Quy Dã - Kim Vụ

Chương 55: Anh đã muốn rất lâu

“Chỉ dỗ bằng miệng có phải không chân thành lắm không?”

Trong thang máy chỉ có hai người, một tay Hứa Kim Dã ôm eo cô, hơi dùng sức, bờ vai gầy gò của cô va vào cánh tay anh. Hứa Kim Dã thong dong đứng đó, như muốn cho cô mượn sức của mình, anh cụp mắt xuống nhìn cô, vẫn là cái dáng vẻ lười biếng kia.

“Thế nào mới được tính là chân thành?”

Thẩm Thanh Đường hơi nghiêng đầu: “Trong bữa tiệc cũng có nhiều người hỏi em về anh lắm, hỏi anh là người nước nào, đẹp trai ra làm sao, có thường đến Anh không.”

“Vậy em có ghen không?”

Thẩm Thanh Đường gật mạnh.

Hứa Kim Dã cười: “Được, vậy anh dỗ em nhé.”

Mí mắt anh hơi nhếch lên, có một chút ý đồ trêu chọc, cảm xúc trong đôi mắt không hề bị giấu đi. Trải qua tiếp xúc da thịt, lúc anh muốn, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ rồi. Cái câu dỗ dành này là một sự mê hoặc khiến cho người ta mặt đỏ tía tai.

“Không cần đâu, bây giờ nghĩ lại hình như cũng không ghen đến vậy.” – Thẩm Thanh Đường giả vờ nghiêm túc lắc đầu.

“Vậy thì càng phải dỗ.”

“…”

Hứa Kim Dã chỉnh lại tóc mai cho cô, dịu dàng vén nó ra sau tai, không gian giữa hai cánh tay càng thu hẹp lại, tư thế vừa thân mật vừa mập mờ, anh nhẹ nhàng vuốt cánh môi hồng hào tự nhiên cô, dường như ngay trong khoảnh khắc tiếp theo anh sẽ hôn lên đó.

Cổ họng Thẩm Thanh Đường nghẹn lại, ánh mắt giao nhau, không thể thoát khỏi.

Màu đỏ đang nhảy múa, số tầng của thang máy không ngừng tăng lên, dưới vẻ ngoài yên tĩnh kia dường như đang có một ngọn lửa có thể bùng lên bất kỳ lúc nào.

“Tinh” một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, cạnh đó là một bà cụ da trắng đang chống gậy, bà ấy choàng một cái khăn lụa, đeo kính. Đôi mắt dưới tròng kính đang nhìn hai người, mím môi thật chặt.

Thẩm Thanh Đường khẽ ho, có lẽ bà cụ không thấy gì cả nhưng cô chột dạ, nên phản xạ đầu tiên là cúi gằm, vành tai đỏ lựng. Vẻ mặt Hứa Kim Dã vẫn bình thường, dắt cô đi ra thang máy.

Bước ra được mấy bước, lại nghe thấy bà cụ vừa bước vào vừa lẩm bẩm: “Mấy cái người trẻ này thiệt là.”

Thẩm Thanh Đường càng cúi đầu thấp hơn, giống như cô vừa bị người ta bắt quả tang hôn nhau say đắm trong thang máy, sau cùng còn nghe thấy có tiếng cười trên đỉnh đầu mình, chòng ghẹo: “Em còn cúi nữa anh sẽ gọi em là Ninja rùa đấy.”

“Cửa thang máy đóng rồi, bà cụ cũng đi rồi.”

Thẩm Thanh Đường không lên tiếng, có điều tay tra chìa khóa vào ổ run lên. Sau cùng một bàn tay to lớn nóng hổi phủ lên mu bàn tay cô, dắt cô cầm chặt chìa khóa, mở cửa nhà.

Đèn vẫn chưa bật.

Đó chỉ là ý muốn bộc phát nhưng cũng đã được toan tính từ trước. Lúc Hứa Kim Dã hôn cô, mang theo vị rượu vừa ngọt vừa chát. Khi đôi môi tiếng gần nhau, đại não ong một tiếng, như ngã vào trong mây. Cô bị ôm lên, áp vào ván cửa. Hứa Kim Dã hôn cô nồng cháy, mút vào, say mê, giải phóng những suy nghĩ điên rồ. Tận tình giày vò nhau tiến vào máu thịt của chính mình mới có được khoảnh khắc an ủi.

Trong đêm, tiếng nước êm dịu, mài mòn màng nhĩ mẫn cảm.

Áo khoác chưa kịp treo lên giá đã bị Hứa Kim Dã tùy ý ném đi, có thể trên sofa cũng có thể ở dưới đất.

Hai chân Thẩm Thanh Đường bị nhấc lên khỏi mặt đất, giày cao gót yếu ớt lắc lư trên ngón chân, sau cùng không thể bấu víu được nữa rơi kịch xuống.

Nó giống như âm thanh vốn dĩ đang căng chặt của dây, ngay tại khoảnh khắc này đột nhiên đứt gãy.

“Đợi đã!” – Thẩm Thanh Đường bị thiêu đốt đến toàn thân nóng bừng, một chút lý trí còn sót lại: “Chưa tắm, còn chưa tắm mà…”

Âm cuối cùng chỉ còn lại một tiếng hừ nhẹ, Hứa Kim Dã chặn lại, sau đó hung hăng tham lam nuốt vào, anh ghé sát bên tai cô, nói cùng nhau tắm.

“Bồn tắm nhỏ lắm.” – giọng nói của Thẩm Thanh Đường đã vụn vỡ không thành hình.

Hứa Kim Dã: “Đủ.”

Hứa Kim Dã dùng một tay đỡ hông cô, ngay sau đó, anh ôm cô đi về phía phòng tắm, cửa mở ra, ánh trăng xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào, ánh sáng trong phòng vốn không tối, cho dù không bật đèn cũng không ảnh hưởng.

Vòi hoa sen được bật lên, tiếng nước chảy róc rách.

Hứa Kim Dã ôm cô đến dưới vòi hoa sen, quần áo vẫn chưa kịp cởi đã bị thấm ướt, chất liệu vải này thấm nước, dán chặt lên từng tấc da thịt. Trên gương Thẩm Thanh Đường ướt đẫm nước, cô nhắm chặt mắt như thể sống chết đều không phải do cô quyết định nữa, muốn cô chết muốn cô sống là việc chỉ cần một câu nói của Hứa Kim Dã.

Thẩm Thanh Đường rên rỉ, đan xen hòa lẫn với tiếng nước chảy, Hứa Kim Dã gọi đây là “một bản giao hưởng”. Cô vừa xấu hổ vừa tức tối nhưng lại không thể phản bác được gì.

Lưng cô dán lên nền gạch lạnh lẽo vì vậy một bàn tay của Hứa Kim Dã rảnh rỗi, phần trước của chiếc váy bị anh đẩy ra hai bên, nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay như khiến cho nước trên da thịt cô bốc hơi, đốt cháy tận tim gan, khiến cho nhịp tim điên cuồng, càng lúc càng nhanh.

Anh cúi đầu, hôn lên chiếc cổ gầy gò, tiếp tục đi xuống, vừa hôn vừa mút, khó mà nhẫn nhịn, ngón tay của Thẩm Thanh Đường siết chặt lại, xuyên qua tóc anh, mu bàn chân căng chặt, thành những đường cong mỏng manh.

Giống như ngọn lửa bùng cháy trên thảo nguyên, một khi đã bùng phát thì không thể dập tắt.

Thẩm Thanh Đường liên tục hét lên, không ngừng gọi “Hứa Kim Dã”, như khóc lóc như van xin, bị ép đến đường cùng phải cầu xin tha thứ.

Đã lâu Hứa Kim Dã không làm, cô chịu không nổi.

Hứa Kim Dã giống như một con thú hoang, như thể mới khi nãy chỉ là ảo giác, lúc này đây sự điên cuồng mới chính thức bắt đầu. Dã thú sẽ nếm thử món khai vị rồi mới bắt đầu bữa chính, không chút thương xót, không chút kìm chế, anh muốn đắm chìm và anh sẽ kéo cô cùng đắm chìm.

“Đường Đường.” – Anh gọi cô bằng cái tên thân mật, áp lên bên môi, những lời nói tiếp theo lại được nghiền ép qua kẽ răng.

“Anh đã muốn rất lâu.”

“Anh đã muốn làm như thế này rất lâu.”

Một lúc sau, tiếng nước vòi hoa sen dần ngừng lại, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng hít thở lên xuống và tiếng nước đang xả vào bồn tắm. Được một nửa, Thẩm Thanh Đường được anh ôm vào trong bồn, bồn tắm này không phải loại bồn tắm đôi vì vậy không gian không lớn, hai người phải ngồi chồng lên nhau.

Thẩm Thanh Đường mệt đến không muốn cử động, cánh tay chống lên thành bồn, nghiêng đầu nằm bò lên, đôi mắt ngấn nước của cô tràn ngập sự dịu dàng và quyến rũ.

Hứa Kim Dã ôm lấy cô từ phía sau, lọt vào tầm mắt là sương trắng phủ đầy, trên vai cô là những vết đỏ ửng hồng. Anh vén lại những sợi tóc ướt, vuốt chúng gọn gàng lại. Tóc mai của cô rất nhiều nhưng anh lại không biết chán, không bỏ qua một sợi tóc nào.

Sau khi linh hồn và thể xác cùng ngân nga sẽ nhường lại một khoảng lặng lẽ, như thể luôn khiến cho người ta nói ra những điều mà trước đây họ luôn né tránh.

Hai năm trước, Hứa Kim Dã vướng vào vụ bê bối sử dụng chất cấm và bạo lực gây thương tích. Dù là với tư cách là một tay đua chuyên nghiệp hay một sinh viên, đều là sự ảnh hưởng chí mạng với anh. Thẩm Thanh Đường đã xem qua tất cả các bài đăng xúc phạm Hứa Kim Dã, rất nhiều lời mắng chửi đến mức không thể nghe lọt tai, từng câu từng chữ đều phán anh tội tử hình.

Cô đáp trả từng cái một, sau đó bị một đám người công kích, còn có người nhắn tin riêng mắng chửi, ngôn từ gay gắt và độc ác.

Thẩm Thanh Đường càng đau lòng hơn, chàng trai của cô bị người ta bôi xấu, cô bất lực không thể làm  gì.

“Khoảng thời gian đó có khó khăn không?” – Thẩm Thanh Đường cẩn thận dò xét hỏi.

“Khó khăn à?” – Hứa Kim Dã thì thầm, tựa cằm lên vai cô: “Anh không quan tâm những bình luận trên mạng, ánh mắt người đời anh cũng không để ý. Vì thế có khó khăn không hả, cũng tàm tạm. Cuối cùng sau khi điều tra có được làm rõ hay không cũng không quan trọng.”

Dù khen hay chê chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ. Những lời mắng mỏ cũng không bằng hình ảnh khắc sâu kia.

“Ngày bị ba anh đánh, rồi nhập viện. Anh hôn mê, đến đó bằng cách nào cũng không nhớ nhưng lúc nào cũng nghe thấy tiếng ai đó khóc, mí mắt nặng trĩu, anh thậm chí không thể mở mắt. Bà ấy khóc rất lâu, anh muốn nói bà ấy thật ồn ào, anh còn chưa chết có cái gì đâu mà khóc.”

“Có người nói với bà ấy những câu này, bà ấy còn khóc kinh khủng hơn, nói rằng tất cả là do bà ấy, bà ấy không xứng làm mẹ, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”

“…”

Đầu lưỡi chống lên vòm họng, dừng lại một lúc, Hứa Kim Dã mới tiếp tục: “Lúc đó anh mới biết, anh là một thằng khốn. Anh nghĩ rằng bản thân rất xuất sắc, nhưng trên thực tế, anh không bảo vệ được ai cả.”

Những ngày đó, niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của anh hoàn toàn sụp đổ, như Hứa Tri Hành từng nó, anh còn quá nhỏ, nửa cuộc đời trước chỉ là thế hệ non trẻ dựa vào gia đình, thoát khỏi ánh hào quang đó, bất cứ ai cũng có thể giẫm đạp.”

Vì vậy, anh buộc phải nhanh chóng trưởng thành.

“Xin lỗi, không thể bảo vệ được em.” – Hứa Kim Dã nói.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu, không ngừng lắc đầu, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, cô quay người lại ôm cổ anh, nói rằng những việc anh làm đã rất rất tốt, cô rất biết ơn. Khi tâm trạng thoải mái hơn một chút, cô nói: “Sau khi tốt nghiệp, trước mặt em là hai con đường, tiếp tục ở lại hay về nước, bạn cùng phòng rất không hiểu tại sao em không về.”

“Em chỉ cười bảo ở Anh rất tốt, nhưng sự thật là… là em sợ. Em lo lắng rất nhiều, em sợ anh không thích em như trước đây, em sợ anh đã có bạn gái mới, em sợ năng lực của em không đủ, em sợ sau khi quay về sẽ kéo chân anh.”

Trở về sau chuyến công tác, cô càng chắc chắn hơn.

Cuộc sống không phải trò chơi, không có một thanh kinh nghiệm nào nói rõ ra cho bạn biết bạn đang ở cấp độ nào, cần phải thêm bao nhiêu kinh nghiệm nữa mới lên cấp. Không bao giờ có một con số cụ thể.

“Bây giờ còn sợ không?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Cô lắc đầu, trong đôi mắt hạnh ngấn nước, khẽ hỏi: “Hai năm trước, anh tiễn em đi. Hai năm sau, anh đón em về, được không?”

“Được.”

Thẩm Thanh Đường khẽ cười, tất cả những lo lắng của cô như chỉ còn là hạt bụi.

Nước trong bồn tắm dần dà không còn yên ắng nữa, Hứa Kim Dã cụp mắt không nói chuyện, Thẩm Thanh Đường tò mò hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Cô còn chưa dứt lời, eo bị ấn xuống.

“Đang nghĩ, làm thêm một lần.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận