Quy Dã - Kim Vụ

Chương 14: Do tôi tự tôi chuốc lấy

Cách nhau một cánh cửa.

Bên trong ồn ào huyên náo, bên ngoài gió đêm cô tịch, như hai thế giới.

Sắc mặt Phó Tinh trầm xuống,  gượng gạo cứng đờ như đang mang mặt nạ, trên mặt có chút khó xử: “Tôi tên Phó Tinh, trí nhớ của bạn học có vẻ không tốt lắm.”

Hứa Kim Dã cười, lười biếng đáp: “Có lẽ vậy.”

Giống như đấm một cú vào bông gòn, Phó Tinh bực bội muốn chết, có sức mà chả có chỗ dùng, nếu cứ nhắc mãi thì có vẻ nhỏ nhen không giống đàn ông.

Cậu ta mím môi, cúi đầu nói: “Thanh Đường, chúng ta đi vào thôi.”

“Ừm.”

Thẩm Thanh Đường cũng muốn đi vào, nhưng người trước mắt cứ chắn đường, không hề có một chút ý tứ nào sẽ nhường đường, cô nhích về bên nào một chút, anh sẽ nhích theo bên đó một chút, có chút xấu xa.

Cô vô cùng tức giận, phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: “Phiền anh nhường đường.”

Giọng nói vẫn nhẹ tênh như cũ, hệt như lông vũ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hứa Kim Dã nhớ đến lời đánh giá của Tống Nguyên dành cho Thẩm Thanh Đường: “tính cách mềm mại tính tình dịu dàng”,, tần suất thường xuyên đến nỗi lỗ tai anh sắp chai luôn rồi, anh rũ mắt nhìn cô, quả thật là vậy.

Hết lần này đến lần khác là do lòng dạ anh xấu xa.

Nhìn thấy mặt mày cô lạnh lùng, giọng điệu khách áo, nói thêm một chữ cũng cảm thấy nhiều lời, rõ ràng khoảng cách chỉ là một bàn tay nhưng lại như xa muôn ngàn dặm.

Có một khoảng trống ở đâu đó cần được lấp đầy.

Hứa Kim Dã nhếch môi, bỗng dưng nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Thanh Đường hơi nhíu mày, không biết tại sao đột nhiên anh lại xin lỗi, lại nghe anh thong thả nói thêm một câu: “Không nên chưa hỏi qua ý của cậu mà để cậu cầm áo khoác giúp tôi, người ở sân bóng rất đông, khiến cho cậu không thoải mái.”

Anh nhả chữ rất chậm, từng chữ rơi vào tai người khác tự dưng sinh ra cảm giác mập mờ.

Thẩm Thanh Đường khẽ nhíu mày: “Không sao.”

“Thật sự không bận việc gì  sao không xem trận đấu?”

“Tôi có việc.”

“Đến ăn cơm? Trước trận đấu cậu vừa ăn xong.”

“….”

“Giận rồi.” – Hứa Kim Dã khẽ than một tiếng.

“….”

Phó Tinh không nói nên lời, cậu ta đứng nghe cuộc đối thoại kia cảm tưởng có khác gì đôi tình nhân nhỏ đang đang giận dỗi nhau, cậu ta nhớ lại thái độ vừa rồi của mình đột nhiên thấy xấu hổ, Phó Tinh nhìn Hứa Kim Dã, hiểu rõ ràng sự xem thường khi nãy, lúc này trái lại cậu ta cảm thấy xin lỗi thì thấy khá xấu hổ.

Phó Tinh nghiêng người, lách người qua khoảng không bên cạnh đi vào phòng bao.

“Hai người nói chuyện đi, nữ sinh phải dỗ dành thật tốt.”

Thẩm Thanh Đường biết Phó Tinh hiểu lầm, sắc mặt cô hơi trắng bệch, chỉ cần Hứa Kim Dã muốn thì ai cũng sẽ hiểu lầm.

Tay chân lạnh toát, cô cảm thấy bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của Hứa Kim Dã.

“Tôi không có hứng thú với bóng rổ, thi đấu cũng vậy.” – Thẩm Thanh Đường nói rất nhẹ, cô dừng lại một chút: “Anh bảo tôi dẫn đường thì tôi dẫn.”

Cô hứa gì với anh thì sẽ làm.

“Không lẽ nói không thích cũng không được?” – cô hỏi.

Ánh mắt Hứa Kim Dã khẽ trầm xuống, im lặng giây lát, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ cực khàn: “Được, sao mà không được.”

“Do tôi tự tôi chuốc lấy.”

Anh nghiêng người, bờ vai gầy nghiêng đi nhường chỗ.

Thẩm Thanh Đường cúi đầu đi lướt qua bên người anh. Cảm giác này không dễ chịu chút nào, cô chỉ có thể thẳng lưng như chẳng xảy ra chuyện gì.

Cô đi thẳng về phía trước, trước khi đến phòng bao thì dừng lại, trước khi đẩy cửa trong khóe mắt là thân hình cao lớn đang lười biếng dựa vào quầy thu ngân, chị gái thu ngân cúi đầu mím môi, cực kỳ xấu hổ nở nụ cười.

Thẩm Thanh Đường cười tự giễu.

Không phải là giống, mà chính là như vậy. Không có gì xảy ra cả.

Cô với những nữ sinh bên cạnh anh có gì khác nhau đâu, lúc hứng thú sẽ trêu đùa hai câu, hết vui rồi thì tự nhiên sẽ có người tiếp theo.

*

Trở về phòng bao, bầu không khí bên trong sôi nổi, Tạ Tư Duy đang kể về cuộc gặp gỡ đầu tiên với Trương Giai Di. Trương Giai Di chọn lớp cầu lông còn Tạ Tư Duy là sinh viên thể thao nên giáo viên gọi anh tới dạy kèm, trong những người anh dạy kèm Trương Giai Di đánh kém nhất.

Trương Giai Di rất thẳng thắng: “Đàn anh, em không rành lắm.”

“Không sao, anh dạy em, không khó.”

Anh tự tay hướng dẫn động tác, Trương Giai Di tự tin ngập tràn gật đầu, vung vợt, không trúng cầu mà trúng Tạ Tư Duy. Tình yêu bắt đầu từ đó.

Tưởng Thanh mím môi, nín cười rất khổ sở: “Xem ra đến giờ tớ vẫn độc thân là có lý do.”

Cô ấy đăng ký lớp bóng rổ, lúc đầu nên xem đầu người ta là rổ bóng mới đúng.

“Nói cậu làm gì, bọn tớ cũng vậy.” – Phó Tinh nâng ly bia: “Nào nào nào, tiếp một chai.”

Một két bia đã uống hết, lại gọi phục vụ lấy thêm một két, bốn cô gái chưa từng thấy qua cảnh này, khuyên họ không được nên kệ họ.

Thẩm Thanh Đường nhận được điện thoại của mẹ Thẩm, trong này rất ồn nên cô chạy ra ngoài nghe.

Mẹ Thẩm biết rõ còn hỏi: “Hôm nay Tri Hành đến trường thăm con?”

“Không phải thăm con, đi ngang qua trường cũ thôi.” – Thẩm Thanh Đường đính chính.

“Có gì khác nhau. Sao, đi những đâu, cậu ấy về khi nào?”

“Chỉ ở trong trường, ăn bữa cơm rồi về.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Ừm.” – Cô cúi đầu, đá một hòn đá nhỏ dưới chân.

Mẹ Thẩm không tức giận, bà ấy biết tính cách con gái mình nhút nhát, có chuyện gì cũng ngại nói ra miệng, bà chỉ kể gần đây Hứa Tri Hành đã làm được những gì, đến cả ba Hứa mấy ngày gần đây cũng khen anh ta có rất có tương lai.

Thẩm Thanh Đường cúi đầu không trả lời.

Mẹ Thẩm tiếp tục nói: “Tuổi con không còn nhỏ, lên đại học rồi nên bắt đầu yêu đương đi, Tri Hành là một lựa chọn không tồi, con thấy sao?”

“Người ta ưu tú, nên là người ta chọn con.”

“Cậu ấy rất vừa ý con, lúc trò chuyện với mẹ cứ khen con.”

“Ở trước mặt mẹ cũng chẳng thể nói xấu con.”

“…”

Dường như mẹ Thẩm cảm giác được gì đó: “Hôm nay con cứ cạnh khóe lại lời mẹ, làm sao vậy, chê mẹ phiền?”

“Không có, có thể con hơi mệt thôi.”

Hòn đó nhỏ dưới chân va vào thùng rác gần đó, phát ra âm thanh nặng nề.

Không ở trước mặt nhau nên mẹ Thẩm cũng không nói gì nhiều, dặn dò vài câu bảo cô đi ngủ sớm.

Cúp máy, lúc Thẩm Thanh Đường vừa mới trở lại phòng bao, bốn nam sinh đã say bí tỉ, một người xiêu vẹo trên bàn, ba người còn lại dựa vai nhau cười ngốc nghếch, chế giễu anh ta không phải đàn ông

“…”

Ba người Tưởng Thanh nhìn về phía cô cầu cứu: “Làm sao đây, say mèm hết rồi có thể về ký túc xá được không?”

Còn chưa đợi Thẩm Thanh Đường lên tiếng, Tạ Tư Duy nâng cánh tay: “Anh có thể, ba người bọn anh, khiêng một mình anh ta.”

Híp mắt, nói năng lộn xộn.

Trương Giai Di bán tín bán nghi nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Đi, đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Không biết.”

“…”

Thẩm Thanh Đường đẩy cửa phòng bao, quay đầu, ba anh chàng to con lảo đảo như muốn nằm bò lên bàn, giống như bị lắp tay chân của người khác, động tác cực kỳ không phối hợp, giãy dụa một hồi cuối cùng đồng loạt ngã xuống ghế.”

Tạ Tư Duy  giãy dụa muốn đứng dậy, Trương Giai Di còn tưởng rằng anh vẫn còn tỉnh táo được một chút, đi qua đó dìu anh ta, ai ngờ được anh ta cúi đầu cởi một chiếc giày, hùng hồn đưa nó cho cô: “Bảo bối, phiền em đi thanh toán giúp anh.”

Đã thanh toán từ lâu rồi.

“….” – hết cứu.

Làm sao đây?” – Trương Giai Di ngơ ngác.

Trương Giai Di thở ra một hơi: “Ba người chúng ta chắc chắn không bê nổi bọn họ, có thể nhờ nhân viên phục vụ giúp không?”

“Chắc người ta không đồng ý đâu.”

Bốn người nhìn nhau, im lặng nửa ngày.

Bên cạnh, vẫn ồn ào như cũ.

Thẩm Thanh Đường khẽ thở dài, dường như đã ra quyết định, để lại câu “Đợi tớ một lát” rồi nhấc chân đi ra ngoài, ngập ngừng vài giây, cô gõ cửa phòng bao bên cạnh.

Bên trong đột nhiên im lặng.

Một giây sua, cửa được mở ra, một nam sinh mở cửa nhoài người ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, cậu ta có chút ngạc nhiên lại hiếu kỳ nhìn cô, hỏi: “Bạn học, cậu tìm ai?”

Cửa mở hai phần ba.

Toàn bộ các góc trong phòng đều có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang đứng bên ngoài.

Cô có hơi thận trọng đứng thẳng, dáng người mảnh khảnh như một đóa hải đường lạnh lẽo.

Hứa Kim Dã nhướng mí mắt lên, ánh mắt đen nhánh.

Anh nhìn cô, cùng lúc cô cũng nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau nửa giây rồi mau chóng dời đi.

Thẩm Thanh Đường nói một cái tên: “Tôi tìm Tống Nguyên.”

Hứa Kim Dã nhếch nhẹ môi dưới.

“Mẹ kiếp.”

“Tống Nguyên, có người tìm.”

“Ai vậy, xinh đẹp thế, bạn gái kiểm tra hả?”

Trong phòng bao lại nhộn nhịp trở lại, bàn ghế trong phòng dịch chuyển, là sự xáo động thuộc về tuổi thanh xuân.

“Nói nhảm gì vậy, anh các cậu độc thân!”

Tống Nguyên nhận ra giọng nói, không dám chậm trễ một giây đứng bật dậy, còn xua tay vỗ về đám người trong phòng, còn mình thì đỏ mặt đi ra hỏi: “Nữ thần, sao vậy?”

“Ngại quá, làm phiền mọi người, bên chỗ chúng tôi có chút chuyện có thể phải phiền các cậu giúp đỡ.” – Thẩm Thanh Đường nói: “Nam sinh bên phòng chúng tôi uống say rồi, có thể nhờ các cậu đưa họ về ký túc xá không?”

Nói xong lại ngượng ngùng bổ sung: “Nếu không tiện…”

“Được thôi, bọn tớ ăn cũng kha khá rồi.”

Tống Nguyên đi qua xem một chút, nhìn thấy bốn con ma men say mèm, nhướng mày nói: “Như này phải cần vài người, nhưng bên tớ toàn đại lão gia, người cũng đông.”

“Nữ thần đợi tớ một lát.”

“Được.”

Tống Nguyên đi vào phòng giải thích tình huống, đều học cùng trường nên cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.

“Cái khác thì không nói cũng phải cho anh Tống đây chút mặt mũi.”

Có người đùa, giọng điệu trêu ghẹo: “Không thể để mất mặt trước mặt nữ thần.”

“Đi đi đi, đừng nói lung tung làm ô uế tình bạn thuần khiết.” – Tống Nguyên xoa xoa mặt.

Bốn người, lại còn là sinh viên cao to vạm vỡ khoa Thể thao, sau khi say đặc biệt nặng, một khiêng một thì quá sức, đành phải phân hai khiêng một.

Tám người, bên bọn họ còn dư ra hai người.

Ánh mắt Tống Nguyên chuyển đến Hứa Kim Dã từ đầu đến cuối không lên tiếng, cánh tay anh chống lên mặt bàn, ngón tay thon dài còn cầm đũa, kẹp từng hạt từng hạt đậu phộng ăn.

Mí mắt mỏng không có tinh thần, nhàn hạ như thế giới xung quanh không liên quan gì đến anh.

“Hứa gia.”

Tống Nguyên cười cười ghé lại gần, lời nói đến bên môi phải nuốt ngược trở vào vì ánh mắt lạnh lùng kia, cậu ta biết bản thân mấy cân mấy lạng, biết mình còn chưa đạt đến trình độ có thể chỉ huy đại thiếu gia.

“Ngài thì thôi không cần đâu, có điều không còn sớm nữa, phiền ngài đưa nữ sinh về nhé.”

Cậu ta vừa nói vừa muốn dập đầu, trong lòng cầu mong đại thiếu gia còn chút tình người.

“Cậu nhiệt tình nhỉ.”

Hứa Kim Dã cười lạnh không buồn trả lời.

Tống Nguyên cười: “Cùng trường mà, có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp, anh Dã, làm phiền anh nha.”

Hứa Kim Dã vốn chẳng muốn tiếp lời Tống Nguyên, có điều ngước cằm lên, liếc nhìn bóng hình mảnh mai ngoài cửa, cổ họng tràn ra tiếng cười lười biếng: “Cậu sắp xếp thế này có hỏi qua người ta đã đồng ý chưa?”

Giọng điệu châm chọc.

“Anh nói gì vậy, nữ thần không phải người vậy đâu, cô ấy rất biết ơn sự giúp đỡ của chúng ta, nói cám ơn mãi.” – Tống Nguyên bối rối.

“Được.”

Hứa Kim Dã buông đũa đứng dậy, dáng người cao thẳng.

Thẩm Thanh Đường ở ngoài cửa nghe được câu nói kia của Hứa Kim Dã, lông mi cô run rẩy, mím môi không nói gì, cô đến xin người ta giúp đỡ phải có thái độ cầu thị.

Tống Nguyên rất nhiệt tình.

Bận trước bận sau, cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho từng người, trên vai Tống Nguyên đang có cánh tay khoác lên, trước khi đi còn không quên dặn Thẩm Thanh Đường chú ý an toàn.

Thẩm Thanh Đường luôn miệng nói cám ơn.

Trương Giai Di không yên tâm bạn trai mình, kéo Tưởng Thanh đi với mình đến ký túc xá của bọn họ, Tưởng Thanh không chống cự được sự mè nheo của cô nàng, lại không yên tâm cô ấy đi một mình, cuối cùng chỉ đành đi theo.

Tống Tuệ Nhu với Thẩm Thanh Đường đi về phía ký túc xá nữ.

Hứa Kim Dã và một nam sinh nữa đi sau lưng hai người họ, cách mấy bước chân, không nhanh không chậm đi theo.

Tống Tuệ Nhu cảm thấy áy náy không thôi, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi mua nước đưa cho hai người họ, Hứa Kim Dã không lấy, nam sinh còn lại nhận lấy nói cám ơn, hai người nhìn nhau bắt đầu trò chuyện

Nói vài câu mới biết cùng quê, sau đó đổi sang tiếng địa phương, nói chuyện vui vẻ không ngừng, dần dần sóng vai đi với nhau.

Đã qua mười giờ, sinh viên còn bên ngoài trường không nhiều, vì thế đường đi rộng rãi hơn nhiều.

Đèn đường lẻ loi đứng một mình, im lìm.

Thẩm Thanh Đường đi về phía trước, có tiếng bước chân nhẹ nhàng theo sau cô, không cần quay đầu cô cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của Hứa Kim Dã.

Cô và Hứa Kim Dã vốn là hai đường thẳng song song, kéo dài vô tận, vĩnh viễn không có giao điểm. Hai người cũng sẽ không có.

Trong lòng chất chứa tâm sự, cô không nhận ra mình bị tụt lại phía sau Tống Tuệ Nhu, Tống Tuệ Nhu cũng không hay biết, cô ấy đang trò chuyện vui vẻ với một chàng trai mới quen.

Thẩm Thanh Đường nhìn hai người đứng cạnh nhau, cuối cùng cũng không đuổi theo.

Gió đêm bắt đầu thổi, thổi bay những chiếc lá khô héo, phát ra tiếng động.

Thẩm Thanh Đường không nghe thấy tiếng bước chân với tần suất ổn định sau lưng mình nữa, trong lòng cô nghĩ liệu Hứa Kim Dã có còn đó không.

Có lẽ từ sớm đã thấy phiền nên đi rồi.

Con đường này ngột ngạt biết bao, tính tình của anh làm sao chịu được.

Càng nghĩ, càng hãm sâu, càng muốn một đáp án.

Chỉ liếc mắt một cái thôi.

Thẩm Thanh Đường tự thuyết phục bản thân.

Nắm chặt tay, cô đứng lại bên một ngọn đèn đường, quay đầu.

Thiếu niên có dáng người cao cao, chân dài miên mang, chiếc áo khoác đen đơn giản anh cũng thể khiến nó trở nên rất phong cách, một bên vai đeo túi xách, dưới mái tóc đen ngắn gọn gàng là gương mặt với những đường nét rõ ràng, đuôi mắt xếch lên, tư thế không nghiêm chỉnh, thong dong buông thả.

Anh nhấc chân, vị trí bàn chân đáp xuống là cái bóng mảnh khảnh bị đèn đường kéo dài ra của cô, mà đúng lúc nơi anh giẫm lên chính là đầu cô, không hề thiên vị.

“…”

Rất khó có thể tưởng tượng rằng anh đã giẫm lên nó.

Hứa Kim Dã nhìn cô, không có một chút xấu hổ nào vì bị bắt quả tang, đôi mắt thẳng thắng vô tư: “Cũng không thể không được làm vậy đúng không?”

Anh cười thầm.

Thẩm Thanh Đường chết lặng.

Trái tim cô bị giày vò không ngừng, cô khó chịu rất lâu, nhưng vừa rồi cô lại cảm thấy rất rõ ràng cảm giác chua xót bất lực tan đi từng chút từng chút một.

Cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Hứa Kim Dã vẫn giẫm lên cái bóng đi lại gần, thân hình cao lớn bao phủ cô, ánh sáng chiếu lên bờ vai rộng của anh, tận tâm khắc họa anh, Hứa Kim Dã hơi cúi người xuống, lúc rũ mí mắt thì vùng trũng mắt rất sâu: “Hay tôi cho cậu giẫm lại nhé?”

Thẩm Thanh Đường nghĩ tới hình ảnh kia.

Nghĩ thế nào cũng thấy rất ấu trĩ.

Cô từ chối: “Không cần.”

Hứa Kim Dã khẽ hừ, cười như không cười: “Khó chịu nhỉ.”

Thẩm Thanh Đường đứng rất nghiêm chỉnh, như thể cô đang bị trừng phạt. Cô rất gầy, gầy đến mức Hứa Kim Dã cảm thấy chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay người cô.

Cô gái tóc đen nhánh, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt hạnh nhận hơi mở to, đáy mắt sáng trong, khi mím môi trông có hơi bướng bỉnh.

Đúng là bướng thật.

Thoạt nhìn, chỉ nhớ cô ấy là cô gái ngoan.

Giờ đây hệt như bị lừa dối,  phải gạch đè lên bỏ đi chữ ngoan, bên cạnh sửa thành chữ bướng mới đúng.

“Hứa Kim Dã.”

Thẩm Thanh Đường đột nhiên gọi tên anh, giọng cô gái du dương trong trẻo, vào ban đêm lại càng rõ ràng hơn.

Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh. Giờ nghĩ kỹ lại, trước đây đừng nói tên ngay cả xưng hô cũng chẳng có.

Hứa Kim Dã có chút bất ngờ, trải nghiệm rất mới mẻ.

“Cậu nói đi.”

Cô hơi ngước mặt lên, đón lấy tầm mắt anh, giọng nói rất nhẹ, giống như một sợi dây thừng bị kéo căng, tùy thời tùy lúc đều có thể đứt đoạn.

“Cậu chú ý đến tôi, là vì tôi có thể sẽ trở thành chị dâu tương lai của cậu sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận