Quy Dã - Kim Vụ
Chương 43: Rất biết cái gì?
Ngay bây giờ thì tặng gì?
Thẩm Thanh Đường mở to mắt, đầu óc loạn cào cào.
Đột nhiên nhiệt độ tăng cao, sau đó cô nhận ra điều gì đó, gương mặt đỏ bừng lên.
“Đừng quậy nữa.” – một tay đang giãy giụa của cô bị giữ lại, một tay khác đang nắm chặt lấy vạt áo ngủ, cảnh xuân đang bị lộ ra một lần nữa được che đậy kín kẽ: “Sáng mai em còn có tiết học.”
Đôi mắt trong veo, giọng nói mềm mại.
Trái lại, Hứa Kim Dã vẫn siết tay cô, lòng bàn tay mu bàn tay của cô chẳng bao nhiêu thịt, xúc cảm khi siết lấy vừa âm ấm lại có chút lành lạnh, chân của Thẩm Thanh Đường cũng thế, lạnh như nước đá, lúc cô ngủ sẽ cọ sang chỗ anh sau đó sẽ bị nhét lại vào chăn, đáng thương vô cùng.
“Không lâu đâu.” – Hứa Kim Dã nói, giọng nói trầm thấp dỗ dành của phần tử đang có hành vi lừa đảo trắng trợn.
Thẩm Thanh Đường lắc đầu.
Hứa Kim Dã nhướng mi: “Không tin à?”
Thẩm Thanh Đường lại gần đầu, khóe môi nhếch lên, gắng nhịn cười.
Hứa Kim Dã mỉm cười, một bên khóe môi cong lên một cách hư hỏng, sau đó ân cần giúp cô cài lại từng cúc áo một, khen cô đã thông minh hơn rất nhiều.
“Anh có muốn quà sinh nhật gì không?” – Thẩm Thanh Đường vùi
trong lồng ngực anh hỏi. Lần đầu tiên cô yêu đương, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc tặng quà cho bạn trai, việc tặng gì cho anh khiến đầu óc cô trống rỗng, không biết nên tặng cái gì mới được.
Nhớ lại bầu không khí khi nãy, biết anh sắp nói mấy câu không đàng hoàng, cô vội vã giơ tay chặn miệng anh lại: “Không được nói bậy.”
Hứa Kim Dã: “?”
Sau đó anh nghe thấy Thẩm Thanh Đường thì thầm: “Thôi bỏ đi, sớm muộn gì em cũng nghĩ ra, xem như em chưa hỏi gì đi.”
Nói xong cô bỏ ta xuống, ôm cổ anh tự mình lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá, em ngủ trước đây.”
Không cho anh cơ hội để nói mấy câu khiến cho người khác đỏ mặt tim đập thình thịch.
*
Địa điểm tổ chức sinh nhật là một quán bar được bao trọn, bạn bè vốn rất đông nay còn dắt thêm bạn của mình tới, vì vậy số lượng người đến đông như khách tham quan.
Khung cảnh rất phô trương này đều do bọn Trần Đường và Châu Kỳ tạo ra. Giống với năm trước, bọn họ rất thích náo nhiệt, không bày nhiều trò thì không thấy vui.
Năm ngoái Tống Nguyên đã được chứng kiến.
Khi còn năm nhất, biết Hứa Kim Dã thuộc thế hệ giàu có nhưng đó chỉ là một khái niệm mơ hồ, còn cụ thể giàu đến độ nào Tống Nguyên chưa tưởng tượng ra được, tóm lại so với sinh viên đại học có phí sinh hoạt mỗi tháng tầm ngàn tệ như họ thì rất khác biệt.
Sau khi đến đây, nhìn thấy một chai rượu bằng mấy tháng tiền sinh hoạt của mình trên bàn, số tiền tiêu một ngày có thể cả đời này Tống Nguyên cũng không thể nào kiếm đủ, cuộc sống ngợp trong vàng son không theo lẽ thường. Lúc này Tống Nguyên mới thật sự cảm nhận được khoảng cách giữa người với người còn có thể xa đến mức này.
Trước khi đến, trong điện thoại Tống Nguyên biết có nhân viên đợi bọn họ trước cửa.
Bên trong rất nhiều người, chơi bài uống rượu chơi bida các thứ, đều là những người chưa từng gặp, sinh viên trong trường đến còn sớm hơn bọn họ.
Ban nhạc được mời đến hơi quen quen, Tống Nguyên híp mắt nhìn một lúc, đoán tên ban nhạc với bạn cùng phòng Lâm Xuyên một lúc mới nhớ ra tên ban nhạc là Thất Nguyệt cũng hơi hơi có tiếng tăm, phí mời chắc là không hề rẻ.
Ca sĩ chính rất đẹp trai, mỗi khi nở nụ cười đều rất tuyệt vời, dưới sân khấu đã có một số cô gái vây quanh, khởi xướng là Châu Kỳ đang bắt đầu có hành vi trêu ghẹo người khác, tính tình của ca sĩ nam đó rất tốt, chỉ mỉm cười đáp lại.
Trần Đường đi tới, chào hỏi với Tống Nguyên.
Tống Nguyên chào một tiếng anh Trần, hỏi: “Lần này tổ chức lớn thật đó, bao hết quán bar luôn?”
Trong mắt Tống Nguyên chính là đốt tiền.
Trần Đường cười cười: “Cũng không có gì lớn, ai bảo chủ nơi này hiện tại họ Hứa chứ, khó có được một lần thọ tinh mở lời cho phép bọn tôi thoả thích tổ chức.”
Tống Nguyên hỏi lại theo phản xạ: “Mua lại nơi này?”
Cũng không có gì ngạc nhiên, số tiền thưởng khi thắng cuộc của Hứa Kim Dã tận mấy ngàn đô la Mỹ, cộng thêm tiền lương của đội đua, Hứa Kim Dã chính là phú ông đầy tiền.
Trần Đường cười cười.
“À phải rồi, anh Trần, anh gặp qua chị dâu chưa?” – sinh nhật năm nay Tống Nguyên có thêm một sự mong chờ, chị dâu trong truyền thuyết có xuất hiện trong buổi tiệc tối nay không nhỉ.
Trước khi tới đây, Tống Nguyên còn đùa với Lâm Xuyên nói lần này cậu ta phải chụp ảnh đăng lên diễn đàn trường, dù thế nào cũng phải tạo một chủ đề nóng hổi trên đó.
“Cậu chưa gặp?”
“Chưa gặp, nói vậy là anh gặp rồi hả, sao sao, có phải giống với tiên nữ trên trời không, cỡ như Hứa Kim Dã hẳn là không phải người bình thường.”
Trần Đường vỗ vai cậu ta, ý tứ sâu xa nói: “Chắc là cậu gặp qua rồi.”
“Không thể nào mà.”
Tống Nguyên quyết liệt phủ nhận, nếu không sao cậu ta không có ấn tượng chút nào.
“Chắc chắn cậu gặp rồi.” – giọng điệu của Trần Đường chắc nịch, quản lý quán bar đi đến bàn bạc với Trần Đường những việc cần sắp xếp của hôm nay.
Để lại Tống Nguyên với một cái đầu mờ mịt.
Chủ nhân bữa tiệc đến muộn, hiện trường đã sôi động từ lâu. Khi đến nơi, Hứa Kim Dã trở thành tâm điểm như một lẽ đương nhiên, ban nhạc hát ca khúc mừng sinh nhật.
Hứa Kim Dã đi đến trung tâm sân khấu thản nhiên cầm micro, rũ mi mắt nhìn xuống bảo mọi người cứ hãy vui chơi vui vẻ.
Tống Nguyên nhân cơ hội đi tới, nhìn vị trí bên cạnh Hứa Kim Dã, hỏi: “Một mình anh?”
Hứa Kim Dã nhướng mi.
“Chị dâu thì sao, hôm nay sinh nhật anh chẳng lẽ không đến, vả lại anh làm quyết triệt đến thế luôn, giấu kỹ như vậy?” – cả gương mặt Tống Nguyên lộ ra biểu cảm vô nhân tính.
“Sẽ đến.”
Hứa Kim Dã nhếch môi cười: “Cô ấy có tiết học, sẽ tới muộn một chút.”
Hôm nay Hứa Kim Dã mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần dài, nút cổ áo đã tháo ra một nút, ống tay áo tùy ý xắn lên một tất, ngồi tựa lên quầy bar, dáng vẻ trông rất tùy tiện. Người pha chế rượu đưa cho anh một ly mới vừa pha xong, nó được chia ra thành nhiều tầng rõ ràng, Hứa Kim Dã để tay bên cạnh nhưng không uống, đầu ngón tay miết nhẹ lên thành ly.
Mọi người đến chào Hứa Kim Dã liên tục, anh sẽ trò chuyện đôi câu nhưng không nhiều.
Rất nhiều quà được để ở một góc, chất cao như một ngọn núi nhỏ, càng lúc càng nhiều hơn.
Tống Nguyên nghe Hứa Kim Dã nói “Cô ấy có tiết học” lại càng tò mò hơn, trong tình huống này mà không hề cúp học, chẳng lẽ là học sinh ba tốt gì đó.
Tống Nguyên hỏi theo bản năng: “Là sinh viên đại học sao?”
Hứa Kim Dã chống khuỷu tay lên quầy bar, mím môi hừ nhẹ: “Nếu không thì?”
“Có phải lần này anh hãm hại con gái nhà lành nào đó không? Hứa Kim Dã, em phát hiện anh càng lúc càng cầm thú đó.” – Tống Nguyên nói.
Lâm Xuyên chống hai tay lên quầy bar, uống hết nửa ly rượu, rượu mạnh khiến cậu ta ho khan hai tiếng: “Sao có thể như thế, thẩm mỹ của anh Dã vẫn luôn độc nhất vô nhị.”
Hứa Kim Dã chỉ liếc cậu ta một cái, không phủ nhận, ly rượu để bên môi, anh từ tốn nhấp từng ngụm để nhuận giọng.
Cảnh tượng này đã kích thích được Tống Nguyên, vô cùng đau đớn mà mắng, trước kia cậu ta còn cảm thấy Hứa Kim Dã vẫn còn sót lại một ít nhân tính, tuy không nhiều nhưng thứ không thể chạm Hứa Kim Dã nhất định sẽ không đụng đến, bây giờ chay mặn như nhau sao?
“Sinh viên trường chúng ta? Khoa nào, tên gì?”
Hứa Kim Dã đặt ly rượu xuống, ly thủy tinh chạm lên mặt bàn, vang lên âm thanh trong trẻo. Vài giây trôi qua, Hứa Kim Dã mới thong thả đáp: “Nữ thần của cậu.”
Tống Nguyên: “…”
Lại nữa.
“Hiểu, anh cố ý chọc tức em.”
Tống Nguyên tức đến mức bật cười, nghĩ rằng Hứa Kim Dã nói vậy là để chặn họng mình: “Được thôi, tối nay em sẽ mở to mắt xem xem phải nữ thần của em không.”
“Nếu là thật, em chính là cháu trai anh.”
*
Tiết buổi tối là môn chuyên ngành, sau khi kết thúc đã chín giờ, thời gian khá muộn, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể giao sách vở lại cho Tưởng Thanh nhờ cô ấy đem về ký túc xá hộ cô, còn mình thì chạy ra cổng ký túc xá gọi xe. Đang trên đường đi Hứa Kim Dã có gửi video cho cô, không khí trong quán bar rất náo nhiệt và ồn ào, cô gửi định vị cho anh, nói khoảng chừng mười phút nữa cô sẽ đến.
Lúc cô giao sách vở cho Tưởng Thanh, cô nói đi sinh nhật bạn, tối nay có thể sẽ không về ký túc xá.
Tưởng Thanh có chút bất ngờ, không yên tâm hỏi bạn gì, nam hay nữ, một mình Thẩm Thanh Đường có nguy hiểm quá không.
Thẩm Thanh Đường ngập ngừng một chút, nhìn Tưởng Thanh, thành thật đáp: “Là bạn trai.”
Bốn bề yên tĩnh, Tưởng Thanh nghe giọng điệu của Thẩm Thanh Đường không khác gì lúc bọn họ thảo luận xem ăn gì, sửng sốt hai giây mới cười nói: “Cậu nói đùa hả, suýt chút bị cậu gạt rồi.”
Thẩm Thanh Đường chớp mắt: “Không lừa cậu.”
“Tớ không tin.”
Thay vì nói là không tin trái lại nói đúng hơn là không chấp nhận.
“Sao có thể vậy được, nếu cậu thật sự yêu đương thì sao một chút xíu cảm giác tớ cũng không có được?” – nụ cười của Tưởng Thanh dần dần trở nên gượng gạo, cô ấy không chấp nhận hiện thực: “Chuyện từ khi nào?”
“Học kỳ trước.”
“!”
Tưởng Thanh mím môi, tâm tình phức tạp, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Đường mấy giây rồi mới ngẩng đầu nhìn trời, chuyện quá bất ngờ cô ấy không có sự chuẩn bị gì cả. Tưởng Thanh có một loại cảm giác cây cải trắng nhà mình bị con heo ủn đi mất, mà cô ấy còn chẳng biết con heo đó ở đâu ra.
Suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn, chợt Tưởng Thanh bừng tỉnh trong thoáng chốc.
Tưởng Thanh nhớ lại cái bài đăng về bạn gái của Hứa Kim Dã trên diễn đàn trường vào khoảng thời gian trước, lúc đó Thẩm Thanh Đường cũng nói “là tớ” bằng giọng điệu nghiêm túc, bình tĩnh và thành thật như thế này. Lúc đó không ai trong số họ coi là thật, chỉ cho rằng gần mực thì đen, Thẩm Thanh Đường đã bắt đầu học thói xấu từ họ.
“Hứa Kim Dã?” – Con heo ủn mất cây cải trắng nhà cô chính là Hứa Kim Dã ?!
Thẩm Thanh Đường gật đầu.
“…”
Lượng thông tin quá lớn, Tưởng Thanh không cách nào tiêu hóa hết.
Hai người đứng im tại chỗ một lúc.
Tưởng Thanh mấp máy môi, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh: “Ờ thì, thời gian không còn sớm, cậu đi trước đi, tớ về ký túc xá đây, tối nay không thể một mình tớ mất ngủ được.”
Thẩm Thanh Đường dở khóc dở cười.
Xe taxi đến nơi, dừng lại. Cô gửi tin nhắn nói cô đến rồi.
Trước khi đi vào Thẩm Thanh Đường không khỏi hít sâu một hơi, gương mặt cô hơi lạnh vì bị gió thổi, cô đưa tay lên bưng má.
Cửa vừa mở ra là những làn sóng âm thanh mạnh mẽ và bầu không khí ấm nóng ập vào mặt cô, dưới ánh đèn nhấp nháy trong một khung cảnh xa lạ kỳ dị, Hứa Kim Dã tựa vào khung cửa, thân hình cao lớn, trông lười biếng vô cùng, anh nhướng mi nhìn cô, duỗi bàn tay với những khớp xương rõ ràng về phía cô.
Thế giới bên ngoài là một khoảng không trống rỗng cô đơn, bên trong lại huyên náo vô tận. Bàn tay anh, là điểm giao giữa hai thế giới.
Thẩm Thanh Đường nắm lấy tay anh.
Cởi áo khoác ngoài, bên trong cô mặc một chiếc áo len màu trắng ngà, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh nhỏ nhắn, Thẩm Thanh Đường trang điểm nhẹ, sắc môi hồng hồng vì thế trông cô có sức sống hơn ngày thường.
Cô nhìn quanh bốn phía, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vì vậy cũng không cảm thấy quá xấu hổ.
“Nếu em thấy ồn thì anh đưa em đi.” – Hứa Kim Dã nghiêng đầu, ở bên tai cô nói nhỏ một câu, anh đứng nghiêng vai, trong mắt những người kháng giống như đang hôn lên tai cô.
Thẩm Thanh Đường: “Anh là thọ tinh mà, sao có thể lén lút chuồn đi.”
“Thì đã sao, mấy người đó cũng chỉ tìm cớ để vui chơi thôi, anh có đi cũng không làm gián đoạn sự “high” của họ.”
“Không ồn, rất vui.”
Thẩm Thanh Đường đưa áo khoác cho nhân viên, tuy biểu hiện rụt rè nhưng ánh sáng trong mắt lại giống như một chú bê con mới sinh, tò mò nhìn thế giới mới mẻ trước mắt.
Đặt hai Thẩm Thanh Đường lên bàn cân.
Hứa Kim Dã hứng thú với cô lúc này hơn nhiều
Anh cười cười, nắm tay cô đi vào trong.
Bên trong có rất nhiều sinh viên cùng trường, câu lạc bộ và sinh viên cùng khối hiển nhiên nhận ra Thẩm Thanh Đường. Có người không chỉ biết mà còn là người yêu thầm yêu rõ cô nữa, bất thình lình nhìn thấy cô, họ bị sốc như phá vỡ thế giới quan.
Người sốc nhất chính là Tống Nguyên, ánh mắt đầu tiên sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, cậu ta quay người tát cho mình một bạt tai, đau tới nghiến răng mới chấp nhận đây không phải mơ, là thật.
Lâm Xuyên ở bên cạnh còn thốt lên vài tiếng – mẹ kiếp, chuyện quái gì vậy.
Sau sự kinh ngạc, Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã đi đến.
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Tống Nguyên nên chào cậu ta.
Tống Nguyên ngây ngây ngô ngô nhìn cô.
“Giới thiệu một chút, đây là bà nội cậu, chào bà nội đi.” – Hứa Kim Dã nói.
Lâm Xuyên nhịn cười, giục Tống Nguyên: “Còn ngây ra đó làm gì, chào bà nội kìa.”
Thẩm Thanh Đường: “?”
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Hứa Kim Dã, cô còn nghĩ rằng bọn họ đang chơi trò chơi biến thái nào đó.
Tâm trạng chán nản của Tống Nguyên đã sắp tràn ra ngoài, cậu ta khó mà chấp nhận hiện thực. Qua một hồi lâu mới hỏi Thẩm Thanh Đường có phải cô nhận tiền đóng giả bạn gái Hứa Kim Dã không.
Thẩm Thanh Đường còn chưa trả lời cậu ta đã quả quyết gật đầu: “Chắc chắn là vậy, vì muốn tôi làm cháu nội cậu ta mà Hứa Kim Dã chuyện gì cũng dám làm?”
Lâm Xuyên đem toàn bộ sự việc kể lại cho cô.
Thẩm Thanh Đường mím môi cười, phối hợp nói: “Đúng là đã nhận tiền.”
“Biết ngay mà, Hứa Kim Dã không phải người.”
Tống Nguyên như sống lại, cậu ta rất am hiểu trong việc tự an ủi chính mình.
Hứa Kim Dã đứng ở bàn bi da, tay cầm cây cơ, xoa bột phấn, vẫy tay với Thẩm Thanh Đường: “Đến đây, dạy em chơi bida.”
“Em chưa từng chơi qua, anh phải kiên nhẫn.” – Cô đứng dậy, tự nhiên cầm cây cơ trong tay anh, đứng đó.
Đứng bên bàn bida, nhìn những quả bi đủ màu sắc trên bàn, hoa cả mắt.
Cô không hiểu gì cả.
Hứa Kim Dã giải thích từ đầu, bi trắng là bi chủ đạo rồi đến bi màu, rồi đến quy luật tính điểm, đồng thời các tư thế đứng, cách cầm gậy, cánh thả lỏng cơ tay, cách nhắm bóng, cách thục gậy.
Chi tiết và kiên nhẫn, khiến cho người khác tưởng mình trông thấy ma.
Thẩm Thanh Đường làm theo, cúi người xuống, chân trái bước một bước nhỏ sang bên cạnh, đứng vững, tay phải nắm gậy, chỉ vào bi màu trắng, tựa cằm vào gậy, ngước mắt, nhướng hàng mi dài, biểu cảm nghiêm túc và tập trung, trông như đang làm chính sự.
Thử ba bốn lần, lúc thục gậy vẫn không vững, gậy thục vào bi trắng, bi trắng đâm vào bi vàng nhưng sức lực quá nhẹ, bi vàng lăn ra mép biên, lập tức dừng lại.
Cô đứng thẳng người lên, mím môi cười ngượng ngùng, nói rằng mình không có thiên phú.
“Ít nhất cũng đụng trúng bi, cái này gọi là thiên phú dị bẩm.” – ánh mắt Hứa Kim Dã mang theo nụ cười, dỗ dành cô tiếp tục.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều hiện lên sự tâng bốc, nhao nhao gật đầu, giơ ngón cái nói hay lắm hay lắm.
Lâm Xuyên đặt tay lên vai Tống Nguyên: “Anh Tống bé nhỏ ơi, cái chức cháu nội này chắc chắn trao cho anh rồi.”
Tống Nguyên chịu thua số phận, thở dài thườn thượt: “Anh Xuyên ơi, em đã thất tình, hôm nay anh phải đối xử tốt với em một chút, trái tim này của em không thể chịu nỗi bất kì sự giày vò nào nữa.”
“Yên tâm, cậu còn anh em.”
“Anh giới thiệu cho em một cô bạn gái đi.”
“Cút cút cút, ông đây còn độc thân đây này, đi đâu tìm bạn gái cho cậu.”
Thẩm Thanh Đường chơi chán rồi nên rời đi, ngồi nghe nhạc dưới ghế tựa với Châu Kỳ, Châu Kỳ khen ca sĩ chính vừa đẹp trai vừa hát hay, đã vậy cơ ngực còn đầy đặn, quần áo căng thít ôm sát, vừa nhìn là biết người biết “làm”.
“Rất biết cái gì …”
Thấy Thẩm Thanh Đường đỏ mặt, nụ cười của Châu Kỳ hớn hở hơn: “Không phải chứ, cậu là người có bạn trai rồi đó, nói cái này mà còn xấu hổ.”
“Tớ không có, cái đó sao có thể nhìn ra được?” – Vì lời nói của Châu Kỳ mà cô không dám nhìn thẳng ca sĩ chính.
“Có thể không phải lúc nào cũng chuẩn nhưng phán đoán của tớ thường là chính xác.” – Châu Kỳ cười, chính là ánh mắt của thợ săn lúc đi săn: “Cậu yên tâm, Hứa Kim Dã cũng đỉnh lắm.”
“……”
Tay Thẩm Thanh Đường đặt trên đùi, làm một con chim cút nhỏ ngoan ngoãn.
Hứa Kim Dã rời khỏi bàn bida, tinh thần và sức lực của anh là vô hạn, trò gì cũng biết chơi, trò gì cũng chơi rất giỏi, Trần Đường và Mập Mạp hô hào đẩy anh lên sân khấu, mấy tên con trai to lớn hét hò đòi nhảy múa, anh cũng không ngại ngùng, cầm lấy ghi-ta điện của người trong ban nhạc đưa cho, giống như một nhạc công thực thụ, Châu Kỳ nhìn thấy Hứa Kim Dã khẽ nâng cằm, dáng vẻ tùy ý thong dong, mí mắt rũ xuống nhìn về phía cô và Thẩm Thanh Đường, đôi mắt rực lửa không chút che giấu.
Châu Kỳ chịu không nổi dáng vẻ xòe đuôi này, nghiêng đầu là lập tức nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang nhìn chằm chằm lên sân khấu, ánh mắt không hề rời đi dù chỉ một chút.
Ngoan ngoãn và yên tĩnh trái lại cũng không hề ghét bỏ người đang ra vẻ ở trước mắt kia.
Cô nhìn anh, giống như đang nhìn một tia sáng rực rỡ chói mắt.
Châu Kỳ không hiểu loại tình cảm này, cô luôn cảm thấy phía sau sự mến mộ kia còn có một phần tình cảm sâu sắc hơn.
Sau khi vui chơi hết mình, Hứa Kim Dã nhảy từ sân khấu xuống, anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Thẩm Thanh Đường, hơi nóng hừng hực, trên trán căng bóng là mồ hôi nhễ nhại. Thẩm Thanh Đường đưa khăn giấy cho anh, anh không cầm, cánh tay gác lên tay vịn ghế sofa, nghiêng người tới bảo cô giúp anh lau, Thẩm Thanh Đường thoáng ngẩn người rồi mới lấy khăn giấy lau mặt cho anh.
Châu Kỳ ghét bỏ cau mày, thẳng thắn bày tỏ sự chán ghét lên mặt mình.
Hứa Kim Dã không thèm để tâm.
Phần sau, nhân viên phục vụ từ sau sân khấu đẩy bánh kem ra, phía trên bánh kem là một chiếc xe đua đỏ rực đầy phong cách, được làm hết sức tinh tế tỉ mỉ. Hiện trường khó có được một khoảnh khắc yên tĩnh để Hứa Kim Dã ước một điều ước trong ngày sinh nhật, anh nhắm mắt chưa được hai giây đã mở ra, thổi nến, đã ước xong.
“Nhanh vậy sao, ước rồi chưa?” – Châu Kỳ nghi ngờ hỏi.
Hứa Kim Dã khẽ hừ một tiếng.
“Ước gì vậy?” – Mập Mạp tò mò hỏi.
“Không thể nói.”
“Nói hết mất linh.”
Hứa Kim Dã lười biếng trả lời, anh nắm tay Thẩm Thanh Đường cắt nhát dao đầu tiên, sau đó giao lại việc cắt bánh cho những người khác.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Thanh Đường đã có quy luật. Đến giờ liền mệt mỏi rã rời, sau khi cô ngáp mấy cái liền, Hứa Kim Dã đã nhận ra, anh gọi người lấy áo khoác của mình và cô, Thẩm Thanh Đường thấy anh mặc áo khoác xong mới chậm chạp nói bữa tiệc vẫn chưa xong, trốn đi không hay lắm đâu.
Hứa Kim Dã khoác áo khoác lên người cô: “Buồn ngủ thành thế kia rồi còn có sức quan tâm đến người khác?”
Thẩm Thanh Đường chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên, trước khi rời đi cũng không quên chào tạm biệt mọi người.
Sau khi ra ngoài, gió lạnh vừa thổi đã khiến cô có tinh thần hơn nhiều, đầu óc chịu đựng sự ồn ào quá lâu, lúc này chợt yên tĩnh lại, nhìn thấy sườn mặt ưu việt của Hứa Kim Dã cô dần dần nhớ ra còn một chuyện rất quan trọng cô vẫn chưa làm.
Đến nhà, Thẩm Thanh Đường đi tắm trước, lúc Hứa Kim Dã đi ra không thấy người trong phòng ngủ, anh mở cửa ra, nhạy cảm ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, sau đó nhìn thấy trên bàn ăn có một chai rượu đã được mở, bị uống hết một nửa.
Kẻ trộm rượu bị bắt gặp đang ở ban công, trên tay vẫn cầm còn ly rượu nhỏ chưa uống hết, tang chứng vật chứng đầy đủ.
Bị bắt được cô chẳng hề hốt hoảng.
Thẩm Thanh Đường xoay người lại, đặt ly rượu sang một bên, giống như làm ảo thuật, Thẩm Thanh Đường cầm hộp quà đã chuẩn bị trước đó đưa cho anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Gió thổi nhẹ nhàng, sợi tóc quất vào mặt, cô giơ tay kéo gọn vào.
Sau khi mở, là một chiếc bật lửa màu trắng bạc, được làm rất tinh xảo, vốn không hề rẻ.
“Em giúp anh châm thuốc được không?” – Thẩm Thanh Đường đỏ bừng mặt, chớp mắt, nhưng dáng vẻ và giọng nói lại hết sức bình tĩnh.
Sau khi say, cô có đầy can đảm.
Đợi mấy giây sau, Hứa Kim Dã sờ hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc từ bên trong ra, đưa lên môi, nhìn dáng vẻ vụng về ngốc nghếch châm thuốc của cô, một nhúm lửa nhỏ cùng với khí nóng, anh nghiêng đầu tiến lại gần, đầu điếu thuốc đỏ rực, anh rít một hơi thật sâu vào phổi sau đó từ từ nhả khói ra.
Xuyên qua làn khói mỏng, ánh mắt cô lấp lánh, hơn nữa còn lén lút hít vài hơi, giống như một con mèo con lén lút, sau khi bị phát hiện thì cười xấu hổ.
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
“Còn một món quà nữa.” – Thẩm Thanh Đường nhỏ tiếng nói, ngón tay trắng lạnh dường như mới vuốt ve cổ áo, cô cắn môi, nghiêng đầu hỏi: “Anh đoán là gì?”
Cách thức vụng về, nhưng lại rất gợi đòn.
“Anh không đoán.”
Hứa Kim Dã dụi tắt thuốc, dễ dàng nâng mông cô ôm lên ngồi trên mép ban công, eo cô tựa lên lan cang
, sau lưng hoàn toàn lơ lửng trên không trung.
Gió từ phía sau thổi tới, cô giơ cánh tay lên, nói mình rất muốn bay.
Ánh mắt Hứa Kim Dã tối lại, một tay giữ lấy eo cô, khàn giọng nói được.
“Em có ngã không?” – giọng cô ngây thơ.
“Sẽ không.” – Hứa Kim Dã chăm chú nhìn cô: “Anh sẽ đỡ em.”
Thẩm Thanh Đường bất ngờ nở nụ cười: “Được.”
Cô nhắm mắt, dáng vẻ như hoàn toàn buông mình vào hư không, hai tay giang sang hai bên, gió thổi tới, góc áo tung bay, thật sự giống như cô đang bay.
Làn da mịn màng trên eo bị nhiệt độ nóng bỏng đè ép, không khí lạnh lướt qua mép rốn, cô rùng mình, Thẩm Thanh Đường nghe thấy Hứa Kim Dã gọi tên mình, giọng nói trầm thấp tràn đầy sự mê hoặc.
“Làm ở đây, được không?”