Quy Dã - Kim Vụ
Chương 35: Cậu biết đàn ông đang yêu là thế nào không?
Cuối cùng hai người ăn cơm ở quán cơm gần chung cư.
Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường không ai nói mình sẽ xuống bếp nấu cơm là bởi vì số lần xuống bếp có hạn, suy xét đến sức khỏe của cả hai vẫn là nên để dành cơ hội thử độc cho lần sau.
Sau thời gian thực tập, tạm thời trải qua thời gian sinh hoạt nề nếp từ sáng chín giờ chiều năm giờ, không có nỗi lo gì trong công việc. Cô với những người khác không có xung đột về mặt lợi ích, Tưởng Thanh nói những âm mưu đấu đá ở nơi làm việc cấp cao không liên quan gì đến cô cả.
Mẹ Thẩm gọi điện thoại cũng chỉ bảo cô chăm chỉ làm việc, đừng để ảnh hưởng không tốt. Bà cũng không giục cô về, thỉnh thoảng bà sẽ đến chung cư bỏ thêm trái cây vào tủ lạnh.
Thẩm Thanh Đường vui vẻ tự do nên có chút hy vọng về tương lai. Hoặc có lẽ, đợi sau khi tốt nghiệp cô sẽ có một chương mới.
Giữa giờ làm việc, Hứa Tri Hành bảo Thẩm Thanh Đường tham dự một bữa tiệc thương mại quốc tế cùng anh ta vì cần phiên dịch tại chỗ. Cô từ chối theo bản năng, nói rằng năng lực có hạn, người đi không nên là cô. Hứa Tri Hành nói đây không phải một dịp quá trang trọng, đúng lúc xem như đây là cơ hội đi.
Sau khi mẹ Thẩm biết liền chuẩn bị đầy đủ lễ phục cho cô.
“Nếu đã đi thực tập rồi thì phải học hỏi nhiều thứ. Ở công ty chứ không phải ở trường, có cơ hội phải biết tự mình nắm bắt. Kinh nghiệm của con không đủ nhưng không có trải nghiệm thì sao có thể trưởng thành?”
Lúc nhận được điện thoại của Hứa Kim Dã, Thẩm Thanh Đường đã thay lễ phục xong, đang soi gương trang điểm một cách vụng về. Cuối cùng cô dừng động tác lại, nghe anh nói mấy người Trần Đường Châu Kỳ cũng có mặt, hỏi cô có đến không. Cô có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của Châu Kỳ và Mập Mạp ở bên kia điện thoại, cô thành thực nói tối nay mình có một buổi tiệc tối.
“Thời gian hơi muộn, chắc không đến kịp, mọi người chơi đi.”
Hứa Kim Dã hỏi: “Đi với ai, Hứa Tri Hành?”
“Ừm.”
Bên kia điện thoại dừng lại vài giây, hỏi: “Công ty anh ta nuôi một đám người mà những dịp thế này lại gọi thực tập sinh như em đi?”
“Đều là công việc, thỉnh thoảng một lần cũng không sao.” – Giọng Thẩm Thanh Đường dịu dàng nhỏ nhẹ, rất khó để người khác tức giận.
“Được.”
Hứa Kim Dã không nói nhiều: “Loại tiệc đó nhàm chán lắm, nếu em không muốn ở lại thì lúc nào cũng có thể gọi anh.”
Cúp máy, Hứa Kim Dã rũ mí mắt xuống, đối diện với vài cặp mắt đang nhìn mình, mọi người đều nghe thấy anh nhắc đến Hứa Tri Hành. Ngày thường đều là mấy kẻ mồm năm miệng mười, lúc này ai dám tùy ý lên tiếng e là sẽ bị cú sét thiên lôi giáng xuống ngay lập tức.
“Nhìn cái gì?” – Hứa Kim Dã hỏi, giọng nói lạnh lẽo vô cùng.
“Chơi bài chơi bài đi.”
Vài người rụt cổ, ngồi xuống bàn giả vờ như đang chơi bài.
Hứa Kim Dã ngồi trên ghế sofa, lười biếng thờ ơ nhìn chung quanh, điện thoại trong tay cứ xoay rồi xoay, anh nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu. Một cảm giác rất kỳ lạ, không còn sức lực, phiền muốn chết, rượu trên bàn cũng không còn sức hấp dẫn.
Đột nhiên anh nhớ lại cảnh tượng khoảng thời gian trước, Thẩm Thanh Đường và Hứa Tri Hành sóng vai bên nhau, Hứa Tri Hành mặc vest quần tây, nhân mô cẩu dạng(*), khó mà gánh nổi bốn chữ thành thục ổn định.
Châu Kỳ ngồi xuống bên cạnh anh, chống tay nhìn Hứa Kim Dã: “Sao không có tinh thần gì hết vậy?”
Điều này không cần Châu Kỳ nói, Hứa Kim Dã rõ hơn ai hết, anh nhướng mày nhưng vẫn hỏi: “Không có tinh thần là sao?”
Châu Kỳ khẽ chậc: “Viết cả trên mặt.”
“Viết gì?”
“Tôi ghen muốn chết. Bốn chữ to tướng, in hết lên mặt kia kìa.” – Châu Kỳ lười biếng ngáp dài, khóe môi cong cong: “Không ngờ nha, anh cũng có ngày này.”
Trong giọng điệu của Châu Kỳ có thể nghe rõ cô khá là vui.
Dù sao thì Châu Kỳ đã từng thấy rất nhiều cô gái bé nhỏ vì Hứa Kim Dã mà ghen tuông tranh giành, phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến lượt Hứa Kim Dã anh.
“…”
“Với Hứa Tri Hành? Cũng phải coi anh ta đủ tư cách không đã.” – Hứa Kim Dã cười lạnh, không quan tâm, nhấc chân đứng lên đến bàn chơi bài.
*
Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ, người đến đón Hứa Tri Hành lúc trông thấy Thẩm Thanh Đường đã thoáng dừng chân lại khen cô một câu xinh đẹp. Bữa tiệc sau đó giống như Hứa Tri Hành nói, không khí bên trong không hề quá trang trọng, mọi người nói chuyện rất thoải mái, chủ yếu tán gẫu, nội dung quẩn quanh về ẩm thực ngon trong nước vì vậy nội dung cần phiên dịch cũng không hề khó.
Dần dần Thẩm Thanh Đường cũng thả lỏng hơn, trạng thái càng lúc càng thoải mái.
Giữa buổi tiệc Thẩm Thanh Đường gặp một chị học cùng trường với mình, đã tốt nghiệp được vài năm, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở công ty nước ngoài và vẫn luôn sống ở đó. Vài năm trở lại đây mới về nước, hai người học cùng ngành nên trò chuyện thêm vài câu, sau đó thì thêm phương thức liên lạc của nhau. Người chị cùng trường này khá nhiệt tình, bảo Thẩm Thanh Đường sau này có việc gì đều có thể liên lạc với mình.
Hết phần giao lưu là đến phần tiệc tối.
Thẩm Thanh Đường chuyên tâm vào công việc, ăn uống chỉ là thứ yếu, cô lại không biết uống rượu, Hứa Tri Hành giải thích cô vẫn còn là sinh viên vì thế đối phương cũng không ép cô, nhưng Hứa Tri Hành thì không thoát được phải uống vài ly. Lúc ngồi xuống gương mặt anh ta đã ửng hồng, nét mặt ngà ngà say.
“Anh không sao chứ?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.
Hứa Tri Hành xua tay, một tay chống lên trán trả lời lát nữa sẽ đỡ hơn.
Thẩm Thanh Đường ngồi bên cạnh chờ đợi, dưới mái tóc đen bồng bềnh là khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, lông mi cụp xuống, son môi đã trôi bớt để lộ ra màu môi tự nhiên của Thẩm Thanh Đường khiến cô trông như một cô gái bé nhỏ hơn, một cô gái vô hại lương thiện.
Có lẽ vì say rượu nên đột nhiên Hứa Tri Hành trò chuyện với cô, kể về chuyện lúc mình còn học đại học bị ba Hứa dắt theo đến những buổi tiệc rượu thế này, phải uống rất nhiều, đến nỗi anh ta ôm bồn cầu của khách sạn mà nôn thốc nôn tháo, sau đó sẽ súc miệng lau miệng rồi lại đi ra tiếp tục uống rượu.
Dù là vậy nhưng hiện giờ tửu lượng của anh ta vẫn không khá hơn là bao.
Chủ đề sau đó lại chuyển đến Hứa Kim Dã, về tính cách không chịu gò bó ép buộc của anh, khiến cho Hứa Tri Hành vừa đau đầu vừa hâm mộ.
Thẩm Thanh Đường nhìn Hứa Tri Hành, ánh mắt yên tĩnh, cô luôn là một người lắng nghe rất giỏi, trong ánh mắt là sự dịu dàng, có thể mang đến cho người khác sự khích lệ tiếp tục nói đồng thời cũng có thể khiến cho người khác chủ động nói nhiều hơn.
“Tại sao anh ấy lại bị đưa đến chỗ ông cụ Hứa?” – cô không khỏi tò mò.
Hứa Tri Hành nghiêng đầu nhìn cô, đáp: “Khi ấy quan hệ giữa bố mẹ anh không tốt lắm, ba anh thì liên tục ở nước ngoài, mẹ anh không yên tâm nên cũng thường xuyên bay qua đó, trạng thái tinh thần lúc đó của bà không tốt, bà nội vừa qua đời không lâu nên mẹ anh đưa Hứa Kim Dã cho ông nội chăm sóc, mặt khác cũng phân tán sự chú ý của ông cụ.”
“Về sau, tình cảm giữa hai ông cháu rất tốt, không ai dám đòi người về, mãi đến thời điểm Hứa Kim Dã lên đại học mới chuyển về đây. Nhưng từ đầu đến cuối luôn không thân thiết với người nhà, lần trước vì chuyện có đến công ty làm hay không mà cãi nhau đến nỗi chẳng vui vẻ gì.”
“Anh cũng muốn xoa dịu mối quan hệ anh em, ba mẹ cũng muốn bù đắp nhưng anh với nó luôn mâu thuẫn, từ xưa đến giờ nó luôn oán giận gia đình này.”
“…”
Nhận thấy bản thân đã nói rất nhiều điều không nên, Hứa Tri Hành xoa mặt, cười ái ngại: “Xin lỗi, để em phải nghe những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà.”
“Không sao.”
Thẩm Thanh Đường cắn môi dưới, vẫn nói thêm vài câu: “Có lẽ không phải hận thù. Chỉ là không thân thiết thôi.”
“Em nghĩ có thể hai người ít chung đụng, không có sự thấu hiểu đối phương, không rõ đối phương đang nghĩ gì. Mọi người muốn bù đắp nhưng mà anh ấy vốn không cần bù đắp.”
Hứa Tri Hành thoáng sững lại, có một vài giây trong đôi mắt anh ta ánh lên sự trống rỗng, chưa bao giờ anh ta nghĩ đến lý do này. Bao nhiêu năm trôi qua, dù ở chung dưới một mái nhà cũng khó tránh khỏi những lần cãi nhau đến căng thẳng.
“Xin lỗi nếu em lỡ lời.” – Thẩm Thanh Đường chống hai tay lên đầu gối, cô không nên bình luận những chuyện này.
Cô chưa từng nghiên cứu Tâm lý học, cô không hiểu những người khác nhưng nếu đối phương là Hứa Kim Dã thì cô nghĩ có lẽ anh sẽ như thế này chăng.
“Không sao, anh đã phần nào hiểu được. lời em nói cũng có lý lắm.” – Hứa Tri Hành mỉm cười: “Không còn sớm nữa, về thôi. Anh đưa em về.”
“Được.”
Thẩm Thanh Đường đứng đậy, lúc cô đi ra ngoài nhân viên phục vụ đưa áo khoác tới, áo khoác ngoài là áo lông dài tới mắt cá chân, cô sợ lạnh nên choàng thêm khăn quàng cổ, trong gió lạnh chỉ để hở đôi mắt.
Hứa Tri Hành nhìn dáng vẻ cô thế này, khẽ bật cười.
Xe đến, Hứa Tri Hành giúp Thẩm Thanh Đường mở cửa xe, vô cùng lịch sự nói: “Xin mời.”
“Cám ơn.”
Thẩm Thanh Đường vén váy ngồi vào xe.
Hứa Tri Hành đi vòng qua phía bên kia, thắt dây an toàn, chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu đẩy gương chiếu hậu, tao nhã nói: “Hôm nay em thấy thế nào? Mới đầu trông em có vẻ căng thẳng, về sau thích nghi tốt hơn nhiều, em rất thích hợp ứng phó với những trường hợp này.”
Sau khi thực tập được nửa tháng, những lúc Thẩm Thanh Đường nghe được Hứa Tri Hành khen ai đó đều đã là những lời khen đã được trải qua sự cân nhắc. Anh ta là một ông chủ tốt, thưởng phạt rõ ràng, không hề khắc nghiệt, từ trước đến nay chưa có nhân viên nào phàn nàn một câu về Hứa Tri Hành, ít nhất là cô chưa từng nghe thấy.
Về buổi tiệc cũng vậy, Hứa Tri Hành cho cô cơ hội luyện tập nhưng vào những lúc cô không thể ứng phó kịp anh ta cũng sẽ đúng lúc hỗ trợ.
Dù không làm hỏng buổi tiệc ngày hôm nay thì cô cũng không có công lao gì cả.
Thẩm Thanh Đường nghĩ thế nào thì trả lời Hứa Tri Hành thế nấy.
Hứa Tri Hành cười một cách nhẹ nhàng: “Em vẫn còn là sinh viên, có thể làm được việc này đã tốt lắm rồi.”
Bên trong xe tạm thời yên tĩnh lại.
Lúc xe tiến vào đường hầm, Hứa Tri Hành nhìn bóng dáng của Thẩm Thanh Đường đang phản chiếu trên cửa sổ xe. Đôi mắt ngấn nước dưới hàng lông mi dài, tính cách của Thẩm Thanh Đường dè dặt, làm việc nghiêm túc. Một cô gái yên tĩnh trầm lặng.
Trước đây anh ta từng có hai cô bạn gái, đều yêu đương lúc còn đi học nhưng không có kết quả. Tình yêu thời niên thiếu không đủ để nuôi sống một cuộc hôn nhân. Điều quan trọng hơn cả ổn định dài lâu là nền tảng gia đình phù hợp, thống nhất lợi ích chung giữa hai bên.
Yêu đương lúc còn trẻ rất bình thường, một giai đoạn ắt hẳn ai cũng sẽ trải qua.
Xe chạy đến dưới lầu căn hộ.
Hứa Tri Hành do dự một lúc nói: “Buổi tiệc tối nay em không ăn gì mấy, có muốn đi ăn chút gì không?”
Thẩm Thanh Đường đang muốn từ chối, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện tỏ ý cười xin lỗi: “Em không đói, cám ơn anh đã đưa về. Anh đi đường cẩn thận.”
“Ừ.” – Hứa Tri Hành nói.
Người gọi đến là Châu Kỳ, cô ấy hỏi: “Đường Đường, tiệc bên chỗ cậu kết thúc chưa?”
“Xong rồi.”
“Bọn tớ vẫn chưa chơi xong, cậu có muốn đến không, tớ kể cậu nghe, tối nay Hứa Kim Dã thua sạch sành sanh, cậu không tới xem hả?”
Thẩm Thanh Đường cười, không ngờ Hứa Kim Dã sẽ thua: “Vậy thì hay rồi, cơ hội báo thù của các cậu đến rồi kìa.”
“Hahahah cũng phải, lâu rồi tớ chưa chơi vui đến vậy, thắng được tiền của Hứa Kim Dã, tớ khoe khoang được cả đời luôn.”
Giọng của Mập Mạp cũng hét chen vào: “Không khoa trương chút nào nha, hôm nay Hứa đại gia của chúng ta chả ra làm sao hết!”
“Vận may sắp đen như cái mặt luôn rồi.”
“…”
Bên kia điện thoại khá ồn ào, không thể tưởng tượng được nó ồn ào đến mức nào.
“Đường Đường cậu qua đây mau đi, cậu đến đi, tớ qua đón cậu.”
Điện thoại bị lấy đi, giọng nói của Châu Kỳ đã nhỏ lại nhiều: “Tay cậu đen thế đừng có động vào điện thoại của tôi, đừng lây sang tôi.”
Thẩm Thanh Đường vuốt tóc, mỉm cười.
Trời đã tối hẳn, trời lạnh người đi đường cũng ít hơn, chỉ có vài ngọn đèn đường trơ trọi và những hàng xe đạp dừng bên vệ đường.
Nơi đây rất yên tĩnh.
“Em đừng nghe họ nói nhảm.” – giọng Hứa Kim Dã truyền qua điện thoại: “Về rồi sao?”
“Ừm.”
Thẩm Thanh Đường giẫm lên bậc thang, đi vào tòa nhà: “Đã muộn lắm rồi, mọi người chơi xong nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Ừm.”
“Chỉ vậy thôi? Không đến thật hả?” – Châu Kỳ ở bên cạnh nghe thấy, nói được câu này xong thì điện thoại cũng bị ngắt, cô ấy khá bất ngờ.
Điện thoại bị Hứa Kim Dã quăng trả về, Châu Kỳ cười xùy, có chút hả hê khi người khác gặp họa: “Vậy là hôm nay bị từ chối hai lần luôn kìa, anh Hứa Kim Dã đây cũng coi như là bị thất sủng đúng không nhỉ.”
Châu Kỳ chính là kiểu người độc mồm độc miệng, trước nay có lúc nào Hứa Kim Dã nếm mùi bị lép vế thế này đâu, đây là chuyện mới mẻ biết bao, sao có thể bỏ qua mà không xiên xọ hai câu được.
Mập Mạp vẫn đang nặn bài cũng theo lời Châu Kỳ cười ha hả, còn giới thiệu với mọi người trên khó khăn lắm cậu ta mới thắng được một hôm, phải nắm bắt cơ hội kiếm thêm chút đỉnh.
“Mọi người chơi tiếp đi, lên lầu ngủ đây.”
Hứa Kim Dã lấy áo khoác trên giá treo rồi đi lên phòng đã đặt trước trên lầu.
“Còn sớm mà, không chơi nữa hả?” – Vẻ mặt Mập Mạp khó hiểu, bình thường chơi đến bốn năm giờ sáng, giờ mới có mấy giờ chứ.
“Đúng đó, anh Dã, giờ mà anh đi thì bọn em chắc cũng giải tán luôn quá.”
“…”
“Vậy giải tán đi.” – Hứa Kim Dã đã mặc xong áo khoác ngoài, cũng không thèm liếc mắt về phía bàn chơi bài: “Không nghe thấy bạn gái tôi bảo tôi nghỉ ngơi sớm à?”
“…”
Mọi người trong phòng đánh mắt nhìn nhau.
Dần dần mọi người đều ngộ ra điều thú vị.
Bề ngoài là nghe lời bạn gái. Trên thực tế, ông đây đang không vui, đừng ai ghẹo tới ông đây.
Mập Mạp nhíu mày, hỏi Châu Kỳ: “Tại bạn học Thẩm không tới nên anh Dã nổi điên hả? Không đến nỗi vậy chứ, từ khi nào mà anh Dã nhỏ nhen như vậy?”
Châu Kỳ liếc cậu ta một cái: “Ế lâu năm như cậu thì biết cái gì, cậu biết cái gì gọi là đàn ông đang yêu không?”
*Chú thích editor:
(*) Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ.