Quy Dã - Kim Vụ
Chương 37: Bé lưu manh
“Được rồi, đã đến nhà vệ sinh rồi còn gọi điện gì nữa, tôi vừa nhận được mấy cái túi, bà có mắt nhìn đồ giúp tôi xem thử nên phối thế nào đi. Về phần Đường Đường, có Tri Hành mà, để chút không gian cho thanh niên tụi nó.”
“Cũng được.”
Mẹ Thẩm cất điện thoại đi.
Trái tim thấp thỏm của Thẩm Thanh Đường phía sau cánh cửa thở phào, nhưng sau khi thân thể căng chặt được thả lỏng, nó lại trở nên mềm nhũn, Thẩm Thanh Đường không thể không túm lấy tay Hứa Kim Dã, cố gắng hết sức để về lại trạng thái bình thường.
Trán của hai người chạm vào nhau, hô hấp quấn quýt, không thể phân rõ là của ai.
Hứa Kim Dã đứng thẳng người dậy, vẫn dựa vào cửa, toàn bộ phản ứng của cô đều nằm trong đáy mắt anh, anh lạnh lùng nói: “Em căng thẳng đến mức độ này làm gì? Cũng có phải ngoại tình đâu.”
Từ đáng xấu hổ như ngoại tình ở trong miệng anh, nó trở nên đơn giản như chuyện ăn ngủ ngày thường.
Sau một hồi phập phồng lo sợ Thẩm Thanh Đường cảm thấy mệt mỏi, cô từ từ điều chỉnh hô hấp của mình, Hứa Kim Dã nắm lấy lọn tóc của cô, quấn vòng quanh ngón tay, anh rũ mi mắt, dưới mắt hiện lên bóng mắt nặng nề, không ai lên tiếng.
Thẩm Thanh Đường hít thở hồi lâu, sau khi đã tỉnh táo lại, cô chợt hiểu ra rất nhiều chuyện, ví dụ như tại sao Hứa Kim Dã cứ nhắc đến Hứa Tri Hành, có lẽ cô có hơi chậm chạp trong chuyện này, mãi cho đến lúc này cô mới nhận ra. Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi anh: “Hứa Kim Dã…có phải anh, đang ghen không?”
Cô không chắc lắm, chữ ghen này dùng trên người Hứa Kim Dã thật sự có chút kỳ lạ.
Hứa Kim Dã sẽ ghen sao?
Vì cô?
“Ghen với Hứa Tri Hành?” – Hứa Kim Dã nhướng mi mắt nhìn cô, khóe miệng giật giật.
Mới vừa rồi có lẽ cô còn không xác định được nhưng lúc này đây Thẩm Thanh Đường chắc chắn, cô mím môi dưới, không nhìn được ý cười nên chỉ đành quay đầu đi.
“Thẩm Thanh Đường.” – một tín hiệu rất nguy hiểm được truyền đi.
Cô chỉ có thể cắn môi, quay đầu lại, không khỏi lắc đầu trước ánh mắt đen kịt của anh, trong mắt tràn ngập ý cười, lấp lánh ánh sao: “Em không có cười anh.”
“Chỉ thấy anh rất đáng yêu thôi.”
“…”
Vòng eo của cô bị anh siết chặt, Hứa Kim Dã giả vờ hung dữ, rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Anh, đáng yêu?”
Hứa Kim Dã sống hai mươi năm, lần đầu tiên có người nói anh đáng yêu.
Anh còn chưa nói thêm được câu nào, Thẩm Thanh Đường đã ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, bỗng một âm thanh trong trẻo “moah” phát ra, ngay cả cô cũng thấy bất ngờ, đôi tai ửng đỏ hỏi: “Như thế này có đỡ hơn chút nào không?”
“Hưm?”
Ánh mắt Hứa Kim Dã ngơ ra một lúc, cảm giác tiếp xúc vẫn còn lưu lại trên môi, nó diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi anh còn chưa kịp phản ứng nó đã kết thúc. Sau khi hôn xong, không biết tại làm sao người chủ động lại đỏ hết cả mặt.
Hứa Kim Dã tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm đến chóp mũi của cô, hỏi: “Sao đây, trong mắt em anh là loại người đó à?”
A.
A cái gì.
Thẩm Thanh Đường còn nhớ rất rõ lần kia ở trong trường, lúc đòi bồi thường thì việc anh yêu cầu chính là việc này mà.
“Bé lưu manh.”
“?”
Hứa Kim Dã giống như một con chó lớn sau khi được vuốt lông, anh nghiêng đầu, môi hai người gần nhau đến mức chỉ còn cách vài phân: “Nhanh như vậy sao coi là hôn được?”
“Hôn là phải như thế này, học sinh ngoan, phải nhớ kỹ điểm quan trọng.”
Hứa Kim Dã nắm tay cô kéo lên trên, giơ cao qua đầu. Nụ hôn lần này dịu dàng hơn rất nhiều, vừa hôn vừa nói với cô những điểm quan trọng cần lưu ý. Trái tim Thẩm Thanh Đường đập thình thịch, đến nỗi nó như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tiếng cười của Hứa Kim Dã trầm thấp khàn khàn, yêu cầu cô phải nhớ kỹ, sau này anh sẽ kiểm tra.
Hô hấp của Thẩm Thanh Đường đột ngột dừng lại, lông mi khẽ run lên.
Chà.
Có ai lại như vậy chứ.
*
Vào đêm giao thừa vẫn như mọi năm, Thẩm Thanh Đường phải về nhà của ông bà nội, bác cả và bác hai cũng đến, hiếm có dịp đại gia đình tề tựu đông đủ. Sau khi anh chị họ kết hôn đã sinh con, bé lớn nhất là một cậu nhóc, tên Tuyên Tuyên, năm tuổi, năm nay đã có thể dùng chất giọng non nớt mà ngọt ngào của mình gọi Thẩm Thanh Đường là dì nhỏ, thật hiếm khi gia đình bốn thế hệ có thể ở cùng nhau như vậy.
Sau màn hỏi thăm ban đầu sẽ là nói chuyện phiếm, một ngày cứ thế trôi qua rất nhanh.
Thẩm Thanh Đường không chơi bài nên cô dẫn cháu trai cháu gái của mình đi đốt pháo hoa, trong thành phố vẫn cấm đốt pháo, chỉ có thể chơi loại pháo hoa nhỏ như đũa tiên phép thuật.
Trẻ con thì không được chơi lửa nên Thẩm Thanh Đường sẽ châm lửa đốt pháo sau đó mới chuyền tay cho chúng, cô nhìn hai đứa cháu mình vỗ tay, vui vẻ đến nỗi khoa chân múa tay.
Đứa nào cũng như búp bê, tròn tròn như viên trôi nước gạo nếp ngày tết. Cô chụp vài tấm hình sau đó gửi vào nhóm gia đình.
Sau đó lại chọn ra vài tấm để đăng lên vòng bạn bè.
Ghi chú cho bức ảnh rất đơn giản — Đồ nhặt được, tiếc là không thể đốt pháo hoa.
Tưởng Thanh là người đầu tiên ấn thích, còn bình luận: Đáng yêu quá đi, nhặt ở đâu đó, cho xin địa chỉ, tớ cũng muốn nhặt.
Trương Giai Di trả lời Tưởng Thanh: Sao, muốn làm mẹ nuôi?
Tưởng Thanh: Cút cút cút, tớ rất mệt mỏi vì ngày nào cũng phải làm mẹ nuôi cậu đây.
…….
Sau đó càng có nhiều người chúc mừng năm mới, năm mới vui vẻ, cô đợi một hồi lâu vẫn không thấy ảnh đại diện quen thuộc, lúc đang muốn đặt điện thoại xuống, trong nhóm ký túc xá bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Tưởng Thanh đang than thở năm nay càng lúc càng không cảm nhận được không khí tết, trước đây cô ấy luôn mong chờ những ngày này, được mặc quần áo mới, chơi đốt pháo, thức trắng đêm để nhận tiền lì xì, ấy mà giờ lại đang nằm trên sofa, nhai cam quýt, chơi game, Xuân Vãn cũng trở thành cảnh nền thỉnh thoảng sượt qua mắt.
Trương Giai Di và Tống Tuệ Nhu cũng đang than thở, buồn chán đến nỗi còn chưa tới mười hai giờ đã đi ngủ.
Thẩm Thanh Đường nhìn hai đứa trẻ tay cầm pháo hoa tiên nữ chạy quanh chơi đùa một hồi, cô nghĩ có lẽ không phải không khí tết đã nhạt đi mà nó đã không còn thuộc về bọn họ nữa rồi.
Cô ngây người ra một lúc trong vô thức.
Thẩm Thanh Đường suy nghĩ lúc này Hứa Kim Dã đang làm gì nhỉ, hôm trước anh có nói nhà họ Hứa sẽ về thành phố Tấn thăm ông cụ, mối quan hệ giữa anh và người nhà không tốt nhưng có ông cụ Hứa đó chắc có lẽ không khí sẽ hài hòa hơn.
Trong lúc đang nghĩ như thế điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn.
[Hứa Kim Dã]: Có tiện gọi video không?
Thẩm Thanh Đường hoàn hồn, dẫn hai đứa trẻ vào nhà rồi đi về phòng mình trên lầu, mới gửi tin nhắn trả lời Hứa Kim Dã.
Hứa Kim Dã gửi lời mời gọi video.
Cô ấn đồng ý.
Trong video là Hứa Kim Dã đang mặc áo khoác ngoài màu đen, trên đầu đội mũ len màu đen, vành mũ kéo thấp xuống, đường nét gương mặt sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, lúc rũ mi mắt xuống dáng vẻ còn toát lên sự lười biếng.
Tim Thẩm Thanh Đường đập loạn.
Hứa Kim Dã đang ở ngoài ban công, lười biếng mà dựa lên thành lan cang, anh nói với cô ba phút nữa là mười hai giờ đêm chắc sẽ có bắn pháo hoa.
Thành phố Tấn là một thành phố nhỏ, lại ở ngoại ô thành phố, quy định ở đây không nghiêm lắm, đến mười hai giờ đêm sẽ có người bắn pháo hoa, chỉ là không hoành tráng rầm rộ như trước đây.
Nhưng tạm chấp nhận được.
Có lúc cũng sẽ có người nóng lòng đốt pháo trước, một chùm pháo hoa nhỏ bay lên trời, nở rộ trong một khoảnh khắc và lụi tàn ngay sau đó.
Hứa Kim Dã nghiêng đầu nhìn khi nghe thấy âm thanh đốt pháo, lúc này đường quai hàm ở góc nghiêng của hết sức rõ nét.
Anh đưa camera của điện thoại lên trên cho cô xem.
Vừa bước sang mười hai giờ lại càng có nhiều pháo hoa được bắn lên, ánh sáng của chúng hòa vào nhau đến choáng ngợp.
Cô không thể xem pháo hoa, anh sẽ cho cô xem.
“Đẹp quá.”
Hứa Kim Dã quay đầu lại, nói: “Bỏ đi cái cũ đón chào điều mới, Thẩm Thanh Đường, năm mới vui vẻ.”
“Chúc mừng năm mới.”
Thẩm Thanh Đường nằm sấp trên giường, úp mặt lên cánh tay, trên màn hình chỉ lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô, cô nhìn anh đi từ ngoài bàn công vào phòng, nằm phịch lên ghế.
Hai người trò chuyện câu được câu mất.
Sau đó điện thoại tối sầm, Thẩm Thanh Đường nghe Hứa Kim Dã hỏi: “Sao ông vào mà không gõ cửa vậy?”
“Ông nội vào phòng anh còn cần gõ cửa à, anh có cái gì không thể cho người khác biết?” – một giọng nói khàn khàn của người già nhưng vẫn còn rất khỏe khoắn: “Gọi điện cho ai, bạn gái, đang yêu?”
“Có bạn gái cũng không nói với ông nội một tiếng, anh có còn xem ông là ông nội anh không hả? Vậy mà cũng có bạn gái, khi nào thì dắt bạn cho ông nội gặp mặt đây.”
Hứa Kim Dã: “Ông đừng gây rắc rối nữa.”
Ông cụ Hứa đi lại gần: “Sợ cái gì, sợ ông nội kể mấy chuyện xấu hồi nhỏ của anh ra dọa cho người ta bỏ chạy à? Ông nội không làm vậy đâu, anh là cháu ông mà, ông chỉ khen anh thôi.”
“Phải vậy không?” – Hứa Kim Dã hỏi.
“Nhưng mà ưu điểm có tí ti chừng này cũng không thể trách ông nội nha, nói vài câu với người ta là hết chuyện rồi, ông nội sống tới từng tuổi này rồi chỉ nói sự thật thôi.”
Hứa Kim Dã nở nụ cười.
Ông cụ Hứa gõ gậy chống cộc cộc lên sàn, hỏi: “Khi nào, ông nội sắp xếp trước cho anh.”
“Ông đừng làm rối lên mà.” – Hứa Kim Dã có hơi đau đầu.
“Sao gọi là làm rối lên chứ, dù sao thì, dù sao thì ông nội cũng sẽ không kể chuyện xấu lúc nhỏ của anh đâu.”
“…….”
Hứa Kim Dã đứng dậy, đi ra ban công, ông cụ liền đuổi theo hỏi, bám lấy Hứa Kim Dã không tha: “Anh có dẫn về không?”
Hứa Kim Dã không thèm quay đầu lại, chỉ huơ huơ tay, bảo ông cụ Hứa không cần phí sức nữa.
Ông cụ Hứa không hỏi được gì, chỉ có thể xuống lầu hỏi con trai với con dâu: “A Dã có bạn gái rồi hả? Hai đứa biết chưa?”
Mẹ Hứa bất ngờ: “Thật ạ?”
“Nó không có bạn gái mới là chuyện kỳ lạ, có điều con chỉ mong nó không dẫn về.” – Ba Hứa hừ lạnh.
Trước đây Hứa Tri Hành từng thấy những nữ sinh bên cạnh Hứa Kim Dã, mỗi lần là một người khác nhau, trong ấn tượng đều là những cô gái rất xinh đẹp, chuyện Hứa Kim Dã yêu đương không phải là chuyện mới mẻ gì, khuyên ông cụ đừng coi là thật.
Ông cụ Hứa nghe xong liền nổi giận: “Mấy người làm ba làm mẹ làm anh trai kiểu gì vậy, tính tình của A Dã chả lẽ mấy người còn không rõ, nó tuyệt đối không phải loại người làm bậy bên ngoài.”
“Vâng vâng vâng, ông nội đừng giận, hôm khác con sẽ giúp ông hỏi kỹ càng.” – Hứa Tri Hành cười cười, đỡ ông cụ ngồi xuống.
Sắc mặt ông cụ lại chẳng tốt hơn là bao: “Thôi, con có thể hỏi được gì chứ, mấy người các người, chẳng quan tâm nó.”
Ở bên kia điện thoại, Thẩm Thanh Đường nghe thấy cuộc đối thoại của Hứa Kim Dã và ông cụ Hứa, cô nghe thấy ông cụ Hứa có vẻ nhớ rất rõ mấy chuyện nghịch ngợm lúc nhỏ của Hứa Kim Dã, cô rất tò mò hỏi anh đã làm chuyện xấu gì.
“Muốn biết à?” – Hứa Kim Dã đã đi ra ngoài, lúc này đã hết thời gian bắn pháo hoa, bên ngoài đã trở thành một khoảng không mênh mông và yên tĩnh. Gương mặt của anh ẩn trong bóng tối, nhưng ngay cả khi dưới tia sáng mỏng manh như vậy, ở trong màn hình nó vẫn trông rất đẹp.
“Ừm.”
“Dẫn em đến gặp ông cụ.” – Hứa Kim Dã mím môi cười: “Ông chắc chắn sẽ kể cho em nghe chi tiết từ đầu đến đuôi.”
Trong lòng Thẩm Thanh Đường chợt trầm lại.
Cả cô và Hứa Kim Dã đều hiểu rõ gặp ông nội là ý gì.
Lúc bên nhau, Hứa Kim Dã nói thử xem và cô gật đầu nhưng thật sự có thể bên nhau bao lâu đi được bao xa, trong lòng cô cũng chẳng rõ.
Thẩm Thanh Đường mỉm cười yếu ớt, hỏi: “Khi nào anh về?”
“Nhớ anh?” – giọng Hứa Kim Dã khàn khàn.
Cô gật đầu thật mạnh, đôi má hồng hào trắng nõn hơi phồng lên: “Ừm.”
Lúc gọi video cô hỏi anh khi nào về, cô chẳng hề nghĩ đến một câu trả lời ngày giờ cụ thể. Nó giống như câu nói: “Trăng đêm nay rất đẹp, gió cũng dịu dàng” của nhà văn người Nhật Bản, Natsome Soseki, dùng để miêu tả tình yêu và sự nhớ nhung giữa hai người yêu nhau, vì vậy khi cô gặp lại Hứa Kim Dã vào mùng hai, Thẩm Thanh Đường đã ngạc nhiên vô cùng.
Ở nhà có khách đến chúc tết, ba mẹ không trông nổi Thẩm Thanh Đường vì vậy cô nói mình ra ngoài gặp bạn.
Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, anh dựa người lên thân xe, vóc dáng đẹp đẽ, dưới phông nền tuyết trắng phía sau lại càng tôn lên dáng vẻ phóng khoáng, ngang ngược không gì kiềm xuống được của anh.
Anh vẫy tay.
Thẩm Thanh Đường chạy bước nhỏ qua, nhào vào vòng tay anh. Hứa Kim Dã mở áo khoác dễ dàng kéo cô vào trong. Trời rất lạnh, hơi thở của cô đã biến thành sương khói trắng xóa, cô ngẩng đầu hỏi anh sao lại về sớm như vậy, ông cụ sẽ không giận chứ.
Hứa Kim Dã véo má cô: “Anh nói với ông cụ anh đi gặp bạn gái, ông cụ còn muốn đặt vé ngay trong đêm giúp anh.”
Sau lần trước Thẩm Thanh Đường nghe được giọng ông cụ trong điện thoại, cho dù chưa gặp mặt nhưng trong ấn tượng mơ hồ của cô cũng biết chắc ông cụ là người rất thú vị, chuyện đặt vé ngay trong đêm này rất có khả năng.
Cô nở nụ cười hỏi: “Ông nội có nói gì nữa không, ông có nói với anh là phải nghe lời bạn gái không?”
“Chuyện này cũng bị em đoán trúng.” – Hứa Kim Dã nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Đường làm động tác kiêu ngạo, hấc đầu lên: “Hay lắm, vậy bây giờ em ra lệnh cho anh đưa em đi…”
Chỉ có điều, dáng vẻ cứng cỏi ngang ngạnh của cô chẳng diễn được bao lâu lại mềm rụt lại, thở ra làn sương trắng, gương mặt đỏ bừng vì lạnh, dáng vẻ đáng thương nói: “Vào xe trước đã, thật sự lạnh lạnh lạnh lạnh lạnh quá đi mất.”
Hai người đối mắt nhìn nhau một lúc, Hứa Kim Dã nâng tay ấn lên lông mày, đến cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, trong lòng vui vẻ vô cùng.