến nhanh thôi.

Không phải lúc nào mẹ Thẩm cũng vui vẻ, đa số thời gian bà đều sẽ không vui, nhưng rất ít để lộ ra trước mặt Thẩm Thanh Đường.

Ba Thẩm ít khi ở nhà, đa phần cuối tuần ông mới về, lúc Thẩm Thanh Đường về ông cũng cố gắng làm tròn chức trách của người cha.

Có hôm buổi tối, Thẩm Thanh Đường thức giấc cô thấy mẹ Thẩm  ngồi một mình cô đơn ở phòng khách uống rượu, sáp ngọn nến trắng trượt xuống, ngưng tụ thành một bãi sáp bên dưới.

Cô xuống lầu, mẹ Thẩm nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn cô hỏi cô sao không ngủ.

Thẩm Thanh Đường nói mình giật mình, khát nước nên đi rót nước.

Mẹ Thẩm mỉm cười, bà không trang điểm, khóe mắt có vết chân chim không thể giấu, biểu cảm và sắc mặt đều tái nhợt như nhau, bà chống cằm: “Có muốn tâm sự với mẹ không?”

“Dạ.”

Thẩm Thanh Đường rót một ly nước, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ngọn nến lay động, lắc lư trái phải.

“Gần đây việc học mệt không?” – mẹ Thẩm hỏi, vẻ mặt ấm áp.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu, nói cũng vậy thôi.

“Ở phương diện này mẹ luôn hài lòng, con rất giống mẹ, làm gì cũng đều làm rất tốt, trước nay chưa từng khiến mẹ thất vọng.”

“Mẹ, hôm nay mẹ không vui sao?” – Thẩm Thanh Đường nhịn không được hỏi.

Cô hỏi như vậy làm mẹ Thẩm có hơi bất ngờ, cười, lắc ly rượu trên tay uống một ngụm: “Sao có thể, mẹ có gì không vui đâu? Chồng thành đạt, con gái ngoan ngoãn, còn gì không hài lòng nữa chứ, còn gì không mãn nguyện nữa đây.”

Nói xong, vẻ mặt bà có chút buồn bã và thất vọng.

“Lúc mẹ bằng con thì quen biết ba con. Ông ấy là một người rất xuất sắc, ưu tú vượt trội hơn bạn đồng trang lứa. Mẹ rất ngưỡng mộ ông ấy, vì điều này mà đến nay mẹ vẫn luôn ủng hộ ông ấy.”

“Đến bây giờ, mẹ vẫn ngưỡng mộ ông ấy.”

Giọng bà càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng trầm, sau khi nói xong bà lại để lộ gương mặt hỏi: “Còn con, sau khi tốt nghiệp có dự định gì, phát triển với Hứa Tri Hành cũng tốt, cậu ta hơn con mấy tuổi, cũng ở độ tuổi thích hợp kết hôn.”

Càng lúc càng có nhiều người hỏi Thẩm Thanh Đường dự định tương lai, nhưng chuyện tương lai, thật sự cô có thể định đoạt được sao? Cô ngập ngừng vài giây, tùy ý nói muốn ra nước ngoài ngắm nghía.

Sắc mặt mẹ Thẩm trở nên cảnh giác, giọng nói phản đối đến bên miệng: “Ra nước ngoài làm  gì, con từ nhỏ đến lớn đều bên cạnh mẹ, như một công chúa nhỏ ra ngoài làm sao có thể chăm sóc tốt bản thân, con lấy đâu ra năng lực sống một mình ở nước ngoài?”

“Con muốn học cao học trong nước không phải không có trường đại học tốt, mẹ vẫn mong con có thể bên cạnh mẹ.”

Nói đến phần sau bà có chút nghẹn ngào: “Bây giờ mẹ chỉ có con, con là tất cả của mẹ.”

Thẩm Thanh Đường nói cô chỉ nói đại vậy thôi.

Sắc mặt mẹ Thẩm thả lỏng hơn, nắm tay cô vỗ nhẹ: “Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Ngày sáu tháng mười một là chặng đua cuối cùng của Hứa Kim Dã.

Chặng đua này không được chú ý nhiều ở trong nước, nhưng vì hiếm có gương mặt đại diện trong nước đi thi nên thông tin tuyển chọn của cuộc thi tràn ngập, cái tên Hứa Kim Dã thường xuyên được nhắn đến, phía sau luôn kèm theo dòng chữ – thiếu niên thiên tài.

Xem hay không xem, Thẩm Thanh Đường rối rắm rất lâu, sau cùng vẫn nghe theo tiếng lòng, đúng giờ mở phần mềm để xem trực tiếp.

Vì đây là chặng đua cuối cùng, khán giả rất đông, khi ống kính di chuyển, khán giả trên khán đài đều rất hưng phấn.

Phóng viên tìm đến đội xe của Hứa Kim Dã, giải thích ý định của anh ta với nhân viên trong đội, nhân viên nghiêng đầu, hơi hơi nâng cằm nói: “A Dã, phỏng vấn cậu.”

Hứa Kim Dã vẫn chưa thay đồ đua xe, chỉ mặc áo thun màu đỏ, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, chỉ lộ ra nửa gương mặt, anh hơi ngước cằm lên, đường nét cằm sạch sẽ sắc nét.

Anh đứng dậy, đi qua.

Phóng viên không khỏi bật cười, nói nhỏ với ống kính: “Cứu tôi, còn đẹp trai hơn trong ảnh.”

Như thường lệ phóng viên hỏi anh có tự tin với chặng đua này không, Hứa Kim Dã thản nhiên trả lời hai ba câu, lúc đối diện với ống kính không hề có chút không tự nhiên nào, thoải mái trả lời mọi câu hỏi của phóng viên.

Sau khi trả lời xong, anh liếc mắt đi nơi khác, hỏi ngược lại phóng viên có tự tin với việc anh sẽ giành được chức vô địch này không.

Trước tiên phóng viên sững sờ, gò má dưới mắt không khỏi ửng hồng: “Có, đương nhiên có, anh đừng có nhìn tôi như vậy, tôi thật sự chịu đựng không nổi.”

Nói xong phóng viên quay mặt sang hướng khác, nhìn ống kính, giải thích với fan trên livestream: “Thật sự không phải năng lực nghiệp vụ của tôi không đủ đâu, bị một anh đẹp trai nhìn chằm chằm thế này, thật sự rất dễ bị nói lắp.”

Trong màn hình ngập tràn ha ha ha ha, mọi người đều phụ họa.

Thẩm Thanh Đường nhịn không được bật cười, tận mắt trông thấy ánh sáng rực cháy của chàng trai.

Sau khi chụp chung một tấm hình, quay về khán đài, đợi cuộc đua bắt đầu, toàn bộ hành trình đều trực tiếp, Thẩm Thanh Đường nhìn chiếc xe đã lên đường đua, nhìn thấy màu đỏ như lửa rực cháy, trong lòng thắt lại. Một lần nữa khi cuộc đua bắt đầu, sự căng thẳng lên tới đỉnh điểm.

Bình an bình an – không biết cô đã đọc đi đọc lại hai chữ này bao nhiêu lần.

Thẩm Thanh Đường không hiểu đua xe, chỉ qua vài từ trong phần bình luận, cô chỉ biết Hứa Kim Dã đang bị tuyển thủ khác chơi xấu, luôn có một chiếc xe chạy song song với anh, vượt qua vài đoạn cua nguy hiểm, ầm một tiếng, Hứa Kim Dã trượt ra khỏi đường đua, lăn vài vòng ra khỏi xe.

Giọng bình luận viên trở nên căng thẳng: “Ôi trời, sai lầm lần này quá trí mạng, có thể ảnh hưởng đến khả năng đoạt chức vô địch của Hứa Kim Dã.”

Khoảnh khắc đó, hô hấp cũng dừng lại, nước mắt không thể khống chế trượt xuống.

Cho đến khi Hứa Kim Dã bò dậy, trở lại xe đua lần nữa, nước mắt cô không những không có dấu hiệu dừng lại mà còn trở nên dữ dội hơn.

Đến cuối cùng trông thấy anh vượt qua vạch đích, gương mặt cô đã ướt đẫm nước mắt.

Cô thật sự không thích hợp xem đua xe trực tiếp.

Hứa Kim Dã đạt được vị trí thứ ba, tính theo điểm tích lũy của hai mươi mốt trạm, anh xứng đáng là quán quân đăng quang năm nay.

Trở thành quán quân nội địa đầu tiên của giải MotoGP thường niên.

Thẩm Thanh Đường lau nước mắt, khịt khịt mũi, nhìn chàng trai của cô được mọi người vây quanh đi lên bục nhận giải, anh vẫn mặc đồ đua, vẫn là dáng vẻ thong dong lười biếng mỏi mệt như thường ngày, mí mắt hé mở, dáng vẻ không quá đứng đắn.

Sau khi tháo găng tay, cô mới chú ý thấy trên cổ tay anh là đồ cột tóc cherry của mình, 

tròn trịa đáng yêu, không thích hợp với hình tượng của anh.

Không chỉ một mình Thẩm Thanh Đường chú ý thấy.

Trong buổi phỏng vấn sau cuộc đua, phóng viên có hỏi anh vài vấn đề, sau khi hỏi và nhận được câu trả lời ngắn gọn của anh, ánh mắt phóng viên dừng lại trên cổ tay Hứa Kim Dã, chỉ vào đồ cột tóc cherry, hỏi anh có phải của bạn gái không.

Hứa Kim Dã cúi đầu, khẽ cười, ngón tay ma sát trái cherry, nói: “Cái này hả, lừa được đó.”

Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười.

“Chủ nhân của dây buộc tóc này có ở hiện trường hay là có đang xem trận đua này không?” – phóng viên lại hỏi.

Hứa Kim Dã ngước mắt, dưới mí mắt có bóng mắt thật sâu, anh mím môi vẫn khẽ cười: “Gan cô ấy rất nhỏ, không dám xem đâu, cũng may, nếu nhìn thấy tôi ngã, e là cô ấy sẽ bị dọa khóc.”

________

*Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh phỏng vấn trên văn án nổi tiếng bất ngờ hahahaha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận