Quy Dã - Kim Vụ
Chương 32: Nuôi mình anh có được không?
Trong lúc lơ lửng trên không, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy vẻ hoảng sợ của mình từ trong mắt anh. Cô bị ôm lên bàn, vô thức hất đổ chai nước khoáng do khách sạn đặt sẵn, chai nước khoáng rơi xuống, chạm vào thảm phát ra tiếng bụp nặng trĩu, khiến cô giật mình muốn bỏ chạy nhưng cơ thể nhỏ bé vẫn còn đang bị giam cầm.
Không lối thoát. Cô là món ngon dâng lên tận cửa.
Thẩm Thanh Đường đã thay đồ tắm, đang mặc một bộ pyjama rộng rãi bằng bông màu trắng viền đen, cúc trên cùng được gài kỹ, cổ áo tròn vừa vặn lộ ra một vùng da nhỏ, trắng hơn cả sương tuyết. Cánh tay chống ở phía sau cơ thể, đường viền cổ áo căng ra, đường nét mềm mại chìm vào cổ áo.
Chuyện tiếp theo diễn ra một cách tự nhiên. Trong mơ hồ, giống như nhìn thấy một đống củi khô chất trong góc tường, không khí loãng nên sinh ra những tia lửa , âm thanh lách tách run rẩy, âm vang to lớn, ngọn lửa bùng lên, chói lòa, rọi sáng những đám mây đen và ánh trăng.
Ấy nhưng mây đen lại có lòng tham, muốn nuốt trọn ánh trăng kia.
“Hứa Kim Dã.”
Âm thanh vụn vỡ khó khăn bật ra từ đôi môi cô, đầu cô choáng váng vì nóng rát và hỗn loạn. Thẩm Thanh Đường cũng cảm nhận rõ ràng những ngón tay thon dài của anh đang để trên cúc áo ở cổ áo, gỡ chúng bằng một tay.
Cô chỉ có thể đưa tay giữ tay anh lại, nhưng luôn chậm một bước, nên chỉ có thể túm lấy cổ áo, vừa đáng thương vừa xấu hổ đến nỗi cả gương mặt đều đỏ ửng.
Một nụ hôn tinh tế rơi trên môi, chậm rãi di chuyển đến khóe môi, trượt qua gò má, dán lên bên tai, hơi nóng bao trùm lấy dái tai, nóng dần lên.
Lông mi run rẩy như cánh bướm rung rinh.
“Châu Kỳ dạy em?” – hơi thở anh có chút hỗn loạn, đang trừng phạt cô bằng cách cắn lấy dái tai trắng như ngọc của cô, giọng nói thấp và khàn hơn: “Có phải anh từng nói với em cách xa Châu Kỳ ra một chút?”
“Học không tốt cũng không sao, chỉ sợ như lúc này, giáo viên không đáng tin, học sinh không thông minh, tự mình hại mình.”
“Nhưng không sao, anh vẫn luôn là người tốt bụng, em mới vi phạm lần đầu, nên khoan dung một lần.”
“…”
“Ồ.”
Mặt Thẩm Thanh Đường đỏ sắp rỉ máu, cô cong eo, mềm nhũn không còn sức, chỉ có thể dựa lên vai anh, cơ thể vẫn không nhịn được run rẩy như cũ, cô cắn môi.
Không một ai có thể trong lúc miệng đang nói những lời đường hoàng liêm chính như thế này nhưng tay thì đang làm loạn.
“Lạnh không?”
Hứa Kim Dã quan tâm hỏi.
Hệ thống sưởi trong phòng cao cấp như vậy sao có thể lạnh được, Thẩm Thanh Đường cắn môi không đáp, nhưng không sao, cũng không ảnh hướng đến lý do đổi chỗ của Hứa Kim Dã.
Giường của khách sạn mềm hại hơn rất nhiều, dễ dàng chìm vào trong. Cúc áo bị cởi ra, bộ đồ ngủ của cô cũng không còn nguyên vẹn, treo lơ lửng trên cánh tay, không rơi hẳn xuống nhưng làm hạn chế cử động của cô.
Vòng eo của cô được bao bọc bởi vòng tay rắn chắc, cô nhắm chặt mắt, ôm cổ anh, không dám buông.
Trán cô áp vào bả vai anh, vùi vào cổ, trong hơi thở cô toàn bộ đều tràn ngập hơi thở lạnh lẽo như gỗ của anh. Dư âm kéo dài, tràn đầy trong lòng ngực, hồi lâu cũng không tan đi.
Đến khi không nhịn được nữa buộc phải há miệng, nhưng cũng không dám cắn quá mạnh, giày vò liên tục.
Miệng đắng lưỡi khô, đầu óc choáng váng, cơ thể như đang bệnh nặng, cô cảm thấy mình không nắm quyền kiểm soát cơ thể của mình nữa. Cô như tượng đất bị người ta nhẹ nhàng xoa nắn vân vê sau đó biến thành một hình dạng khác.
Mắt khép hờ, đuôi mắt phiếm hồng mang theo vẻ đượm tình, sóng nước long lanh.
Nó gây nghiện đến mức không thể buông tay.
Ánh mắt giao nhau trong phút chốc, cô như nhìn thấy một con thú tham lam đang ngủ trong đôi mắt đen của anh. Thẩm Thanh Đường hoảng sợ bắt đầu nói những câu vô nghĩa: “Châu Kỳ… Châu Kỳ, nếu không tìm thấy em sẽ lo lắng.”
“Điện thoại, tin nhắn, cô ấy gửi tin nhắn cho em, nếu không trả lời cô ấy sẽ qua đây.”
“Em muốn…”
“Muốn cái gì?”
Hứa Kim Dã dán lên tai cô, khẽ cười, rất biết tìm điểm mấu chốt.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ đang làm chuyện tà ác, khớp xương rõ ràng, các cơ trên cánh tay căng lên rồi thả lỏng, trong thoáng chốc các đường gân hằn lên rồi lại mềm đi, tiết tấu nhịp nhàng.
Thẩm Thanh Đường chỉ lắc đầu, một lớp mồ hôi mỏng chảy xuống cần cổ trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ như phủ một lớp ánh sáng màu vàng hồng.
Cô nhắm chặt mắt, cắn môi không dám phát ra một chút âm thanh xấu hổ nào, khóe mắt ươn ướt, không kịp lau đi liền bị hong khô tức thì, để lại một mảnh da nhỏ căng và khô ran.
Mưa gió tan đi, Hứa Kim Dã hôn lên đuôi mắt cô, ôm cô rửa mặt lau chùi. Sau đó cô mới biết trong phòng có hồ suối nước nóng riêng biệt, nằm ở khoảng sân bên ngoài phòng, giống với suối nước nóng thông thường nhưng nhỏ hơn, vừa đủ cho hai người sử dụng.
Sau màn giày vò vừa rồi, Thẩm Thanh Đường đã sớm mệt đến không còn sức. Được anh bế xuống hồ thì từ đầu đến cuối cô cũng chỉ ôm cổ anh, mệt lử đến ngước mắt cũng chẳng màng.
Ở một mức độ nào đó, nước ấm trong hồ có thể làm dịu cơn đau nhức của cơ thể.
Sau nửa đêm, tuyết rơi càng lúc càng nhiều.
Thẩm Thanh Đường mặc đồ ngủ vào, cầm cốc ca cao nóng khách sạn đem đến, uống từng ngụm nhỏ, tuyết đọng trong sân khá nhiều, xung quanh hồ nước nóng cũng đọng một lớp dày.
Cô nhìn điện thoại, Châu Kỳ gửi tin nhắn đến, hỏi tình hình thế nào, có cần cô ấy đến cứu không.
Thẩm Thanh Đường nhớ lại một trong những hình ảnh vừa rồi chỉ biết thở dài bất lực, rề rà không trả lời.
Châu Kỳ lại hỏi có đỏ mặt không?
“…”
Cô xấu hổ trả lời, không có, không những không thể khiến Hứa Kim Dã đỏ mặt đã đành, mà mặt cô thì không biết đã đỏ lên bao nhiêu lần.
Sau cùng chỉ đành nói dối cô không có gan.
Châu Kỳ tỏ ra vô cùng thất vọng, lại hỏi cô khi nào về.
Thẩm Thanh Đường nâng mắt, nhìn bóng dáng cao ngất bên cạnh, bèn tỏ ý rằng tối nay mình sẽ không liên lạc lại nữa
Cô không hề nói gì quá đáng, có điều hình ảnh liên tưởng “đừng tìm cô nữa” thật sống động.
Châu Kỳ cũng đoán được, trả lời OK.
Uống được một nửa ly ca cao nóng, dạ dày ấm áp hơn, cơ thể cũng lấy lại sức, Thẩm Thanh Đường ngước mắt nhìn lên thích thú muốn đi nặn người tuyết.
Tuyết đầu mùa lần trước Hứa Kim Dã không ở đây, trận tuyết đó cũng không lớn, tuyết cũng không đủ bao phủ mặt đất.
Hứa Kim Dã nhớ lại lần trước cô hóng gió rồi cảm lạnh vì thế lấy áo khoác dày của mình cho cô mặc, sau đó nghiêm túc quàng thêm một cái khăn, nắm tay cô đi ra sân.
Bên ngoài rất lạnh, có thể thở ra khói trắng.
Hứa Kim Dã bảo cô ở yên đó, nói bằng giọng điệu khoa trương rằng anh sẽ nặn người tuyết đẹp trai nhất cho cô.
Thẩm Thanh Đường cũng cười, nói anh chém gió.
Người tuyết có đầu tròn mình tròn không có gì đẹp trai cả.
Cô đứng dưới mái hiên nhìn anh trước tiên cúi đầu nặn một quả cầu tuyết, sau đó từ từ đẩy nó, quả cầu tuyết dần dần lớn hơn.
Mấy ngọn đèn nhỏ dưới mái hiên chiếu sáng khoảng sân, màu vàng nhạt ấm áp, giống như một tầng lụa mềm mỏng, nhẹ nhàng bao phủ lên thế giới nhỏ bé.
Hứa Kim Dã nghiêng người, ngay cả khi ngồi xổm xuống, xương sống lưng vẫn thẳng tắp, bàn tay trắng lạnh đã đỏ ửng vì lạnh, anh cụp mắt tập trung tinh thần.
Một lúc sau, cơ thể người tuyết đã thành hình.
Thẩm Thanh Đường vỗ tay “tán thưởng”, nhìn quả cầu mập mạp nói: “Đẹp trai quá đi, thêm cơ bụng tám múi trên cái bụng tròn đi.”
Hứa Kim Dã cũng cười, khóe môi nhếch lên có chút xấu xa, khen ngợi cô có mắt nhìn.
Thật sự thêm một vài đường trên cái bụng tròn, tám múi liền xuất hiện.
Sau đó là tới đầu, nó nhỏ hơn cơ thể rất nhiều, Thẩm Thanh Đường còn khen đầu này với thân hình đúng là tỉ lệ vàng, mắt và miệng được làm từ mấy viên đá nhỏ, người tuyết này đúng là đẹp trai.
“Còn thiếu chút xíu.”
Thẩm Thanh Đường từ dưới mái hiên đi tới, tìm một nhúm tuyết nhỏ, nặn thành hai cái sừng, gắn lên hai bên đầu, sau đó phủi tay nhìn anh: “Đại ma vương.”
Nói người tuyết nhưng cũng ám chỉ ai kia.
Hứa Kim Dã cúi người bóc một nắm tuyết, vo thành một viên tròn nhỏ, đặt bên cạnh người tuyết đại ma vương.
“Viên gạo nếp.”
“Có đại ma vương ở đây sẽ không bị người khác ăn sạch đâu.”
Nhưng viên gạo nếp từ khi sinh ra chính là để bị ăn sạch.
Trong từ “ăn” đã có sự ám chỉ khiến cho đầu quả tim cô run rẩy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô khẽ ậm ừ, vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ mềm mại rồi bước vào trong phòng.
Ngày hôm sau.
Châu Kỳ nhìn thấy người tuyết trong sân, híp mắt nhìn với vẻ mặt ghét bỏ: “Tại sao lại nặn Ngưu Ma Vương?”
Thẩm Thanh Đường nâng tay che mặt, không khỏi bật cười.
***
*Tác giả có lời muốn nói:
Chim cút nhỏ: Ngưu Mà Vương hồi nào, là anh Dã cơ bụng tám múi của cô đó.
Editor + và rất nhiều bình luận trên Tấn Giang: Rốt cuộc “do” hay chưa “do” :)))))